Về đến phủ, Du Túc hơi cúi đầu, bước chân theo sát Du Uẩn. Du Uẩn không dừng bước, hỏi: “Việc hôm nay, đệ nghĩ thế nào?”
Chàng hỏi bâng quơ, Du Túc chắp tay cung kính đi theo, ngước mắt nhìn bóng lưng huynh trưởng, đáp: “Huynh trưởng nghĩ sao?” Du Uẩn dừng bước, nghiêng người, nhíu mày: “Ta hỏi đệ, đệ cứ nói là được.”
“Chuyện này vẫn còn nghi vấn, Thái tử vốn l* m*ng, cũng không phải không làm ra loại chuyện này, nhưng việc hệ trọng thế này, Thái tử chắc chắn sẽ bàn bạc với cận thần ở Đông Cung. Mà Phó Thiệu Thu – Thái tử Xá nhân và Trần Huệ – Tẩy Mã đều không phải kẻ khinh suất, lẽ nào lại để Thái tử mạo hiểm lớn như vậy? Lùi một bước, cho dù đúng là Thái tử làm, hắn cũng tuyệt đối không sơ suất đến mức dùng vũ khí có dấu hiệu Cấm vệ Đông Cung để hành thích. Tôn Thế Huy tuy giờ chỉ là tán quan, nhưng trong các vệ quân ở kinh sư vẫn còn cựu bộ của ông ta, muốn kiếm chút binh khí khác để hành thích, đánh lạc hướng điều tra cũng không phải chuyện khó.
“Hơn nữa, một kích không trúng liền toàn bộ từ bỏ, vụ ám sát này có phần quá ấu trĩ.”
Những nghi điểm này Du Uẩn cũng đã nghĩ đến, y nhìn chằm chằm Du Túc, hỏi: “Vậy đệ cho rằng đây là khổ nhục kế của Tín Vương?”
“Nhưng xét theo tính tình của Thái tử, dù chuyện này do hắn gây ra cũng không lạ.”
Du Uẩn chăm chú nhìn Du Túc một lúc lâu rồi mới mở lời: “Nếu là Tín Vương bày mưu, tại sao hắn không tìm một kẻ thế mạng khai nhận là do Thái tử sai khiến? Làm như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”
Du Túc không nói gì, chàng từ từ thu lại vẻ lười biếng trong mắt, thay vào đó là sự bình tĩnh không chút né tránh. Chỉ một ánh mắt ấy cũng khiến lòng Du Uẩn chùng xuống, y chậm rãi nói tiếp: “Hơn nữa, Tín Vương vẫn luôn cho rằng Du gia và hắn là cùng hội cùng thuyền, Đại Lý Tự hiện giờ trong tay đệ, dù Hoàng thượng có hạ lệnh nghiêm tra, hắn cũng chẳng cần lo lắng.”
Tiếng ve sầu bỗng im bặt. Du Túc nhìn ra khoảng sân trống, khẽ mỉm cười: “Dù là Tín Vương bày mưu hay là do ai khác gây ra, cuối cùng chuyện này cũng sẽ thành vụ án không đầu mối, không tra ra được.”
Nói đến đây, chân tướng đã gần như rõ ràng.
“Tình thế hiện tại đã bất lợi cho Thái tử, hắn ngang bướng tự phụ, ham mê tửu sắc cũng không phải ngày một ngày hai. Tuy ngày thường Hoàng thượng không nói gì, nhưng trong lòng đều rõ ràng. Chúng ta liên thủ với Tín Vương, chẳng lo không tìm ra lỗi lầm của Thái tử để phế truất hắn, sao đệ phải làm vậy? Đệ có biết vu cáo Thái tử, ám sát thân vương là tội gì không?” Nói đến cuối, Du Uẩn không nhịn được ho dữ dội. Sức khỏe y ngày càng yếu, những năm trước vào hè, y đều có thể yên ổn được hai ba tháng, nhưng giờ đã sang tháng bảy mà y vẫn ho không ngừng, thậm chí còn ho ra máu. Ngự y dặn y không được suy nghĩ quá độ, nhưng chuyện trước mắt khiến y không thể không cảnh giác.
Du Túc đỡ lấy Du Uẩn, nhẹ nhàng vỗ lưng huynh trưởng: “Phế truất rồi vẫn có thể phục vị, Thái tử hiện giờ là trưởng tử của Hoàng thượng, trong triều không ít đại thần ủng hộ lập trưởng.” Tay Du Túc tuy nhẹ nhàng nhưng lời nói lại lạnh lùng kiên quyết: “Chỉ có triệt cỏ tận gốc mới có thể một lần vất vả dài lâu nhàn hạ.”
Du Uẩn vất vả lắm mới ngừng ho, im lặng nhìn chằm chằm Du Túc, người em do chính tay y nuôi lớn, giờ đã cứng cáp. Y không biết nên vui mừng vì Du Túc mưu lược kín kẽ, từng bước tính toán, hay nên lo sợ vì sự bất chấp thủ đoạn của chàng. Từ ngày đầu tiên bước lên con đường này, Du Uẩn chỉ muốn bảo vệ Du gia, y không muốn giết Thái tử, cũng không muốn mạng của Tín Vương, nhưng y không thể trách Du Túc, từ khi giết Hoàng Duy Trung, chính y đã luôn ngầm đồng ý với những việc làm của Du Túc.
“Đệ muốn thế nào?”
“Vụ án ám sát sẽ không có kết quả, nhưng Thái tử vẫn khó thoát khỏi hiềm nghi, Hoàng thượng vì muốn xoa dịu Tín Vương, chắc chắn sẽ có biểu hiện, Thái tử thất thế là điều khó tránh khỏi.”
Du Uẩn nhìn đôi mắt của em trai, giống hệt mắt mẫu thân, nhưng ánh mắt của mẫu thân tràn đầy dịu dàng, còn đôi mắt sáng trước mặt này lại là sự lạnh lùng và vô tình vô hạn. Y im lặng một lát: “Đệ muốn bức Thái tử tạo phản?”
Du Túc không nói gì, chỉ mỉm cười nhạt.
“Tại sao không nói trước với ta?”
Du Túc khẽ nhắm mắt, thấp giọng nói: “Đệ biết huynh trưởng sẽ không đồng ý.” Bước đi này quá táo bạo, vạn nhất thích khách rơi vào tay Tín Vương, bị ép hỏi ra điều gì, hậu quả khó lường.
Giọng Du Uẩn lạnh đi vài phần: “Sinh tử của ta và đệ có đáng là gì? Nhưng nếu ta và đệ đi sai một bước, sẽ đặt tính mạng cả gia tộc vào nguy hiểm.” Vì Du Túc đã sắp xếp việc này, chắc chắn đã suy tính chu toàn, hành sự tỉ mỉ, nhưng chuyện này quá nguy hiểm, không cho phép một chút sai sót nào.
“Đệ biết, đều do đệ tự tay sắp xếp, huynh trưởng yên tâm.” Chàng đỡ Du Uẩn, lại nói: “Huynh trưởng nên nghỉ ngơi đi.”
Nhưng Du Uẩn không động đậy, Du Túc nhìn vẻ mặt trầm ngâm của huynh trưởng, biết y thật sự đang giận: “Huynh trưởng giận đệ cũng đừng làm khó thân thể mình.”
“Đệ ra sân quỳ, không có lệnh của ta không được đứng dậy.” Du Uẩn hành sự thận trọng, nhưng Du Túc lại hoàn toàn ngược lại, quyết đoán và táo bạo. Du Uẩn sợ sự tùy tiện này của Du Túc cuối cùng sẽ hại chính chàng, tự cổ chí kim, có mấy kẻ kiêu căng ngạo mạn có kết cục tốt đẹp.
Lúc này đang là lúc nắng gắt nhất, Du Túc sững người một chút, rồi buông tay, đi thẳng ra sân, không nói một lời quỳ xuống.
Du Uẩn ho dữ dội, phải vịn vào cột hành lang. Y nhìn Du Túc đang quỳ ngay ngắn, lòng trào dâng nỗi buồn man mác. Đau ốm lâu ngày hóa thầy thuốc, y hiểu rõ mình đã không còn nhiều thời gian, rồi sẽ có một ngày, trọng trách của cả Du gia sẽ hoàn toàn đặt lên vai Du Túc.