Bố Y Quan Đạo

Chương 41

- Được rồi, hôm nay tôi chỉ nói vài lời như vậy thôi. Còn về phần những công tác của chính phủ thì tôi xin mời đồng chí phó chủ tịch Vũ nói với mọi người.

Lệ Cương nói rồi quay về phía Vũ Đức Chi gật đầu, sau đó hắn tắt micro.

Vẻ mặt Vũ Đức Chi trở nên cực kỳ khó dò, bình thường lão cũng không phải loại người nói nhiều nhưng cũng là loại khéo tâm kế, không ngờ hôm nay bị Lệ Cương đánh cho không kịp trở tay. Vũ Đức Chi hoàn toàn biết rõ những công tác của chính phủ đối với huyện Ung Bình, nhưng lão và Lệ Cương căn bản chưa ngồi lại nói chuyện với nhau, lúc này mà lão đứng lên phát biểu thì không phải đã nói rõ Lệ Cương mất đi quyền lực vào tay lão sao? Chẳng lẽ anh đã tính trước, Lệ Cương tôi mới đến nhận chức còn chưa quen thuộc tình hình, sao anh lại không cùng bàn bạc thảo luận với tôi?

Nhưng vào trong tình cảnh như thế này, Lệ Cương vừa châm một mồi lửa, sau đó Vũ Đức Chi lão lại bị Lệ Cương điểm đanh, nếu Vũ Đức Chi không mở miệng thì tất cả cán bộ trong huyện sẽ biết lão muốn đối phó với Lệ Cương. Nếu chuyện này rơi vào trong tai lãnh đạo thì Vũ Đức Chi sẽ bị úp mũ tội danh không phối hợp công tác với Lệ Cương, phải biết rằng Lệ Cương có bối cảnh rất sâu.

Lệ Cương là chủ tịch huyện mà lãnh đạo phái xuống, nếu anh không phối hợp công tác thì rõ ràng không hài lòng với sự sắp xếp của tổ chức, chắc chắn sẽ phải trả giá với tổ chức. Một khi tội danh bị đổ xuống đầu, dù bên trên có người chống đỡ thì Vũ Đức Chi cũng không sung sướng gì.

Nhưng Vũ Đức Chi cũng không phải loại người tầm thường, sau khi suy nghĩ một chút thì lão lập tức cầm lấy micro. Giọng điệu của Vũ Đức Chi không lớn nhưng rất rõ ràng, tất cả đều nói trên tinh thần của hội nghị lần trước, không đề cập đến bất kỳ công tác chính phủ nào khác. Những công tác được thảo luận trong hội nghị kinh tế lần trước đều do chính tay Lệ Cương soạn thảo, những vấn đề quan trọng trong công tác phát triển kinh tế và tất cả kế hoạch cũng đều được nói ra từ chính miệng Lệ Cương, vì vậy lúc này Vũ Đức Chi đang phát biểu trên cơ sở bản báo cáo trước đó, đồng thời cũng điều động những người thích hợp đi thực hiện.

Vũ Đức Chi làm như vậy làm người khác không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, Lệ Cương cũng không thể bắt được tóc của lão. Vũ Đức Chi dù sao cũng là phó chủ tịch thường vụ huyện, là trung tâm trong việc phát triển kinh tế, lão phụ trách kinh tế nên hoàn toàn có quyền tự chủ.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, phòng hội nghị sợ rằng chỉ có mình hắn chăm chú theo dõi những lời nói của Vũ Đức Chi, tâm tư của tất cả những người còn lại sợ rằng đã phóng lên tận chín tầng mây. Đám ban ngành trong huyện ngồi bên dưới đã sớm bị mồi lửa của Lệ Cương thiêu đốt, cả đám như ngồi trên than, chỉ mong sao hội nghị nhanh chóng chấm dứt để có thời gian yên tĩnh suy nghĩ, để suy đoán ý đồ của lãnh đạo.

Đám thường ủy đang ngồi trên vị trí chủ tịch cũng vì không biết được chính xác nước cờ của Lệ Cương mà trong lòng cực kỳ bất ổn, vì vậy bầu không khí trong hội trường trở nên cực kỳ cổ quái.

Trương Thanh Vân lấy máy tính xách tay ra, hắn chăm chú ghi nhớ những trọng điểm của Vũ Đức Chi. Nếu bỏ qua những lập trường chính trị thì Vũ Đức Chi quả thật là một lãnh đạo rất có năng lực nghiệp vụ. Người này hiểu rất sâu về huyện Ung Bình, dân chúng quan tâm điều gì, những người bên dưới đang nghĩ đến thứ gì, tất cả đều được lão hiểu rõ.

Vũ Đức Chi phát biểu quả nhiên thể hiện rất tốt, lão có được tầm nhìn rất rộng về các vấn đề và hạng mục trọng điểm của chính phủ và cả của huyện ủy.

- Hèn gì Vũ Đức Chi có ý kiến về vấn đề bổ nhiệm Lệ Cương, quả thật lão làm chủ tịch huyện Ung Bình là thích hợp nhất.

Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn giương mắt nhìn Lệ Cương, khi thấy Lệ Cương nghe rất chăm chú thì không kìm lòng được phải gật đầu.

Trương Thanh Vân không thể nào phán đoán được Lệ Cương có thật sự xuất sắc hay không, nhưng những biểu hiện của Lệ Cương, không nhắc đến những vướng mắc giữa Lệ Cương và Vũ Đức Chi, rõ ràng rất khiêm tốn.

Sau khi Vũ Đức Chi kết thúc bài phát biểu thì hội trường vỗ tay rầm rộ, nhưng Trương Thanh Vân biết những tiếng vỗ tay này sợ rằng đều có ý muốn hội nghị nhanh chóng kết thúc. Lúc này thì bí thư, chủ tịch huyện, thậm chí phó chủ tịch thường vụ huyện cũng đều đã phát biểu, rõ ràng những trọng điểm của hội nghị đã qua, vì vậy mà Liễu Thanh cũng chỉ biết đứng lên nói vài điều qua loa, hội nghị kết thúc vào lúc sáu giờ chiều.

Nếu dựa vào quy luật thì sau khi hội nghị kết thúc các thường ủy đều phải cùng mọi người tâm sự, để hiểu rõ hơn về tình hình. Nhưng hôm nay không có chủ tịch huyện và bí thư, chỉ có Vũ Đức Chi và Vương Bình dẫn theo vài vị thường ủy đi ngang qua hội trường.

- Tiểu Trương, sáng nay sao tôi không gặp được cậu?

Đợi đến khi đám người lục tục rời khỏi phòng hội nghị thì Trương Thanh Vân cũng chuẩn bị bỏ đi. Liễu Thanh đột nhiên nhìn thấy Trương Thanh Vân, hắn vội vàng tiến lên bắt chuyện.

- Chào chủ nhiệm Liễu! Lúc đó em không biết văn phòng đang sắp xếp cho hội nghị, hơn nữa sáng nay chủ tịch Lệ cũng có công tác muốn giao vì vậy mới không có trong văn phòng. Lúc này em cũng đang muốn tìm anh nói rõ tình hình lúc sáng.

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói, Liễu Thanh là thường ủy huyện nên Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải ứng phó cẩn thận.

- Không sao. Nguồn tại http://Truyện FULL

Liễu Thanh nở nụ cười hùng hồn:

- Vấn đề quan trọng của cậu là sắp xếp công tác cho chủ tịch Lệ, văn phòng huyện ủy cũng chỉ có vài chuyện vặt mà thôi, nếu cậu rãnh thì có thể đi làm, nếu không thì thôi. Trước đây tôi sắp xếp cậu phụ trách phòng văn thư và bảo mật tin tức cũng đã suy xét trên phương diện này.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng và không biết mở miệng thế nào. Liễu Thanh nói lời lấy lòng với Trương Thanh Vân hắn là lẽ đương nhiên, ngọn lửa thiêu đốt của Lệ Cương ít nhiều gì cũng có hiệu quả, ít nhất Hoàng Tung Sơn cũng biết nhún nhường, biết rằng làm quá mạnh tay thì hoàn toàn không có lợi.

- Chào chủ tịch Vũ!

Vũ Đức Chi vừa lúc đi ngang qua bên cạnh Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân vội vàng xoay người chào hỏi bằng giọng điệu rất cung kính. Bên cạnh Vũ Đức Chi tất nhiên là Vũ Chí Cường, hắn là lãnh đạo một trong ba thị trấn quan trọng của huyện Ung Bình, hội nghị ngày hôm nay hắn cũng có tư cách tham gia.

- Chào cậu!

Vũ Đức Chi khẽ gật đầu:

- Huyện Ung Bình chúng ta vẫn thiếu những cán bộ trẻ tuổi như cậu, vừa rồi lúc tôi phát biểu thì cả hội trường chỉ có mình cậu là chăm chú nhất.

Trương Thanh Vân cảm thấy ngạc nhiên, hắn thầm bội phục sự quan sát tinh tế của Vũ Đức Chi, hơn nữa cũng không hiểu rõ lão nói lời này có ý gì. Hơn nữa những gì Vũ Đức Chi đang suy nghĩ trong lòng khó thể nhìn ra từ biểu cảm trên gương mặt.

- Chí Cường, để bố giới thiệu cho con, đây chính là Trương Thanh Vân, là thư ký của chủ tịch huyện. Sau này con đến huyện ủy báo cáo công tác thì hai người cũng bắt buộc phải liên hệ với nhau.

Vũ Đức Chi quay người nói với Vũ Chí Cường đang đứng bên cạnh.

- Thanh Vân, đây là con trai của tôi, là chủ tịch thị trấn Thanh Hà. Các người đều là cán bộ thanh niên, sau này cũng thường xuyên phải liên hệ.

- Chào chủ tịch Vũ, rất vui khi được gặp anh!

Trương Thanh Vân vội vàng dùng lời nhiệt tình chào hỏi. Khi đối mặt với Vũ Đức Chi thì Trương Thanh Vân luôn cảm giác được áp lực, toàn thân không được tự nhiên.

- Chào chủ nhiệm Trương, trước đây đã sớm nghĩ rằng sẽ gặp lại anh, hôm nay mới được như mong muốn, danh tiếng của anh ở Ung Bình thật sự như sấm nổ bên tai.

Vũ Chí Cường nở nụ cười rạng rỡ, hắn vươn tay trái ra, Trương Thanh Vân bắt tay với hắn mà cảm thấy toàn thân nổi da gà. Tiểu tử này sáng sớm còn dùng cặp mắt gà nhìn mình chằm chằm nhưng lúc này gương mặt đã lập tức biến đổi, xem ra khi đứng trước mặt Vũ Đức Chi thì hắn lập tức trở thành một đứa con ngoan.

- Được rồi, bây giờ cũng đã tan tầm, tôi đi trước.

Vũ Đức Chi nói, hắn gật đầu với Liễu Thanh rồi trực tiếp bỏ đi, Vũ Chí Cường cũng vội vàng theo sát phía sau. Trong cuộc đối mặt ngắn ngủi giữa Vũ Đức Chi và Trương Thanh Vân lần này thì vẻ mặt Vũ Đức Chi không có chút thay đổi, không nóng không lạnh, không nhanh không chậm. Ngay cả mồi lửa mà Lệ Cương tạo ra hôm nay cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào với lão, ít nhất thì Trương Thanh Vân cũng không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường.

Khi Vũ Đức Chi bỏ đi thì Trương Thanh Vân và Liễu Thanh cũng không còn gì để bàn bạc, sau khi tùy tiện nói vài câu thì Liễu Thanh cũng bỏ về trước.

Bình Luận (0)
Comment