Hai tên gia nhân đang nhẹ nhàng đặt một cái vại lớn chứa đầy băng lên giá gỗ. Có lẽ vì tay còn ướt, một tên trượt tay, khiến cái vại chưa đặt vững đã va vào giá gỗ, phát ra tiếng động trầm đục.
Tôn Quang khó chịu ngẩng đầu, quát mắng: “Lũ chó chết làm ăn kiểu gì, việc cỏn con thế này cũng làm không xong.”
Tên gia nhân phạm lỗi lập tức quỳ sụp xuống đất. Bọn gia nhân tạp dịch trong phủ đều biết tính khí nóng nảy của thiếu chủ, hắn vội vàng van xin: “Vừa mới lấy băng, tay còn hơi ướt, cho nên mới sơ suất phạm lỗi, làm phiền tướng quân và lang quân.”
Vừa mới uống cạn một bát canh mận ướp lạnh, nhưng Tôn Quang vẫn không sao đè nén được cơn lửa giận trong lòng. Sáng sớm nay, đoàn xe của Tín Vương đã long trọng xuất thành, đi Hà Bắc đạo giám sát việc tu sửa kênh Vĩnh Tế.
Tôn Quang cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Hôm nay ngươi phạm lỗi, ngày mai hắn phạm lỗi, đến một ngày nào đó, cái phủ này e là phải để cho bọn ngươi làm chủ rồi.”
Tên gia nhân vội vàng dập đầu tạ tội, trán va vào nền đất cứng, tiếng “cốp cốp” vang vọng trong căn phòng yên tĩnh. Mãi đến khi trên trán tên gia nhân đã rớm máu, Tôn Thế Huy mới phẩy tay, nói: “Lui xuống đi.” Tên gia nhân phạm lỗi như được đại xá, tên còn lại vội vàng đỡ hắn dậy, hai người lập tức cúi đầu lui ra ngoài.
Tảng băng trong vại tỏa ra hơi lạnh, nhưng Tôn Quang vẫn cảm thấy chưa đủ mát, liền giật lấy cây quạt trong tay thị nữ, phe phẩy lia lịa: “Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Tín Vương ngày càng được thế sao?” Hắn như muốn trút giận, dùng sức quạt mạnh cây quạt lụa. Thái tử đăng cơ, hắn, Tôn Quang, còn vô số ngày tháng thăng quan tiến chức, nhưng giờ đây Lý Phong lại ngày càng nổi bật, một số kẻ xu nịnh đã nhăm nhe nhìn Tín Vương, chỉ mong sớm ngày được đầu quân vào phủ Tín Vương.
Tôn Thế Huy là lão tướng, tự nhiên không l* m*ng như đám người trẻ tuổi, trong tay ông cầm chén ngọc bích, dù trời nóng bức, nhưng vẫn mát lạnh khi chạm vào: “Bao giờ thì cái tính khí này của con mới sửa đổi được? Nóng nảy như vậy, sau này làm sao làm nên việc lớn?”
Tôn Quang bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm. Hắn là đích trưởng tử trong phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều, dù cha thỉnh thoảng có dạy bảo vài câu, nhưng cũng chẳng nghiêm khắc, hắn nghe quen rồi, nên cũng không để tâm.
Tôn Thế Huy liếc nhìn con trai, nói tiếp: “Thái tử là trưởng tử của Hoàng thượng, tuy bình thường có chút l* m*ng, nhưng cũng chưa từng phạm phải đại tội gì, chỉ cần cẩn thận hơn, đừng để Tín Vương bắt được lỗi, cứ bình bình an an mà sống thì thôi.” Phái Thái tử cũng không phải chưa từng tìm kiếm lỗi lầm của Tín Vương, nhưng đều chỉ là vài chuyện nhỏ nhặt, dù có tâu lên Hoàng thượng, người cũng chưa chắc đã để vào mắt.
“Vậy chúng ta phải làm sao? Cũng nhẫn nhịn như vậy sao?” Tôn Quang sốt ruột nói. Từ khi cha bị giáng chức, Tôn Quang cảm thấy đám quan lại dường như không còn cung kính với nhà họ như trước nữa, hắn ra ngoài cũng cảm thấy mất mặt.
Tôn Thế Huy cau mày, tỏ vẻ bất mãn: “Vì đại nghiệp mà nhẫn nhịn một thời gian thì có sao đâu.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng ông vẫn có chút bất bình. Ông chinh chiến sa trường nhiều năm, nhưng về đến Trường An lại bị Hoàng thượng tước binh quyền. Tuy Hoàng thượng đối xử với ông vẫn như xưa, nhưng trong tay không có binh, ông luôn cảm thấy bất an.
“Cha, hiện giờ ngay cả nhà họ Du cũng đứng về phía Tín Vương, chúng ta nếu không tìm cách nào đó, bọn họ chẳng phải sẽ lộng hành sao?”
Tôn Thế Huy đặt chén ngọc bích xuống, nheo mắt nói: “Du An năm xưa còn có chút bản lĩnh, nhưng ta thấy mấy đứa con trai của ông ta, đứa nào cũng kém hơn đứa nào. Thằng cả bệnh tật quanh năm, tuổi còn trẻ mà tính tình như ông cụ non. Thằng hai thì cứ ở mãi chức Trung lang tướng không nhúc nhích, e là kẻ nhát gan. Thằng ba thì miệng lưỡi trơn tru, thủ đoạn tàn nhẫn, trông thì có vẻ khó đối phó, nhưng giờ chúng nó cùng đường bí lối, theo Tín Vương, liệu có được lợi lộc gì không? Cuối cùng ta xem chừng Tín Vương cũng chưa chắc dung nổi nhà họ Du. Nghĩ vậy thì mấy anh em chúng nó cũng chẳng đáng lo, chỉ dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà thôi.”
Tôn Quang trước đó đã sai người chuẩn bị đánh mã cầu, thấy giờ cũng gần đến rồi, bèn đứng dậy định ra khỏi phủ. Hắn đi rất vội, chỉ nghĩ đến việc lát nữa sẽ chọn con ngựa nào, nên không để ý thấy có người đi ra từ góc đường phía trước, hắn không kịp tránh, va vào người nọ.
Cú va chạm này không mạnh, Tôn Quang lùi lại một bước là đứng vững được, đang định mắng chửi, thì nhận ra người đến là Tôn Kỳ, em trai cùng cha khác mẹ của hắn.
Tôn Quang bực bội mắng: “Ngươi vội đi đầu thai à? Hay là mù mắt rồi?” Tôn Quang xưa nay khinh thường người em trai này, nói chuyện cũng không bao giờ khách sáo. Mẹ của Tôn Kỳ, Từ thị, vốn chỉ là thị nữ trong phủ, Tôn Thế Huy một lần say rượu đã c**ng b*c bà, mới sinh ra Tôn Kỳ. Chính thất của Tôn Thế Huy xuất thân tướng môn, hung dữ hay ghen, không bao giờ cho phép Tôn Thế Huy tự ý nạp thiếp, nhưng khi đó mẹ của Tôn Kỳ đã mang thai, Tôn phu nhân đành phải nhẫn nhịn. Sau khi Tôn Kỳ sinh ra, Tôn phu nhân gây khó dễ trăm bề. Tuy nói là thiếp thất và tiểu lang quân trong phủ, nhưng cuộc sống của hai mẹ con cũng chẳng khá hơn gia nhân bình thường là bao. Tôn phu nhân khinh rẻ hai mẹ con, khiến cả trên dưới trong phủ cũng chẳng coi trọng Tôn Kỳ.
Trong tay Tôn Kỳ đang ôm một hộp đựng thức ăn, nhưng vừa va chạm, hộp thức ăn đã rơi xuống đất, thức ăn rơi vãi khắp nơi. Tôn Kỳ đang cuống cuồng muốn nhặt lên, nhưng lại thấy người vừa đụng mình là anh trai, liền vội vàng nhận lỗi: “Huynh trưởng có bị đau không? Là lỗi của ta.” Rõ ràng là Tôn Quang đụng vào Tôn Kỳ, nhưng cậu đã quen chịu đựng, biết tranh cãi cũng vô ích, chọc giận anh trai, nói không chừng lại bị đánh, chi bằng ngoan ngoãn một chút cho xong.
Tôn Quang vốn đã không vui, giờ lại va vào Tôn Kỳ, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn nhìn những thứ trên đất, cười lạnh một tiếng, rồi đá hộp thức ăn văng đi.
Thức ăn đã bị rơi vỡ, giờ lại bị đối xử như vậy, tự nhiên là không thể ăn được nữa. Tôn Kỳ có chút xót xa nhìn những thứ đó.
“Hừ, định mang đi cho tiện phụ đó ăn à?” Tiện phụ mà Tôn Quang nói chính là Từ thị. Từ nhỏ đến lớn, Tôn phu nhân luôn gọi Từ thị như vậy, Tôn Quang tự nhiên bắt chước theo.
Tôn Kỳ định mở miệng biện hộ cho mẹ vài câu, cuối cùng lại sợ hãi cúi đầu, không dám nói gì.
Nhìn bộ dạng cam chịu của cậu, Tôn Quang càng thêm tức giận, nhìn những món ăn vốn còn khá tinh tế nằm trên đất, mỉa mai nói: “Bà ta cũng xứng ăn những thứ này sao? Mẹ con ngươi suốt ngày trưng ra cái bộ mặt đau khổ đi khắp nơi, người không biết còn tưởng nhà họ Tôn chúng ta bạc đãi các ngươi thế nào, nhưng ta thấy các ngươi cũng biết hưởng thụ đấy chứ.”
Tôn Kỳ cười gượng gạo. Những thứ này trong phủ đương nhiên không đến lượt mẹ con cậu ăn, đây là thức ăn cậu mua từ bên ngoài. Tiền tiêu vặt mà phủ Tôn cho cậu không nhiều, một tháng chỉ mua được một lần. Cậu chợt thấy may mắn vì vừa rồi đã đưa phần của mẹ đi rồi, nếu không thì cũng bị vứt bỏ ở đây hết.
Tôn Quang thấy cậu chỉ cười trừ, liền cảm thấy chán, hơn nữa hắn còn phải đi đánh mã cầu, cũng không muốn dây dưa với cậu ở đây, bèn hừ lạnh một tiếng rồi bước đi, mỗi bước chân đều giẫm lên những món ăn vốn định mang cho Phó Thiệu Thu.
Mãi đến khi Tôn Quang đi khuất, Tôn Kỳ mới từ từ ngồi xổm xuống. Chiếc bánh mè giòn tan đã vỡ vụn, lẫn vào bụi đất. Cậu tiếc nuối nhặt mảnh bánh lớn nhất, thổi bụi đất trên đó rồi cho vào miệng. Hương mè vẫn còn rất đậm, nhưng không thể cho người khác ăn được nữa.