Mùa đông năm Khánh Thành thứ mười sáu lạnh lẽo hơn mọi năm, tuyết chất thành từng đống trên đường phố, phủ lên cảnh vật một sắc trắng xóa, lạnh lẽo đến rợn người. Thế nhưng, cái rét căm căm ngoài kia lại chẳng thể át được tiếng huyên náo bên trong tửu lâu. Các vũ nữ Hồ tộc với điệu múa uyển chuyển, tiếng hát réo rắt khiến đám thực khách không ngừng hò reo tán thưởng. Mái tóc vàng óng được búi cao, để lộ ra đôi mắt xanh biếc như ngọc, kiều mỵ động lòng người.
Lầu hai tửu lâu yên tĩnh hơn hẳn so với lầu một. Những tấm rèm tre được dùng làm vách ngăn, tạo không gian riêng tư cho thực khách trò chuyện. Tiểu nhị bưng thức ăn, thị nữ rót rượu qua lại trên hành lang, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu rồi lại vội vã tản ra, vào từng gian phòng nhỏ.
Nhìn bạn mình mặt mày ủ rũ, Triệu Cảnh rót thêm cho Trương Địch một chén rượu, nói: “Tuy đường xa cách trở, nhưng cũng không phải là không có cơ hội xoay chuyển tình thế. Huynh văn chương lỗi lạc như vậy, biết đâu ngày nào đó Hoàng thượng lại triệu huynh về kinh?”
Trương Địch im lặng, tu cạn chén rượu. Sau khi dâng sớ buộc tội Hạ Quy Chân, hắn được thăng chức vào Ngự sử đài. Vừa khi hắn cảm thấy tiền đồ rộng mở thì lại nhận được lệnh điều chuyển đến Dự Châu. Bị đày ra địa phương một cách vô cớ, Trương Địch trăm bề nghĩ cũng không hiểu lý do. Làm quan ở kinh thành là điều ai cũng mơ ước, trong mắt không ít quan lại địa phương, được vào kinh nhậm chức chẳng khác nào bước vào tiên cảnh. Trương Địch khó khăn lắm mới leo lên được vị trí ngày hôm nay, tuy có tài văn chương nhưng cũng không tránh khỏi phải khom lưng uốn gối, chạy vạy khắp nơi. Thế mà giờ đây lại bị đẩy về địa phương, hắn làm sao cam tâm cho được? Hỏi han nhiều nơi, lại nhờ người dò la, cuối cùng hắn mới biết được có kẻ sau lưng dâng sớ tố cáo mình, vạch trần việc hắn từng dâng lên vị Thái tử bị phế truất một bài văn, lời lẽ toàn là xu nịnh lấy lòng.
Trước đây, chuyện như vậy vốn chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng nay Lý Văn mưu phản bị phế, bất cứ ai có dính líu tới y đều không có kết cục tốt đẹp, triều đình vì thế mà đày đi không ít đại thần. Dù trong lòng không cam tâm, nhưng Trương Địch cũng đành phải chấp nhận số phận. Ngày trước Thái tử đang lúc thịnh thế, người viết văn dâng lên đâu chỉ riêng mình hắn, vậy mà chỉ có mình hắn bị đày đi, rõ ràng là có người cố tình hãm hại.
“Về kinh?” Trương Địch cười khổ, lắc đầu. Hắn đã dày công gây dựng ở Trường An nhiều năm, lần này rời đi, không biết bao giờ mới có thể quay lại kinh thành, có lẽ cả đời này cũng không thể trở về nữa.
Thấy bạn mình chán nản như vậy, Triệu Cảnh lại an ủi: “Thực ra ở địa phương cũng chẳng tệ, lại còn tự tại hơn. Những năm qua, huynh nhận được không ít tiền thù lao đấy sao? Đến Dự Châu, an phận làm Trường sử của huynh đi, biết đâu còn sung sướng hơn ở Trường An.”
“Ta ở Trường An nhiều năm, nay bị tiểu nhân hãm hại, một sớm rời kinh, ngươi bảo ta làm sao cam tâm?” Trương Địch phẫn uất nói. Ngày thường ra vào hoàng thành, hắn luôn giữ vẻ nho nhã, nhưng giờ phút này đang bế tắc, hắn cũng chẳng còn giữ được dáng vẻ nữa.
Thấy hắn kích động, Triệu Cảnh không khỏi cười khổ, nói đùa: “Huynh hà tất phải như vậy, biết đâu sau này ta cũng đến Dự Châu cùng huynh, đến lúc đó huynh phải làm tròn bổn phận địa chủ đấy nhé.” Triệu Cảnh nương tựa Tín vương, nay Tín vương đang được Hoàng thượng sủng ái, làm sao có thể bị đày đến Dự Châu? Trương Địch biết Triệu Cảnh đang an ủi mình, bèn xua tay: “Ngươi đừng nói đùa nữa.” Giá như lúc trước mình cũng thân cận với Tín vương thì có lẽ đã không đến nông nỗi này. Trương Địch nốc cạn một chén rượu. Nếu hắn thật sự nương tựa Tín vương, giờ đây hắn bị buộc tội, Tín vương e là sẽ vội vàng giao hắn ra để phủi sạch quan hệ.
Triệu Cảnh hiểu trong lòng Trương Địch đang khó chịu, cũng không khuyên nữa, chỉ liên tục rót rượu cho hắn. Nếu say được, có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn đôi chút. Nhưng mấy tuần rượu xuống, Trương Địch vẫn chưa say, Triệu Cảnh lại đã ngà ngà. Người ta khi say, lời nói càng nhiều hơn. Triệu Cảnh mơ màng vỗ vai Trương Địch, nói: “Huynh cũng đừng quá lo lắng, ta trước mặt Tín vương điện hạ ít nhiều cũng có thể nói được đôi lời. Đợi khi nào sóng gió qua đi, ta sẽ đi cầu xin hắn, biết đâu hắn có thể giúp huynh. Huynh văn chương xuất sắc như vậy, Hoàng thượng sẽ không quên huynh đâu.”
Trương Địch cố gắng đỡ lấy Triệu Cảnh đang loạng choạng, lại nghe thấy chàng ta vẫn còn đang nói: “Tín vương… điện hạ, giờ chẳng khác gì Thái tử, chỉ thiếu mỗi cái danh phận mà thôi. Ta thấy sang năm Hoàng thượng chắc chắn sẽ lập Tín vương làm Thái tử.”
“Nay trong triều, từ Đỗ Túc, Thôi công đều phải nhìn sắc mặt điện hạ… Chỉ là dạo gần đây Hoàng thượng liên tục triệu kiến Tiết vương. Hừ, Tiết vương kia đúng là kẻ không biết nhìn xa trông rộng, hà tất phải cản đường Tín vương?” Lúc tỉnh táo, Triệu Cảnh chắc chắn sẽ không nói ra những lời như thế này, nhưng giờ đây đã say, chàng ta càng không kìm được miệng.
Trương Địch chợt khựng lại. Phải rồi, sao hắn lại không nghĩ đến Tiết vương? Hiện giờ Tín vương tuy đang trên đà đắc thế, nhưng Tiết vương sau khi trị thủy tai trở về kinh, so với trước đây, cũng khá được Hoàng thượng sủng ái. Hắn nín thở, định nghe Triệu Cảnh nói tiếp, nhưng chàng ta lại im bặt.
“Ợ…” Triệu Cảnh trợn trắng mắt, ợ lên một tiếng dài rồi mới nói tiếp: “Tiết vương tuy không phải mối đe dọa gì, nhưng Thái tử đã bị phế, Tín vương làm sao có thể trơ mắt nhìn các hoàng tử khác nổi lên.” Lời nói của Triệu Cảnh toàn mùi rượu, Trương Địch không hề ghét bỏ, lại ghé sát tai hơn, dò hỏi: “Vậy Tín vương định làm gì?”
Triệu Cảnh ngây người nhìn Trương Địch, bỗng cười, xua tay: “Tiết vương giờ chẳng có chút căn cơ nào, muốn đối phó với hắn có gì khó đâu.”
Trương Địch cười nhạt, đỡ Triệu Cảnh dậy khỏi chỗ ngồi: “Ngươi say rồi, ta đưa ngươi về.”
Triệu Cảnh mắt nhắm mắt mở được dìu ra khỏi tửu lâu, hoàn toàn không biết mình đã nói những gì, lại lải nhải dặn dò Trương Địch yên tâm, nếu chàng ta đắc thế, nhất định sẽ vận dụng mọi cách để Trương Địch trở lại Trường An. Nô bộc ở cửa thấy Triệu Cảnh say mèm, liền gọi một chiếc xe bò cho hai người. Trương Địch tùy tiện thưởng cho tên nô bộc một nắm tiền rồi lên xe đưa Triệu Cảnh về phủ.