Tháng bảy, trời đang lúc nắng gắt, dương quang rọi thẳng xuống những con phố rộng lớn. Dưới bóng cây ven đường đã có không ít người đứng lại nghỉ chân tránh nắng, nhưng gió như ngừng lại, hòa cùng tiếng ve râm ran, khiến người ta không khỏi cảm thấy bức bới. Phần áo lót trắng lộ ra nơi cổ áo Lý Ương đã ướt đẫm mồ hôi, dính nhớp vào cổ thật khó chịu. Hắn thúc hông ngựa, giục con vật phi nhanh hơn một chút.
Từ đằng xa, Lý Ương đã thấy một chiếc xe bò lộng lẫy đi tới. Phía trước xe là những thị vệ cưỡi ngựa, xung quanh còn có hàng chục người hầu kẻ hạ đi theo, người cầm lư hương, người bưng hộp đựng thức ăn, người phe phẩy quạt, tất cả đều là những thiếu nữ trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp. Khí thế này không tầm thường, e là phu nhân của phủ vương nào đó.
Xe bò được che phủ bởi lớp sa mỏng, nhìn loáng thoáng thấy bóng người ngồi nghiêng bên trong. Dân chúng hiếu kỳ nhìn đoàn người, vài người thì thầm to nhỏ, hình như đang đoán thân phận của chủ nhân cỗ xe.
Lúc này, chiếc xe bò khẽ rung lắc, một góc màn sa được vén lên, để lộ ra gương mặt của người bên trong. Lý Ương vẫn giữ nguyên nét mặt, thúc ngựa đi về phía chiếc xe.
Đoàn người kia thấy Lý Ương cũng dừng lại. Người thị vệ dẫn đầu hành lễ với Lý Ương, sau đó Lý Ương cũng xuống ngựa, hướng vào trong xe cất tiếng: “Điệt nhi bái kiến Cô mẫu.”
Một thị nữ bên cạnh xe nhẹ nhàng vén lớp sa ngoài cùng. Bên trong là một phu nhân xinh đẹp, dùng quạt che nửa mặt. Trên búi tóc bà cài trâm phượng bằng vàng khảm ngọc quý phái, bên mai tóc lại cài thêm một chùm hoa nhỏ nhắn, toát lên vẻ tươi trẻ, đáng yêu. Chiếc váy dài dệt bằng gấm ngũ sắc rực rỡ trải trên tấm chiếu ngọc, lộng lẫy như ráng mây.
Trường công chúa Tuyên Thành khẽ phe phẩy cây quạt trong tay, những chuỗi ngọc trai buông xuống từ trâm cài tóc va vào nhau, phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Bà uể oải ngước mắt lên: “Là Lục Lang đấy à?” Trường công chúa Tuyên Thành là em gái cùng mẹ với đương kim Hoàng thượng, thân phận hiện giờ cao quý hơn các công chúa khác của Tiên đế.
Bất chợt nghe thấy một tiếng cười, Lý Ương mới để ý bên cạnh xe bò còn có một nam tử cưỡi ngựa cao to. Người nọ đội khăn trùm đầu ngắn, mặc áo bào cổ tròn màu xanh da trời, dung mạo khá tuấn tú, nhưng trên má phải có một vết bớt đỏ to bằng đầu ngón tay cái, trông thật đáng tiếc.
Nhìn thấy vết bớt đó, Lý Ương hiểu ngay, người này tên là Lệ Thông. Nghe đồn trước kia hắn chỉ là một tiểu thương bán bánh canh dạo ven đường, sống qua ngày. Nhưng đó là chuyện của quá khứ, hơn hai năm trước, hắn trở thành nam sủng của Trường công chúa Tuyên Thành, giờ thì cũng coi như nửa phần quý nhân rồi. Công chúa không chỉ có mình Lệ Thông làm nam sủng, nhưng trong số đó, hắn được sủng ái nhất. Trường công chúa Tuyên Thành chỉ nhỏ hơn Hoàng thượng sáu tuổi, đã kết hôn nhiều năm, nhưng vợ chồng không mấy tình cảm. Chuyện công chúa nuôi nam sủng gần như ai ai cũng biết. Tính tình phò mã nhu nhược, đối với sự hoang đàng của Tuyên Thành, không dám nói cũng không dám giận, chỉ đành ngậm bồu chịu những lời gièm pha sau lưng.
Lệ Thông gặp Lý Ương cũng không xuống ngựa, mà cười hề hề: “Lang quân thứ lỗi, mấy hôm trước ta đánh cầu bị thương ở chân, không tiện xuống ngựa bái kiến.”
Chuyện khó xử thế này Lý Ương cũng không phải lần đầu gặp. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã chịu đựng không biết bao nhiêu lần. Lý Ương mỉm cười: “Không sao.”
Dù Lý Ương không được sủng ái, nhưng dù sao cũng là một vị thân vương chính thống. Trường công chúa Tuyên Thành trừng mắt nhìn Lệ Thông, nhưng cũng không bắt hắn xuống ngựa hành lễ, chỉ hỏi: “Lục Lang định đi đâu đây?”
“Cháu vừa tan triều, đang định về phủ.” Lý Ương liếc nhìn những bọc hành lý mà thị nữ và thái giám đang cầm: “Cô định đi nghỉ mát ạ?”
Thời tiết oi bức, trong thành cũng không thoải mái bằng ở ngoài. Trường công chúa Tuyên Thành nhìn trời như than thở: “Trời nóng quá, ở trong phủ cũng bức bối lắm, ta định đến Trịnh huyện nghỉ mát.” Biệt viện ở Trịnh huyện tên là Thần Đài Cung, vốn là hành cung của triều trước. Khi Trường công chúa Tuyên Thành thành hôn, Tiên đế đã cho tu sửa lại rồi ban tặng cho bà làm của hồi môn.
Tuy nói là đi nghỉ mát, nhưng trong đoàn người lại không thấy Phò mã. Cũng phải, đã có Lệ Thông đi cùng công chúa, Phò mã đến đó làm gì cho thêm phần khó chịu, thà ở lại Trường An cho thanh tịnh.
Lý Ương không thân thiết với vị cô mẫu này, lúc này cũng chỉ nói vài câu xã giao. Trường công chúa Tuyên Thành đang vội ra khỏi thành, Lý Ương cũng không muốn nói nhiều, nhưng lúc này Lệ Thông lại lên tiếng: “Trong thành đông đúc, người qua kẻ lại dễ va chạm đến công chúa, nếu điện hạ rảnh rỗi, không bằng đi trước mở đường cho công chúa?” Lệ Thông xuất thân tầm thường, lại ưa nịnh bợ, ỷ vào danh tiếng của Trường công chúa Tuyên Thành mà tác oai tác quái. Dù sau lưng người ta khinh miệt, nhưng trước mặt hắn, không ít người vẫn phải giữ lễ độ. Lâu dần, Lệ Thông cứ ngỡ mình là nhân vật tai to mặt lớn.
Ánh mắt Lý Ương thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó liếc nhìn sắc mặt Trường công chúa Tuyên Thành, thấy bà không có ý ngăn cản Lệ Thông, Lý Ương buông tay xuống vô tình chạm vào túi cá đeo bên hông, bên trong túi cá tím là kim ngư phù tượng trưng cho phẩm cấp thân phận của hắn. Hắn nhạt nhoà cười nói: “Cũng được, cháu sẽ tiễn cô ra khỏi thành.”
Dưới ánh mắt của Lý Ương, đoàn xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi cổng thành. Đợi đến khi tất cả mọi người trong đoàn đều ra khỏi cổng thành, Trường công chúa Tuyên Thành mới vén màn sa, cười trách: “Dù sao nó cũng là con của Thánh thượng, cũng là cháu của ta, vừa rồi ngươi quá đáng rồi đấy.” Với thân phận địa vị của Trường công chúa Tuyên Thành, Lý Ương tiễn bà một đoạn cũng chẳng có gì, nhưng chuyện này tuyệt đối không đến lượt Lệ Thông lên tiếng chỉ đạo.
Lệ Thông ở bên cạnh Tuyên Thành hai năm, rõ ràng chuyện thân sơ xa gần trong hoàng tộc, tự nhiên cũng hiểu rõ ai cần phải nịnh bợ, ai thì không cần bận tâm. Lúc này hắn không khỏi đắc ý, ngay cả vết bớt trên má cũng như thêm phần quyến rũ: “Ta làm vậy là để củng cố uy quyền cho công chúa, dù hắn là Tiết vương thì cũng phải cung kính mở đường tiễn công chúa.”
Vai Trường công chúa Tuyên Thành khẽ run, vẫy gọi Lệ Thông. Hắn cúi người lại gần xe bò, công chúa nhoài người ra khỏi xe, thì thầm vài câu với Lệ Thông. Hắn cũng mỉm cười theo, vẻ mặt gian xảo.
Chung Phúc nhìn đoàn xe ngựa khuất dần, lại thấy Lý Ương vẫn giữ nét mặt bình thản, không có vẻ gì là tức giận, khiến người ta khó đoán được suy nghĩ của chàng, bèn nhỏ giọng nói: “Tên tiểu nhân đó thật là láo xược, đúng là đồ hèn hạ.”
Lý Ương v**t v* chiếc roi ngựa bằng da trong tay, mặt không chút cảm xúc nói: “Ta không thèm chấp hắn.” Lệ Thông đúng là chỉ là một tên nô tài nhà quê được voi đòi tiên, nhưng có Trường công chúa Tuyên Thành chống lưng, ai dám không nể mặt hắn. Chuyện hôm nay hắn ghi nhớ rồi. Suy nghĩ của Lý Ương chợt lạc hướng, hắn bỗng nghĩ nếu Du Túc gặp chuyện này, chàng sẽ làm gì? Chắc là đã vung roi quất cho một trận rồi. Nghĩ đến đây, Lý Ương mỉm cười. Nhưng chuyện như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra với Du Túc, chỉ cần chàng đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta khiếp sợ rồi, ai dám chọc giận chàng chứ.
Chung Phúc vốn còn muốn nói thêm vài câu để chủ nhân nguôi giận, nhưng thấy vẻ mặt Lý Ương bình thản, còn như đang mỉm cười, bèn nuốt lời định nói, chỉ bảo: “Ngoài trời nóng, lang quân về phủ thôi.”