Bồ Tát Man - Znvznv

Chương 49.1

Du Túc quỳ thẳng lưng, nhưng nắng hè gay gắt chẳng hề khoan nhượng, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài theo thái dương chàng xuống phiến đá nóng rẫy. Áo trong đã ướt đẫm, dính dáp vào lưng, vô cùng khó chịu. Du Túc đưa mắt nhìn quanh, gọi một thị nữ đang đi ngang qua hành lang.

Nàng thị nữ bước chân vội vã, chỉ muốn nhanh chóng đi qua đoạn đường này, nghe Du Túc gọi, trên gương mặt xinh xắn hiện rõ vẻ khó xử, nhưng vẫn phải bước tới, hành lễ.

“Lấy nước cho ta.” Du Túc quỳ gần nửa canh giờ, chưa được uống một giọt nước nào, đang khát khô cổ.

Nàng thị nữ ấp úng: “Thượng thư trước khi đi có dặn dò, trong phủ không ai được phép cho ngài uống nước.” Thị nữ nói năng e dè, nàng không dám trái lệnh Du Uẩn, nhưng lại sợ Du Túc nổi giận, trách phạt mình. Chủ nhân đấu khẩu, cãi vã, lại khiến kẻ làm người hầu khó xử.

Tiếng ve sầu trên cây râm ran hơn, Du Túc bực bội hỏi: “Huynh trưởng đâu? Vẫn còn đang làm việc à?” Bọn nô bộc không dám cãi lời Du Uẩn, may ra còn có Du Dung có thể cứu chàng.

Thị nữ lắc đầu: “Chưa nghe nói ngài ấy đã về.”

Du Túc lại hỏi: “A Bích đâu?”

Thị nữ lại lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”

“Đi tìm hắn, bảo hắn đến gặp ta.” Du Túc lại dặn dò. Thị nữ đáp lời, vội vàng rời đi, trong lòng không khỏi thương cảm cho Du Túc. Nàng chỉ đứng dưới nắng một lát đã mồ hôi nhễ nhại, huống chi Du Túc đã quỳ lâu như vậy.

Đã quỳ phạt rồi còn không cho uống nước, xem ra thật sự muốn phạt chàng.

Kỳ thực Du Túc cũng biết rõ chuyện ở Bối Châu lần này quả thực mạo hiểm, nhưng chàng tự cho rằng đã sắp xếp chu toàn, kín kẽ. Mặc dù vậy, chàng vẫn giấu Du Uẩn, bởi vì một khi nói ra, chuyện này cũng sẽ không thành.

Du Túc đưa tay lau giọt mồ hôi lăn đến khóe mắt, trong lòng đang tính toán phải mau chóng sai người đi gọi Du Dung về, chợt nghe thấy có người gọi “Tam thúc.” Chàng nhìn theo tiếng gọi, thấy Du Minh và Du Di đang đi về phía mình.

Du Minh mặc bộ trường bào cổ tròn màu chàm, từ năm ngoái đã theo thầy học chữ, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có vài phần trầm ổn giống cha. Du Di nhỏ hơn cậu hai tuổi, vẫn còn ngây thơ, vạt áo khoác ngắn dính vài vết bùn, không biết vừa đi chơi ở đâu về.

“Sao hai đứa lại đến đây?”

Khăn đội đầu của Du Túc đã ướt đẫm mồ hôi, Du Minh nhìn thấy cũng có chút không đành lòng: “Vú nuôi của Du Di đang ngủ trưa, con liền lén đưa đệ đệ ra ngoài.”

Du Di đưa chiếc bình mã não đang ôm trong lòng đến trước mặt Du Túc, vẻ mặt căng thẳng nói: “Tam thúc mau uống đi, con canh chừng cho.” Vừa nói, cậu vừa đưa mắt nhìn quanh, sợ bị ai nhìn thấy rồi mách cha.

Du Túc giơ tay che trán, nheo mắt cười nói: “Phụ thân các con đã ra lệnh không ai được đưa nước cho ta, con không sợ ông ấy cũng phạt con sao?” Chàng một lòng mong Du Dung mau chóng trở về, để cứu mình thoát khỏi cảnh khốn khổ này, lại quên mất trong nhà còn có hai tiểu cứu tinh này.

Mặt mày Du Di ỉu xìu. Ngày thường cậu được tam thúc cho không ít thứ tốt, hôm nay nếu để mặc chàng cứ quỳ như vậy, thật là quá bất nghĩa. Nhưng cậu vừa kính vừa sợ cha, vội vàng nói: “Là huynh trưởng dẫn con đi lấy nước, không để ai nhìn thấy, chỉ cần tam thúc không nói ra, làm sao phụ thân biết được, tam thúc mau uống đi.”

Du Túc cười híp mắt nhận lấy bình nước, uống vài ngụm rồi trả lại cho Du Di: “Hai đứa cũng đừng đứng đây phơi nắng với ta nữa, về trước đi.”

Trong lòng Du Di lo lắng, đưa nước xong liền muốn chuồn trước, nhưng Du Minh lại không nhúc nhích, trái lại còn cẩn thận nói: “Chắc là phụ thân đang tức giận, trời lại nóng nực thế này, chắc là phụ thân nhất thời nóng nảy, mới để tam thúc quỳ phạt.” Du Minh vừa nói xong liền cảm thấy hơi ngượng ngùng, tam thúc từ nhỏ đã lớn lên cùng phụ thân, sao lại không biết tính khí của huynh trưởng chứ.

Du Túc nhìn ra tâm tư của cháu trai, mỉm cười: “Phụ thân con là vì tốt cho ta.”

Thấy tam thúc không có vẻ gì là giận, Du Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu kính trọng phụ thân, nhưng cũng yêu quý tam thúc, sợ rằng giữa họ vì chuyện hôm nay mà nảy sinh mâu thuẫn. Bây giờ tam thúc có thể nói ra những lời này, tức là không có oán trách, cậu cũng yên tâm, lại nghiêm túc hỏi: “Vì sao phụ thân lại để tam thúc phạt quỳ dưới nắng thế này?” Du Uẩn là người cha nghiêm khắc, ngày thường chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến bọn họ sợ hãi, nào cần dùng đến hình phạt quỳ gối như vậy.

Du Túc nhìn Du Minh, lúc mình bằng tuổi cậu, cũng từng kính trọng phụ thân như thần minh, ra sức lấy lòng, mong được phụ thân yêu thương, nhưng nhận lại mãi mãi chỉ là sự lạnh nhạt. Chàng dần dần phát hiện ra, kỳ thực dù mình có làm tốt đến đâu cũng chỉ là vô ích. Du Túc đưa mắt nhìn về phía xa: “Bởi vì ta đã chọn một con đường vô cùng nguy hiểm, chỉ cần sơ sảy một chút, sẽ tan xương nát thịt.”

“Nếu nguy hiểm như vậy, tại sao tam thúc vẫn cứ khăng khăng làm?”

“Càng muốn có được nhiều thứ, càng phải mạo hiểm nhiều hơn, chỉ có vượt qua mọi gian nan, mới đạt được điều mình mong muốn.”

Du Túc nói rất tùy ý, nhưng Du Minh lại nghe ra ý kiên định không thể lay chuyển trong đó, do dự một chút, lại hỏi: “Coi thường cả cái chết?”

Du Túc bật cười: “Trẻ con nói gì mà sống chết.” Du Túc từ nhỏ đã theo võ sư tập luyện, thân thể không tệ, quỳ nửa canh giờ cũng không sao. Chỉ là chàng cười có vẻ lười biếng, lại phơi nắng, sắc mặt khó tránh khỏi hơi kém, nụ cười này lại lộ ra vài phần yếu ớt. Du Minh còn tưởng tam thúc không quỳ nổi nữa, vội vàng đỡ chàng: “Tam thúc đứng dậy đi, con nghĩ phụ thân cũng sẽ không trách đâu.” Nói đến cuối, giọng c** nh* dần, thấy rõ cậu nói những lời này cũng có chút chột dạ.

Du Túc gạt tay cháu trai ra, tiếp tục cười nói: “Hai đứa vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời phụ thân các con đi, kẻo sau này ông ấy trách ta dạy hư các con.”

Du Minh vừa định nói thêm gì đó, lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại. Du Túc cũng nghe thấy, liền nói với các cháu: “Hai đứa đi trước đi.” Du Minh gật đầu, lại có chút lo lắng nhìn Du Túc, rồi mới dẫn em trai rời đi.

Người gác cổng bước nhanh đến, thấy Du Túc vẫn còn quỳ, vội nói: “Tiết Vương điện hạ giá lâm.”

Du Túc dường như không hề bất ngờ, chỉ nói: “Mời điện hạ đến đây.” Người gác cổng được lệnh, quay người định đi, lại nghe Du Túc hỏi A Bích đã đi đâu.

Người gác cổng đáp: “Vừa rồi thượng thư khi ra khỏi phủ, cũng mang theo A Bích.”

Du Túc cười khổ hai tiếng, A Bích là tâm phúc của chàng, huynh trưởng cố ý mang A Bích đi, e là đề phòng chàng để hắn ở lại phủ đưa nước, che dù cho mình.

Một lát sau, Lý Ương bước vào sân nơi Du Túc đang quỳ. Trên đường hắn đến đã nghe người gác cổng kể chuyện Du Túc bị phạt quỳ, Lý Ương thầm cười, Du Túc bên ngoài hô mưa gọi gió, tâm địa tàn nhẫn , khi ở nhà vẫn phải quỳ gối.

“c** nh* khỏe chứ?”

Du Túc liếc xéo Lý Ương, chỉ cười nói: “Làm phiền điện hạ đỡ thần dậy.” Ai trong phủ giúp Du Túc cũng sẽ bị mắng, nhưng Lý Ương đến đúng lúc, Du Uẩn có giận đến mấy cũng không thể trách Tiết Vương.

Lý Ương bước đến trước mặt Du Túc, thấy mặt chàng đỏ bừng, trán và chóp mũi đều lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là đã quỳ lâu, “Ta nghe nói là thượng thư phạt c** nh* quỳ ở đây, nếu ta đỡ c** nh* dậy, chẳng phải là đắc tội với thượng thư sao?”

Du Túc khẽ cười: “Điện hạ hôm nay đến chẳng phải là để cảm tạ ơn cứu mạng của thần sao, sao đến cả việc đỡ dậy cũng không chịu.”

Lý Ương ngồi xổm xuống bên cạnh chàng, trên tay cầm chiếc quạt lụa lấy từ thị nữ nhà họ Du, phe phẩy cho Du Túc, cười nói: “Chỉ bằng việc đỡ dậy mà được ơn cứu mạng của c** nh*, vậy chẳng phải c** nh* thiệt thòi rồi sao?”

Du Túc vẫn cười: “Thiệt thòi vì điện hạ, thần cam tâm tình nguyện.”

Lý Ương phe phẩy quạt, nửa đùa nửa thật hỏi: “Hôm qua vì sao lại đích thân cứu ta? Là sợ ta chết sao?”

Du Túc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Lý Ương, cẩn thận quan sát từng biểu cảm sống động trên gương mặt hắn, nhớ lại gương mặt trắng bệch của Lý Ương khi vừa được vớt lên khỏi nước đêm qua, Du Túc chợt cảm thấy có chút vui mừng, nhưng chàng nhanh chóng nhận ra, đây là một cảm xúc nguy hiểm, không nên có.

Du Túc không trả lời, mà nắm lấy cổ tay Lý Ương, kéo hắn lại gần hơn, thấp giọng nói: “Quỳ gần nửa canh giờ rồi, chân ta tê cứng hết cả, mau đỡ ta dậy.”

Lý Ương không hỏi thêm nữa, một tay đỡ lấy tay Du Túc, một tay vòng qua eo chàng, chậm rãi đỡ chàng dậy. Nhưng Du Túc còn chưa đứng thẳng người, cũng vòng một tay qua eo Lý Ương, nửa người dựa vào người hắn, cười nói: “Đa tạ điện hạ.”

Tuy Du Túc quỳ một lúc, nhưng cũng không đến nỗi yếu ớt như nữ nhi, bây giờ chàng nửa người dựa vào mình, Lý Ương biết chàng đang giả vờ, nhưng giờ đẩy cũng không đẩy ra được, Lý Ương đành mặc kệ chàng dựa vào, hỏi: “Huynh trưởng ngươi vì sao lại phạt ngươi quỳ?”

Du Túc siết chặt tay, để Lý Ương gần hơn nữa: “Huynh trưởng thường xuyên tức giận với ta, phạt quỳ thôi mà.”

Lý Ương né tránh: “c** nh* không thấy nóng à.”

Du Túc lại cười mờ ám bên tai hắn: “Còn có cái nóng hơn nữa đấy.”

Lý Ương không để ý đến chàng, nói ra mục đích chuyến đi này: “Chuyện Tín Vương bị ám sát là sao?” Buổi sáng, hắn còn chưa nghĩ kỹ có nên đích thân đến Du phủ hay không, nhưng sau khi rời cung vào buổi chiều, chuyến đi này hắn không thể không đến. Chuyện này quá kỳ lạ, cho dù thái tử ngu dốt, l* m*ng, nhưng chuyện này trông giống như một vụ vu oan giá họa vụng về, mà Lý Ương biết rõ quan hệ thực sự giữa nhà họ Du và Tín Vương, suy nghĩ kỹ càng lại càng thấy nhiều điểm đáng ngờ.

Bình Luận (0)
Comment