Tính tình Du Túc vốn lãnh đạm, nhưng cũng biết phân biệt trường hợp. Dọc đường đầy cung nhân, thị vệ, chàng cũng an phận hơn hẳn.
Nhìn tình hình hôm nay, Tín Vương và Du Túc dường như thân thiết hơn nhiều. Lý Ương liếc xéo Du Túc, tự hỏi, nhà họ Du muốn mượn tay Tín Vương trừ khử Thái tử, hay đã hoàn toàn từ bỏ hắn, chuyển sang đầu quân cho Tín Vương? Nếu thật sự như vậy, Tín Vương đúng là như hổ mọc thêm cánh.
Lý Ương thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói nhỏ: “Thái tử hôm nay thiệt hại lớn.” Lúc lên triều còn hừng hực khí thế, vậy mà khi tan triều, chỉ còn lại vẻ giận dữ bực bội.
“Cái ông cậu bất tài của Tín Vương kia…” Du Túc khẽ cười một tiếng. “Thái tử lại tự tay bỏ lỡ cơ hội này, thật đáng tiếc.”
Hai người đi không quá gần, cách nhau khoảng một cánh tay. Nụ cười nhàn nhạt của chàng nghe không được chân thật lắm. Lý Ương lại hỏi: “Vừa rồi ta thấy Tín Vương đối đãi với c** nh* rất khách khí, sao c** nh* cũng nhúng tay vào chuyện này?”
“Không hẳn là có liên quan, nhà họ Du chỉ là nói vài lời với Tín Vương thôi.”
Lý Ương không nói tiếp, trong lòng nhẹ nhõm. Nếu Du Túc chịu nói chuyện này với hắn, chứng tỏ nhà họ Du chưa thực sự định dựa vào Tín Vương.
Thấy hắn im lặng, Du Túc quay sang nhìn Lý Ương, lại cười nói: “Điện hạ dò hỏi xong rồi, chẳng còn gì muốn nói với ta nữa sao?”
Lý Ương bật cười, nói: “c** nh* muốn nghe gì, ta nói cho cậu nghe chính là.” Vừa dứt lời, hắn chợt nhớ ra điều gì, trêu chọc: “Hôm nay là mùng bảy tháng bảy, c** nh* có được cô nương nào mời chưa?”
Lễ Thất tịch phần lớn là con gái đón, phủ Du Túc toàn nam nhân, không có nữ quyến, ít khi nhắc đến ngày này, chỉ là đám tỳ nữ trong phủ vẫn thường mong ngóng.
Du Túc hạ giọng, nói mập mờ: “Điện hạ đang mời ta sao?”
Lý Ương khịt mũi cười, đưa tay phủi nh** h** hòe rơi trên vai Du Túc: “c** nh* đừng tự mình đa tình.”
Du Túc cụp mi, che giấu ý cười nơi đáy mắt: “Sau chuyện này, việc tu sửa Vĩnh Tế Cừ, e là Hoàng thượng sẽ giao cho Tín Vương.” Vĩnh Tế Cừ là đường thủy vận lương quan trọng. Lương thực từ các đạo Hà Bắc đều vận chuyển qua Vĩnh Tế Cừ. Mấy năm gần đây, giao thông đường thủy tấp nập, địa phương lại lơ là quản lý, một vài đoạn đê đã xuất hiện dấu hiệu hư hỏng, lại thêm vài chỗ trên sông bị bùn đất làm tắc nghẽn, Bộ Công sau khi bàn bạc đã tâu xin Hoàng thượng cho phép tu sửa Vĩnh Tế Cừ[1].
Mắt nhìn cây hòe ở đằng xa, Lý Ương một tay cầm hốt ngà, nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay: “Vậy hắn coi như trong họa có phúc rồi.” Ban đầu mọi người đều đoán, lần này có thể sẽ liên lụy đến Tín Vương, ai ngờ hắn lại dùng mưu kế khéo léo, không những không bị liên lụy, còn được Hoàng thượng khen ngợi.
Thấy Lý Ương có vẻ hơi thất thần, Du Túc nhìn theo hướng mắt hắn, cười nói: “Sao thế, điện hạ thích cây hòe đó à?”
Lý Ương hoàn hồn, trêu chọc: “Hay là c** nh* tặng ta một cây hòe nữa, thế nào?”
Du Túc cúi đầu cười: “Kinh thành trồng nhiều hòe, có gì lạ đâu. Nhưng nếu điện hạ muốn, ta nhất định sẽ tìm vài cây đẹp nhất bảo A Bích đưa đến Tiết Vương phủ.”
Lý Ương biết Du Túc đang nói đùa, nên cũng không đáp lại, hắn mỉm cười, cúi đầu đi tiếp. Mặt trời dần lên cao, ánh nắng chói chang vượt qua bức tường cung cao lớn, chiếu lên gương mặt Lý Ương, từ vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, đến cằm hơi nhọn, đều được phủ một lớp vàng nhạt.
Du Túc nhìn hàng mi cong vút của Lý Ương, ánh sáng tụ lại trên đuôi mi hắn, những điểm sáng nhỏ xíu dường như nhấp nháy theo bước chân Lý Ương. Vài điểm sáng vốn không đáng kể ấy bất chợt rơi vào mắt Du Túc, khuấy động một vòng gợn sóng nhàn nhạt.
Lý Ương không để ý ánh mắt của Du Túc, vừa đi vừa hỏi: “Tên nô tài A Bích của c** nh* là người Hồ phải không?” Nói ra thì, nô bộc từ nước ngoài đến ở kinh thành không phải là ít, đừng nói là người Hồ, ngay cả người da đen nhánh từ Côn Lôn[2] cũng có thể tìm thấy không ít ở Trường An. Có vài phủ đệ thích nuôi nô bộc, thậm chí còn sinh ra tâm lý so bì, tranh giành hơn thua.
Du Túc bình tĩnh dời mắt, nói: “Nghe huynh trưởng kể, A Bích là do mẹ ta nhặt được trên đường, lúc đó cậu ta chỉ là một đứa trẻ sơ sinh khóc oe oe. Mẹ ta phái người đi tìm kiếm, nhưng không tìm thấy cha mẹ cậu ta, sau đó cậu ta cứ thế được nuôi trong phủ.”
Nghe Du Túc nhắc đến mẫu thân, Lý Ương nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Hoàng hậu và Du Túc ở chùa Thanh Long hôm đó. Nghĩ đến chàng cũng như mình, đều mất mẹ từ nhỏ, lòng Lý Ương đột nhiên dâng lên chút cảm giác đồng cảm, nhưng rất nhanh hắn lại tự cười mình đa tình. Dù quận chúa Vĩnh Gia mất sớm, nhưng Du Túc vẫn là người được sủng ái muôn phần, sao có thể giống hắn được.
“Nhìn dáng vẻ, có vẻ là con lai Hán Hồ.” Lý Ương nói thêm.
Du Túc mỉm cười, thuận miệng đáp: “Chắc vậy.” Lý Ương nhìn chàng, lại hỏi: “Cậu ta làm việc có vẻ rất đắc lực, c** nh* rất coi trọng cậu ta?”
“A Bích lớn lên cùng mấy huynh đệ ta, tự nhiên là rất được tin tưởng.” Du Túc dừng lại, nhướn mày cười nói: “Sao thế? Điện hạ còn để ý đến người của ta nữa à?”
Lý Ương giả vờ trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Nhớ c** nh* từng nói, bất kể ta muốn gì, c** nh* đều có thể tìm cho ta, sao giờ vì một nô tài mà c** nh* lại không chịu?”
Du Túc trừng mắt nhìn hắn: “Ta có nói không chịu đâu, chỉ là…” Chàng lập tức thay đổi nét mặt, ghé sát lại nói: “Chỉ là điện hạ phải đổi bằng thứ khác.”
Lý Ương cũng cười theo, vừa định lên tiếng, chợt thấy một đội Thiên Ngưu Vệ[3] dừng lại trước mặt họ. Người thanh niên dẫn đầu tiến lên vài bước, hành lễ nói: “Mạt tướng tham kiến Tiết Vương điện hạ.” Nói xong, anh ta hơi nghiêng người chào hỏi Du Túc. Người thanh niên đó da hơi ngăm, lông mày thanh tú, có chút anh khí.
Du Túc khẽ thu lại nụ cười, trở về vẻ mặt thường ngày, thờ ơ gật đầu. Vẻ mặt Du Túc hầu như lúc nào cũng như vậy, trông rất tùy ý, còn mang theo nụ cười mơ hồ, nhưng lại khiến người ta khó đoán. Chàng dường như chưa bao giờ tức giận, nhưng cũng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xoay chuyển tình thế, đặt người khác vào chỗ chết. Đôi khi nét mặt chàng hơi thay đổi, dù là đang cười, cũng khiến người ta vô cớ sinh ra sợ hãi.
Thoạt nhìn, Lý Ương thấy người này có vẻ quen mắt, vừa nghe anh ta cất tiếng, Lý Ương liền nhớ ra, đây chính là vị Ty Giai[4] Thiên Ngưu Vệ mà hắn gặp ở chùa Thanh Long hôm trước.
Tằng Phủ Nham vẫn còn nhớ việc Lý Ương giúp anh ta giải vây hôm đó, anh ta luôn mang lòng biết ơn. Ngày thường ít khi gặp Lý Ương, hôm nay gặp được, anh ta liền đến chào hỏi.
Lý Ương mỉm cười: “Ra là ngươi, hôm nay ngươi trực à?”
Tằng Phủ Nham vội đáp: “Vâng, mạt tướng đang vào cung đổi gác.”
Lý Ương nhìn vẻ mặt anh ta, biết anh ta tỏ ra cung kính như vậy là vì muốn bày tỏ lòng biết ơn, bèn cười nói: “Nếu vậy, ta cũng không giữ ngươi nữa, kẻo lỡ giờ giao ca của ngươi.” Tằng Phủ Nham lại hành lễ rồi mới lui ra, cả đội tiếp tục đi vào Đại Minh Cung.
“Điện hạ quen biết vị Thiên Ngưu Vệ đó à?” Tằng Phủ Nham vừa đi khuất, Du Túc liền hỏi.
Trên gương mặt vị thân vương trẻ tuổi vẫn còn vương lại nụ cười hòa nhã ban nãy, như một chiếc mặt nạ tinh xảo không tì vết: “Hôm trước, ngày Hoàng hậu giá lâm chùa Thanh Long, anh ta là người canh gác.”
Người vừa rồi thần sắc tự nhiên, không giống kẻ xu nịnh. Du Túc thuận miệng nói: “Chắc là do điện hạ ngày thường đối đãi khoan dung, ta thấy anh ta có vẻ rất cung kính với điện hạ.”
Lý Ương bỏ vẻ hòa nhã, cười trêu chọc: “c** nh* uy nghiêm đáng sợ, trước mặt c** nh*, ai mà chẳng cung kính khiêm nhường?”
Du Túc biết hắn đang châm chọc mình, nhưng cũng không phản bác, cứ để hắn cười. Hai người đã đến trước cửa cung, Lý Ương phải về vương phủ, Du Túc phải đến Chính Sự Đường ở Hoàng thành, đành phải chia tay tại đây. Lợi dụng lúc không ai chú ý, Du Túc nhẹ nhàng vuốt lưng Lý Ương, tay chàng dừng lại một chút trên xương bướm hơi nhô lên của Lý Ương, rồi nhanh chóng rời đi, chỉ khẽ nói: “Điện hạ bảo trọng.”
Hơi ấm từ tay Du Túc truyền đến rồi biến mất trong nháy mắt. Lý Ương mỉm cười, gật đầu nói: “c** nh* cũng vậy.” Dưới cánh cổng cung nguy nga, bóng dáng hai người theo bước chân Lý Ương dần xa dần. Nhìn theo bóng lưng Lý Ương, Du Túc miết ngón tay, cảm nhận dư vị vừa rồi.
[1] Một kênh đào lớn được xây dựng vào thời nhà Tùy ở Trung Quốc, nối liền các con sông chính và đóng vai trò quan trọng trong việc vận chuyển lương thực và hàng hóa.
[2] Chỉ những người nô lệ có nguồn gốc từ Đông Nam Á hoặc Châu Phi, được đưa đến Trung Quốc vào thời cổ đại.
[3] Là một lực lượng cận vệ hoàng gia trong triều đại nhà Đường, chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung và hoàng đế.
[4] Là một chức quan cấp thấp trong Thiên Ngưu Vệ, chịu trách nhiệm canh gác và duy trì trật tự trong cung.