Quốc khúc Khang Lạc từ thời Bắc triều du nhập Trung thổ, trải qua bao năm tháng, đến nay đã dần mai một, vậy mà hôm nay tại điện Hội Ninh, khúc nhạc dị vực này lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ. Trong điện, tiếng sáo tiếng trống rộn ràng, công chúa Tấn An cùng một thiếu nữ xinh đẹp khác mặc áo ngắn cẩm bào đỏ thắm, quần ống rộng bằng lụa xanh và quần trắng, chân đi ủng da màu đỏ, cùng nhau múa Hồ Toàn Vũ, tư thế phóng khoáng, bước chân xoay chuyển nhanh như gió.
Một khúc nhạc dứt, Tấn An đã đầm đìa mồ hôi, bộ nam trang khiến nàng trông vừa đáng yêu lại vừa có chút anh khí. Nàng còn chưa kịp mở lời, Hoàng đế đã vỗ tay trước: “Múa hay!”
Nụ cười trên mặt Tấn An dần lan tỏa. Dạo gần đây, Hoàng đế phiền lòng vì chuyện tranh chấp giữa Thái tử và Tín vương, hứng thú cũng không cao, nàng bèn cùng nhạc công dàn dựng điệu múa này, mong muốn nhờ đó giúp phụ hoàng khuây khỏa phần nào.
Hoàng đế vẫy tay về phía Tấn An, ý bảo con gái ngồi cạnh mình. Dương Hải ở bên cạnh đưa khăn lau, Hoàng đế âu yếm lau mồ hôi cho con gái, mỉm cười: “Linh Nhi vất vả rồi.” Hồ Toàn Vũ luyện tập không dễ, Tấn An có thể múa đến trình độ này, e là đã dày công chuẩn bị từ lâu.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn con gái, không nói gì. Ý tưởng này vốn là do bà đề xuất, nhưng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, nào ngờ Tấn An lại ghi nhớ trong lòng, còn bỏ công sức ra thực hiện.
“Con không mệt, phụ hoàng nói con múa có hay không?” Tấn An cười, lấy chiếc mũ nhọn của người Hồ trên đầu xuống, hai má nàng ửng hồng, không biết là do mệt hay do vui.
“Hay chứ, công chúa của trẫm làm gì cũng hay.”
Điệu múa này Tấn An đã luyện tập hơn nửa tháng, cổ chân vẫn còn ê ẩm, nhưng giờ thấy phụ hoàng vui như vậy, nàng liền cảm thấy xứng đáng. Tấn An vòng tay ôm lấy cánh tay Hoàng đế, cười nói: “Nếu phụ hoàng đã nói con múa hay, vậy con lại xin thưởng rồi.”
Hoàng đế bất đắc dĩ lắc đầu cười, con gái rốt cuộc vẫn còn nhỏ, suốt ngày chỉ biết đòi chút phần thưởng nhỏ: “Con nói đi, muốn gì?”
Tấn An giả vờ suy nghĩ, trầm ngâm một lúc mới nói: “Mùa đông săn bắn năm nay con vẫn muốn đi theo!”
Hoàng đế bật cười ha hả, còn tưởng nàng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu sẽ nghĩ ra thứ gì quan trọng, không ngờ chỉ là muốn đi theo săn bắn.
Hoàng hậu cũng cười hỏi: “Chẳng phải năm ngoái đã đi rồi sao?”
Tấn An nghe ý của mẫu hậu hình như không cho nàng đi, bèn vội vàng phản bác: “Năm ngoái con săn được hai con cáo, biết đâu năm nay còn săn được con gì khác nữa!”
Hoàng đế vỗ nhẹ tay công chúa như an ủi, nói: “Linh Nhi muốn đi thì cứ đi, năm nay trẫm sẽ cho người huấn luyện hai con mèo rừng cho con mang theo, chúng là trợ thủ đắc lực trong việc săn bắn.”
Thấy Hoàng đế đã đồng ý với yêu cầu của mình, Tấn An lập tức vui mừng, vỗ tay nói: “Con còn muốn chim ưng, năm ngoái phụ hoàng mang theo chim ưng, các hoàng huynh cũng có, chỉ mình con không có, cậu nói chim ưng rất thông minh, còn có thể giúp tìm con mồi nữa.”
Hoàng hậu giả vờ tức giận trừng mắt nhìn con gái, nói đùa: “Mấy năm nữa là phải đi làm dâu nhà người ta rồi, còn nghịch ngợm như vậy, coi chừng không có nhà chồng nào dám rước con.”
Tấn An đang định mở miệng, lại thấy Hoàng đế vội vàng xua tay: “Con gái của Thiên tử há gì lo không gả được? Phò mã tốt đến mấy cưới được Linh Nhi nhà ta, đó cũng là leo cao.” Ngài lại tiếp tục cười với Tấn An: “Nếu con thích chim ưng, cứ việc đi chọn đi.” Hoàng đế nhìn nụ cười của con gái, vẻ mặt vốn đang tươi cười hòa ái dần trở nên trầm lắng.
Thấy thần sắc Hoàng đế có gì đó khác lạ, Tấn An không hiểu hỏi: “Phụ hoàng sao lại không vui?”
“Trẫm chỉ là nhớ đến hoàng huynh của con.” Nếu Lý Hoằng còn sống, hắn là Thái tử, có lẽ sẽ xuất sắc hơn Lý Văn.
Hoàng hậu nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, bà biết Hoàng đế đang nhắc đến Lý Hoằng đã mất nhiều năm, đó là nỗi đau không thể chạm đến trong lòng bà. Tấn An lại tưởng Hoàng đế vẫn còn lo lắng cho Thái tử và Tín vương, bèn khuyên nhủ: “Ngũ ca hiện giờ cũng khỏe mạnh, phụ hoàng đừng lo lắng nữa.”
Hoàng đế một tay nắm tay con gái, tay kia lại nắm lấy tay vợ, thở dài một tiếng. Hoàng hậu chua xót trong lòng, cũng không biết an ủi Hoàng đế thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay ngài.
Hoàng đế vừa định lên tiếng, đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, ho dữ dội, Hoàng hậu vội vàng vỗ nhẹ lưng Hoàng đế, nhưng cơn ho của Hoàng đế không hề dừng lại, ngài đưa tay che miệng ho dữ dội, mãi đến khi mặt đỏ bừng mới dần dần ngừng lại, thở hổn hển, trong miệng có vị tanh ngọt, ngài từ từ hạ tay xuống, mới kinh hãi phát hiện trong lòng bàn tay toàn là máu.
“Phụ hoàng! Máu!” Tấn An đã kêu lên thất thanh, vì sợ hãi, giọng nàng nghe còn có phần chói tai.
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức biến đổi, lớn tiếng phân phó: “Mau đi truyền ngự y!”
Tin tức truyền đến phủ Du thị khi hai anh em Du Uẩn và Du Túc đang đánh cờ, Du Túc cầm quân trắng, nhưng trên bàn cờ, quân trắng rõ ràng đang yếu thế. Chàng gõ nhẹ quân cờ, chần chừ chưa đặt xuống, lại suy nghĩ một lúc, rồi ném hai quân cờ lên bàn cờ, cười nói: “Ta nhận thua.”
Thời tiết vẫn chưa hẳn là lạnh, nhưng trong tay Du Uẩn đã sớm cầm một chiếc lò sưởi nhỏ, hắn nhìn Du Túc nói: “Dễ dàng nhận thua như vậy sao?”
Du Túc mặc áo choàng cổ tròn màu tím nhạt, chàng kéo ống tay áo, mỉm cười nói: “Kỳ nghệ của huynh đã nổi danh nhiều năm, thua huynh, ta cũng không mất mặt.”
Du Uẩn liếc nhìn đệ đệ, lại nói: “Vừa rồi đệ không chuyên tâm chơi.”
“Dù ta có nghiêm túc chơi, cũng vẫn thua thôi.” Du Uẩn kỳ nghệ phi phàm, cờ vây của Du Túc là do hắn dạy, dù Du Túc chơi không tệ, nhưng vẫn không phải đối thủ của huynh trưởng, từ nhỏ đến lớn cũng chưa thắng được mấy lần.
Đúng lúc Du Túc đang nói đùa với huynh trưởng thì A Bích bước vào, bước chân hắn không nhẹ không nặng, vừa đủ để người ta nghe thấy, nhưng lại không làm phiền người khác, hắn nhỏ giọng nói: “Trong cung truyền ra tin tức, Hoàng đế bệnh rồi.”
Du Uẩn đặt lò sưởi xuống, nhíu mày hỏi: “Bệnh gì? Hiện giờ thế nào rồi?”
“Khi đang nói chuyện với công chúa Tấn An, Hoàng đế bỗng nhiên ho ra máu, ngự y nói là nội hỏa hư vượng, hiện đã nghỉ ngơi, Hoàng hậu đang ở bên cạnh.”
Chuyện xảy ra có phần đột ngột, mấy ngày nay Hoàng đế vẫn khỏe mạnh, cũng không nghe nói có gì bất thường, sao lại đột nhiên ho ra máu. Du Túc nói: “Nếu thực sự là bệnh nguy cấp, nhất định sẽ triệu tập các đại thần vào cung, đã không phái người đến, vậy chúng ta cứ coi như không biết, nếu ngày mai nghỉ triều, trong cung cũng sẽ phái người đến báo.”
Du Uẩn gật đầu, lại nói: “Hoàng đế đột nhiên đổ bệnh, triều đình e rằng cũng sẽ không yên ổn.” Nội hỏa hư vượng, nghe thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu Hoàng đế bệnh nặng, tình hình hiện nay sẽ rất nguy hiểm.
Du Túc mỉm cười, ra hiệu cho huynh trưởng yên tâm, nói: “Ta sẽ cho người để ý tin tức.” Du Uẩn sức khỏe không tốt, Du Túc sợ huynh trưởng mệt, nên cũng không nói thêm gì nữa, đi về trước
Những đóa cúc mới nở đã được bày ra trong sân, đủ loại, e ấp chờ nở. Du Túc đi dạo trong vườn, ánh mắt lơ đãng lướt qua những bông hoa quý giá, đột nhiên hỏi: “Ngươi còn nhớ Trương Địch hôm đó dắt ngựa cho ta không?”
Trong triều rất nhiều quan viên muốn nịnh bợ Du Túc, quan viên phẩm cấp như Trương Địch cũng không ít, A Bích suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Du Túc cúi đầu nhìn một đóa cúc trắng sắp nở, gương mặt tuấn tú tươi tắn mang theo nụ cười nhạt, nói: “Trương Địch không phải là người biết viết văn sao, cũng nên để hắn ra sức một chút.”