Nhìn hoàng đế Lý Diệp hài lòng nuốt viên kim đan, Dương Hải muốn nói lại thôi. Sức khỏe hoàng đế hiện giờ đã không còn như xưa, linh đan diệu dược lúc này e rằng cũng chẳng ích gì. Hoàng hậu cũng từng khéo léo khuyên can, bảo hoàng đế đợi long thể an khang rồi hãy tiếp tục dùng, nhưng hoàng đế vẫn không bỏ được.
Phục vụ hoàng đế dùng đan xong, Dương Hải định hầu hạ ngài nghỉ trưa, nhưng hoàng đế lại lắc đầu: “Trẫm chưa buồn ngủ, ngươi đem tấu chương mấy ngày nay đến cho trẫm xem.”
Dương Hải bưng một chồng tấu chương nhỏ đến bên long sàng, thưa: “Những tấu chương này Du thị lang đều đã phê duyệt, chỉ đợi Trạch gia xem qua là được.” Nói rồi, ông đưa một bản tấu đã mở sẵn cho hoàng đế, cười nói: “Lão nô còn nhớ hồi Tam lang còn nhỏ, Trạch gia còn đích thân chọn cho điện hạ các loại tự thiếp.”
“Hồi đó hắn quá nghịch ngợm, nếu chịu khó luyện theo những bia tự trẫm chọn, chữ của hắn đâu chỉ đẹp hơn vài phần.” Lý Diệp liếc mắt đọc lướt qua, thuận miệng nói.
Dương Hải phụ họa: “Chữ viết đẹp hay không cũng không quan trọng, miễn là có thể viết nên những mưu kế giúp nước an dân là được rồi. Lão nô nghe nói hiện nay Tín Vương điện hạ cũng thường có kiến giải, còn có một số đại thần ngấm ngầm xin ý kiến của điện hạ trước.”
Lý Diệp ngẩng lên khỏi tấu chương, thản nhiên nói: “Trẫm biết ngươi muốn nói gì.”
“Trạch gia thánh minh, lão nô không dám bàn luận lung tung về triều chính. Trạch gia là thiên tử, tự có thần linh phù hộ, chỉ là biến cố trong cung trước đây vẫn còn sờ sờ ra đó, Tam lang tuy thường xuyên hầu cận, nhưng hắn rốt cuộc…” Dương Hải cung kính cúi đầu, không nói tiếp nữa. Hiện nay trong triều lời đồn về việc lập lại Đông cung không ngớt, Tín Vương xưa nay lại có tiếng tăm, còn hắn lại nhòm ngó ngôi vị thái tử đã lâu, trước đây còn có Lý Văn và Lý Phong kiềm chế lẫn nhau, giờ thì Tín Vương lại một mình một ngựa.
Mấy chục năm làm chủ tớ, có những lời không cần nói hết, Lý Diệp tự nhiên hiểu rõ, bèn nói: “Trẫm tự có chừng mực.” Hoàng đế đặt tấu chương xuống, nghiêng người dựa vào gối, nói: “Mấy năm nay xem ra trẫm đã nhìn nhầm Tiết Vương. Trẫm trước đây chỉ nghĩ hắn giống mẫu thân hắn, là người thích yên tĩnh.” Nói đến đây, Lý Diệp chợt dừng lại, như đang hồi tưởng điều gì, rồi mới nói tiếp với vẻ không chắc chắn: “Trẫm lờ mờ nhớ hồi nhỏ hắn hình như khá hoạt bát, sau lại càng lớn càng trầm lặng.”
Dương Hải đáp: “Các hoàng tử khác đều có mẫu thân, khó tránh khỏi hay làm nũng, Tiết Vương điện hạ chắc là do mẫu thân mất sớm, lại không có dưỡng mẫu chăm sóc, nên mới không thích gần gũi người khác.”
Lời này không phải là không có lý. Đứa trẻ năm sáu tuổi sống một mình trong cung điện rộng lớn như vậy, khó tránh khỏi cô đơn, cũng chẳng trách sao hắn càng lớn càng ít nói. Lý Diệp trầm ngâm: “Vậy là lỗi của trẫm, năm đó đúng là nên tìm cho hắn một dưỡng mẫu thích hợp.”
Dương Hải vội cười nói: “Trạch gia đừng tự trách, những năm nay Tiết Vương cũng thường cùng các huynh đệ trò chuyện vui vẻ, chỉ là Trạch gia là thiên tử, là phụ hoàng, nên trước mặt Trạch gia hắn mới đặc biệt yên lặng thôi. Thực ra dưới thiên uy của Trạch gia, hoàng tử công chúa nào mà chẳng vậy.”
Tấn An thì thường xuyên đùa giỡn trước mặt ông, nhưng nếu ai cũng như vậy, ông thực sự không chịu nổi sự ồn ào. Lý Diệp cười lắc đầu: “Chuyện này cũng không quan trọng, chỉ là trẫm không ngờ Tiết Vương tuy an nhàn tĩnh lặng nhưng lại không hề tầm thường. Việc trẫm giao cho hắn, hắn đều làm rất tốt, chỉ là hắn dường như không muốn tranh giành với Tín Vương. Trẫm vài lần muốn ban quan chức cho hắn, nhưng hắn hình như không mấy mặn mà.”
Những chuyện này Dương Hải đương nhiên cũng thấy rõ. Từ xưa đến nay, hoàng tử cũng vậy, đại thần cũng thế, kẻ được voi đòi tiên không ít. Hơn nữa hiện nay Đông cung còn bỏ trống, hành động của Tiết Vương khá là bất ngờ. Ông nói: “Bấy nhiêu năm cũng không thấy Tiết Vương điện hạ tranh giành điều gì, có lẽ đó là tính tình của điện hạ. Vả lại Tín Vương điện hạ đã dày công vun đắp nhiều năm, cho dù Tiết Vương điện hạ có ý định tranh giành, nhất thời cũng khó mà lay chuyển được địa vị của ngài ấy.”
Lý Ương cười, đưa ngón tay chỉ Dương Hải, thở dài: “Ngươi ấy…” Dương Hải biết hoàng đế không có ý trách cứ, bèn cũng cười theo: “Mong Trạch gia tha tội cho lão nô dám bàn luận lung tung.”
Đêm qua Du Túc ngủ ở bên ngoài, sáng nay cũng không về phủ, mà trực tiếp vào hoàng thành. Đến tận giờ Ngọ mới xong việc, hai tên tùy tùng đã đợi sẵn ở ngoài hoàng thành từ sớm, đang đứng nói chuyện với A Bích vừa đến không lâu.
Du Túc nhận lấy một phong thư từ tay A Bích, xem xong mới cầm roi ngựa, xoay người lên ngựa. Chàng hỏi: “Ngươi đã xem qua hết rồi?”
A Bích khẽ gật đầu: “Vâng, Tiết Vương không có động tĩnh gì, mọi việc vẫn như thường.”
Đêm qua chàng hỏi Lý Ương, việc Tín Vương tâu xin điều Phó Thiệu Thu về kinh có liên quan đến hắn hay không, Lý Ương đã chối bay chối biến. Hắn có nói thật hay không, Du Túc không thể biết được. Thực ra nếu không phải người trong cuộc, chuyện này rất khó kiểm chứng. Lý Ương có nói hay không cũng chỉ là vài ba câu, người ngoài chưa chắc đã biết. Chỉ là chuyện mấy người từ Sở Châu trở về bị cướp thật sự quá kỳ lạ, Tuy Du Túc không hỏi, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Mặc dù Chung Phúc báo cáo Tiết Vương không có động tĩnh gì, nhưng Du Túc cũng không vì thế mà yên tâm, chỉ đành phái thêm người đi truy tìm nhóm thổ phỉ khả nghi kia.
Chủ tớ mấy người chưa đi được bao xa, liền thấy Du Dung cưỡi ngựa đi về phía này. Lẽ ra hôm nay Du Dung không trực, không nên đến hoàng thành, xem ra là cố ý đến tìm chàng. Du Túc cười nói: “Ta đâu phải không biết đường về nhà, huynh sao lại tự mình đến đây?”
Du Dung sợ Du Túc lại không về nhà, mình không biết tìm đâu, hắn nhìn em trai từ trên xuống dưới, thấy chàng mặc một bộ thường phục màu tím nhạt, không phải bộ đồ hôm qua. Cả đường không nói gì, mãi đến khi về phủ, Du Dung mới nói: “Đêm qua đệ không về.”
“Ngủ ở ngoại trạch.”
“Đừng có nói dối, ta đã đến đó rồi, đệ không có ở đó.”
Du Túc hơi khó hiểu nhìn Du Dung cứ gặng hỏi mãi, cười khẽ: “Ngủ ở đâu thì có gì quan trọng, đâu phải lần đầu tiên đệ ngủ ngoài.”
Du Dung cảnh giác nhìn xung quanh, rồi mới hạ giọng: “Đêm qua có phải đệ ở cùng Tiết Vương không?” Du Túc mỉm cười không phủ nhận, đáp: “Huynh đã có kết luận trong lòng rồi, còn hỏi ta làm gì?”
Giờ Du Uẩn không còn nữa, Du Dung càng không dám nói chuyện này với hoàng hậu. Trên đời này lại chẳng có ai có thể nói được Du Túc vài câu, Du Dung biết mình dù nói thế nào cũng không lay chuyển được chàng, chỉ đành dịu giọng, khuyên nhủ: “Mấy hôm trước mới nói đến chuyện cưới Vương phi, hôn lễ của Tiết Vương sắp diễn ra rồi, đệ định cứ tiếp tục như vậy mãi sao?”
Du Túc cứ thế đi về phía trước, không quay đầu lại: “Có gì không được?”
Tuy Du Dung không biết giữa Du Túc và Tiết Vương ai là người bắt đầu trước, nhưng hắn luôn cảm thấy em trai mình si mê nhiều hơn. Hắn lắc đầu: “Những kẻ nịnh bợ đệ cũng đã tặng không ít mỹ nữ tiểu đồng, sao đệ cứ phải dây dưa với Tiết Vương của hoàng gia.”
Du Túc im lặng bước đi. Du Dung lắc đầu, nghiêm giọng nói: “Tiết Vương được sủng ái không phải là không có lý do. Nhỡ đâu Trạch gia chỉ hôn cho Tiết Vương với con gái nhà cao quan nào đó, thì dù xét về công hay tư đều bất lợi cho đệ. Đệ dựa vào đâu mà nghĩ rằng đến lúc đó hắn còn muốn dây dưa với đệ?”
Nghe đến đây, Du Túc mới đột nhiên dừng bước, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Đến lúc đó thì hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.” Lời này nói ra quá ngông cuồng, Du Dung ngẩn người, rồi mới nói: “A Túc, ban đầu đệ tiếp cận Tiết Vương cũng là có mưu đồ khác, còn Tiết Vương chịu kết giao với đệ, biết đâu cũng là vì nể nang quyền thế của đệ, giữa hai người vốn không nên như vậy.” Ngay cả Du Dung cũng thấy mình ngày càng lắm lời, nhưng ngoài ra, hắn cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu Du Túc chịu nghe lọt tai dù chỉ một câu, thì những lời hắn nói cũng không uổng phí. Nhưng nhìn Du Túc mím môi bước đi, Du Dung lại cảm thấy hy vọng mong manh.