Bố Y Quan Đạo

Chương 42

Tuy đã đến lúc tan tầm nhưng Trương Thanh Vân cũng không trực tiếp về nhà, hắn đi đến trước cửa phòng làm việc của Lệ Cương gõ lên vài lượt, bên trong không chút động tĩnh. Trương Thanh Vân thầm nghĩ vừa rồi sau khi hội nghị kết thúc cũng không thấy Hoàng Tung Sơn, có lẽ Lệ Cương tám phần đã bị Hoàng Tung Sơn kéo đi tâm sự, dù sao thì ngọn lửa thiêu đốt của Lệ Cương trong hội nghị hôm nay cũng quá mức đột nhiên.

Lệ Cương không có trong phòng làm việc nên Trương Thanh Vân cũng không muốn ngồi đợi. Dù sao thì cũng có điện thoại, nếu Lệ Cương có chuyện gì cần tìm thì chỉ cần gọi điện là được. Khi Trương Thanh Vân rời khỏi phòng làm việc của Lệ Cương rồi đi ngang qua cửa văn phòng huyện thì các cán bộ cũng đã lũ lượt ra về.

- Này, chủ nhiệm Trương, phiền cậu chờ một lát.

Trương Thanh Vân vừa đi xuống cầu thang thì lập tức nghe thấy có người gọi giật lại.

Trương Thanh Vân quay đầu nhìn, trưởng phòng tài chính Ngô Tuyết Thư đang từ trong văn phòng huyện đi ra và vẫy tay với hắn.

- Trưởng phòng Ngô.

Trương Thanh Vân dùng giọng kinh ngạc nói:

- Chú muốn tìm chủ tịch Lệ sao? Lúc này anh ấy đã tan tầm và đi về, nếu không có gì đến mai chú hãy đến.

Gương mặt Ngô Tuyết Thư chợt đỏ lên, lão dùng giọng ngượng ngùng nói:

- Không, không phải! Tôi đang chờ cậu, lúc này tôi nào còn mặt mũi đi gặp chủ tịch Lệ?

Ngô Tuyết Thư nói đến đây thì có chút mất tự nhiên, hắn ngừng lại một chút rồi nói:

- Chủ nhiệm Trương, mong sao cậu hôm nay nể mặt tôi, xe tôi đã chuẩn bị xong, tôi muốn mời cậu đi dùng bữa.

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn Ngô Tuyết Thư, hắn cũng thầm bội phục Ngô Tuyết Thư khôn khéo. Người này biết rõ Lệ Cương sẽ bỏ về lúc tan tầm mà chính Trương Thanh Vân hắn lại đi qua bên này, chắc chắn sau khi kết thúc hội nghị thì người này đã ở đây đợi mình.

Ngô Tuyết Thư tìm Trương Thanh Vân hắn với mục đích gì thì không cần nói cũng hiểu. Hôm nay lão bị Lệ Cương điểm danh phê bình, Trương Thanh Vân hắn lại là thân tín của Lệ Cương, Ngô Tuyết Thư không tìm hắn thì tìm ai?

Nhưng phòng tài chính luôn nằm trong sự khống chế của Vũ Đức Chi, Ngô Tuyết Thư sao không tìm Vũ Đức Chi mà kể khổ?

- Trưởng phòng Ngô, chú quá khách khí rồi! Đàm luận về công tác thì bất cứ lúc nào và ở đâu cũng được, đâu nhất thiết phải...

- Không nói đến chuyện công tác, chỉ là dùng cơm thôi.

Trương Thanh Vân vừa nói được một nửa thì Ngô Tuyết Thư đã lập tức cắt ngang lời:

- Chủ nhiệm Trương, mời đi bên này.

Trương Thanh Vân bị Ngô Tuyết Thư kéo xuống lầu rồi dừng lại bên một chiếc Audi. Ngô Tuyết Thư tự mình mở cửa xe cho Trương Thanh Vân, khi Trương Thanh Vân ngồi yên vị thì lão mới lên xe.

- Chạy đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang.

Trương Thanh Vân lắc đầu cười khổ, lúc này Ngô Tuyết Thư rõ ràng rất nôn nóng, rõ ràng là bá vương ngạnh thượng cung. Trương Thanh Vân đành phải lấy điện thoại ra gọi về nhà, hắn nói cho mẹ biết tối nay sẽ không về nhà ăn cơm.

Khoảnh khắc sau xe chạy đến Hiểu Nhĩ Sơn Trang, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nên Hiểu Nhĩ Sơn Trang còn có chút vắng vẻ. Trương Thanh Vân vừa xuống xe thì trước cổng đã có ba người đến nghênh đón. Trương Thanh Vân tập trung nhìn về phía trước thì lập tức phát hiện ra hai phó phòng của phòng tài chính, một người tên là Lưu Diệp, một người là Uông Tùng, hai người này Trương Thanh Vân đã từng gặp mặt. Người thứ ba trong số đó làm Trương Thanh Vân sững sờ, đó không phải Hạ Quân sao? Trước đây Hạ Quân là người cùng thi công chức với Trương Thanh Vân, hơn nữa giữa hai người còn là bạn học, sao hắn cũng có mặt ở đây?

- Chủ nhiệm Trương cũng biết Hạ Quân chứ?

Ngô Tuyết Thư cười nói, lão quay đầu nhìn về phía Trương Thanh Vân, nói:

- Quân tử là cháu của tôi, cũng vì vậy mà tôi cũng nhiều lần nghe Quân tử nhắc đến cậu, hắn nói cậu là sinh viên giỏi, vì vậy mà Quân tử cũng cảm thấy có chút mặc cảm. Hôm nay tôi mời cậu ăn một bữa cơm rau dưa nên cũng gọi hắn đến góp vui.

Trương Thanh Vân cười, sau khi xong khóa học trong ban huấn luyện thanh niên thì nghe nói Hạ Quân được đề bạt làm phó phòng, Trương Thanh Vân cũng nghe nói hắn có hậu trường, không ngờ hậu trường đó chính là Ngô Tuyết Thư.

- Thế nào, Quân Tử, ở Vô Cái sơn có tốt lắm không? Không phải hôm nay các cậu cũng đi làm sao?

Trương Thanh Vân cười nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hạ Quân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Trương Thanh Vân, khi hắn còn học trên ghế nhà trường thì thường xuyên phải xếp dưới chân Trương Thanh Vân. Khi thi vào làm công chức nhà nước Hạ Quân hắn muốn lợi dụng bối cảnh để có thể cao hơn Trương Thanh Vân một cái đầu, nhưng lúc này thì tốt rồi, chính cậu của hắn phải dùng trăm phương ngàn kế mới có thể kéo Trương Thanh Vân đến đây ăn cơm, điều này rõ ràng làm hắn cảm thấy rất bực bội.

- Sao có thể so với anh được, Thanh Vân, Vô Cái sơn là một vùng rừng sâu núi thẳm, là hai thế giới hoàn toàn khác biệt so với huyện ủy. Từ nhỏ cậu đã mạnh hơn so với tôi, bây giờ tình hình vẫn không chút thay đổi.

Hạ Quân không ngờ lại rất thẳng thắn, hắn và Trương Thanh Vân nói chuyện với nhau cũng không có cảm giác xa lạ như đám người Ngô Tuyết Thư.

- Vô Cái sơn có thể so sánh với Lật Tử Bình được sao? Cậu đừng quên tôi cũng đã làm việc ở Lật Tử Bình hai năm trời.

Trương Thanh Vân nói, Hạ Quân ngượng ngùng không nói thêm lời nào, những gì Trương Thanh Vân nói quả nhiên không thể phản bác.

- Cơm nước đã chuẩn bị xong chưa?

Ngô Tuyết Thư lợi dụng khoảng thời gian Trương Thanh Vân và Hạ Quân nói chuyện với nhau mà hỏi hai vị phó phòng.

- Đã xong rồi ạ, chỉ còn chờ chủ nhiệm Trương và anh mà thôi, lúc này chúng ta có thể dùng cơm được rồi.

Lưu Diệp tiến lên cười nói.

- Chủ nhiệm Trương, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Quân tử, cháu dẫn đường đi.

Ngô Tuyết Thư nói, vì vậy đám người lập tức tiến vào trong Hiểu Nhĩ Sơn Trang. Căn phòng mà Ngô Tuyết Thư chọn làm địa điểm ăn cơm khá tốt, ban ngày phong cảnh bên ngoài rất đẹp mà ban đêm nơi đây lại rất yên tĩnh, rõ ràng rất thích hợp để đàm luận.

Khi khách và chủ đều đã tiến vào trong phòng thì lúc sắp xếp chỗ ngồi lại có chút phiền phức, Ngô Tuyết Thư cố gắng kéo Trương Thanh Vân ngồi ở vị trí chủ vị, Trương Thanh Vân lại không chịu và ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân. Cuối cùng Ngô Tuyết Thư cũng không có biện pháp nào khác, lão chỉ biết ngồi giữa hai người Hạ Quân và Trương Thanh Vân, hai người Lưu Diệp và Uông Tùng thì ngồi phía đối diện, cũng vì vậy mà ghế chủ vị không có người nào ngồi.

Những món ăn trong Hiểu Nhĩ Sơn Trang được dọn lên rất nhanh, chỉ sau khoảnh khắc thì cả bàn đều đầy ắp rượu thịt. Năm bếp than nóng hổi, rượu Ngũ Lương loại tốt nhất, nếu so sánh với một huyện nhỏ như Ung Bình thì bữa tiệc này rõ ràng cũng khá cao cấp.

- Lão Lưu, lão Uông, Quân tử, chúng ta cùng nhau kính chủ nhiệm Trương một ly. Chủ nhiệm Trương, tôi kính cậu một ly, cám ơn cậu hôm nay đã nể mặt.

Ngô Tuyết Thư nâng ly đứng lên rồi dùng giọng có chút xúc động nói.

Trưởng phòng dã đứng lên thì Lưu Diệp và Uông Tùng cũng vội vàng đứng dậy. Hai người này được Ngô Tuyết Thư gọi điện yêu cầu đến dùng cơm, lúc đó Ngô Tuyết Thư nói có khách quý, không ngờ khách quý chính là Trương Thanh Vân. Tuy hai người không biết rõ ngọn nguồn là thế nào nhưng cũng chẳng dám chậm trễ.

Hạ Quân cũng đứng dậy nâng ly với Trương Thanh Vân, trong lòng hắn cũng có chút ghen tị. Gần đây cậu của hắn quan hệ rất thuận lợi, hôm nay sao lại ăn nói nhã nhặn với Trương Thanh Vân như vậy? Cũng đều là phó phòng nhưng nếu so sánh Hạ Quân hắn và Trương Thanh Vân thì căn bản khác biệt trên trời dưới đất.

- Trưởng phòng Ngô đừng khách khí, mọi người cũng đừng nên nói ai chúc ai, chúng ta cùng nâng ly.

Trương Thanh Vân cười nói, hắn ngửa cổ dốc ly rượu vào bụng.

- Hay, chủ nhiệm Trương quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, tôi uống với cậu.

Ngô Tuyết Thư cũng uống hết ly cực kỳ sảng khoái.

Sau đó buổi tiệc coi như chính thức bắt đầu, đám người liên tục cạn chén, cũng không lâu sau đã có vài phần mem say. Lúc này mọi người nói chuyện đã không còn thận trọng như trước đó, bầu không khí cũng càng ngày càng sôi nổi.

Trương Thanh Vân chỉ quan tâm đến vấn đề uống rượu dùng cơm, Ngô Tuyết Thư không nhắc đến chuyện công việc thì hắn cũng không mở miệng trước. Hắn muốn xem Ngô Tuyết Thư muốn bắt đầu từ chỗ nào.

- Chủ nhiệm Trương, cậu hôm nay nể mặt làm tôi rất cảm kích! Lúc này thói đời thường bỏ đá xuống giếng, những người giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn cũng còn lại rất ít.

Ngô Tuyết Thư nói bằng giọng hơi có chút men say, đầu lưỡi của lão cực kỳ uốn éo nhưng ý nghĩa của lời nói cũng rất thổn thức.

Bình Luận (0)
Comment