Bố Y Quan Đạo

Chương 447

Vấn đề điều chỉnh đến với Trương Thanh Vân rất đột nhiên, sáng sớm đi làm thì văn phòng thông báo mời họp hội nghị toàn thể. Chuyện đầu tiên mà Lưu Tiến tuyên bố chính là quyết định của tỉnh ủy, Trương Thanh Vân được bổ nhiệm làm phó bí thư chuyên trách ở thị ủy Thanh Giang, đồng thời cũng bỏ luôn chức phó phòng của Trương Thanh Vân ở phòng tổ chức.

Tin tức này vừa tuyên bố ra thì làm cho tất cả nhân viên phòng tổ chức tham gia hội nghị trở nên bạo động. Lưu Tiến đảo mắt qua tất cả mọi người rồi dừng lại trên mặt Trương Thanh Vân, cũng cảm thấy đối phương có chút đắc ý. Trương Thanh Vân tưởng rằng sẽ còn phải nói chuyện với tổ chức, không ngờ căn bản tất cả đều được thông qua, Chiêm Giang Huy đã coi cuộc nói chyện ngày hôm đó thành tiếp xúc tổ chức sao?

Đồng thời ngày đó Chiêm Giang Huy nói về Lĩnh Đông, nhưng bây giờ lại được bổ nhiệm ở thành phố Thanh Giang, điều này cũng vượt qua suy đoán của Trương Thanh Vân.

Thanh Giang là hàng xóm của Thành Đô, từ Thành Đô đi sang chỉ mất vài chục phút, là thành phố trọng điểm công nghiệp ở Giang Nam, thường được nói là thành phố vệ tinh của Thành Đô, hoặc có thể nói là sân sau của Thành Đô cũng không sai. Tuy Thanh Giang là thành phố xếp chưa đến vị trí thứ ba trong toàn tỉnh nhưng tầm quan trọng khá mạnh vì năm trong trục tam giác ba thành phố, chiếm khá nhiều ưu thế ở Giang Nam, thậm chí còn có vài phương diện cao hơn Thành Đô.

Trong Thanh Giang có những công ty và công trình cơ giới lớn nhất Giang Nam, có rất nhiều căn cứ lớn, có những tập đoàn khá mạnh. Mà lúc này Thanh Giang cũng đã mở rộng hướng quốc tế hóa, thu hút đầu tư nước ngoài, có cả công ty xe hơi Nissan...Vì vậy chức vụ phó bí thư chuyên trách rất quan trọng.

Vì chế độ lúc này đã khác, trước kia trong một thành phố có rất nhiều bí thư, nhưng bây giờ đã được thuyên giảm còn lại hai người. Trong đó có một phó chủ tịch kiêm nhiệm phó bí thư, mà phó bí thư chuyên trách lại đứng đằng sau chủ tịch kiêm nhiệm bí thư, cũng có thể nói là ngồi ở ghế thứ ba trong thị ủy. Vì vậy chức vụ này của Trương Thanh Vân có thể nói là bình thường nhưng lại chứng tỏ sự coi trọng của lãnh đạo tỉnh ủy.

Trương Thanh Vân cũng cảm giác được rõ ràng các đồng nghiệp đều nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Tiến thì như cười như không, một lúc lâu sau hắn mới nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Thanh Vân, xem ra cậu phải nói vài lời, nếu không tôi cũng chẳng thể nào phát biểu thêm được.

Lưu Tiến dừng lại rồi nhìn lướt qua phía dưới nói:

- Mọi người có hoan nghênh không?

Đám người bên dưới lập tức vỗ tay như sấm động, Trần Lâm hào hứng nhất, đúng là có mặt mũi. Hắn biết rất rõ về Thanh Giang, không biết có bao người muốn chen chân vào. Vì tình hình Thanh Giang rất đặc biệt, bí thư thị ủy cũng khá cao nên có rất nhiều cán bộ Thành Đô muốn sang Thanh Giang. Dù sao cũng là thành phố trực thuộc tỉnh, độ nặng của bí thư là khá lớn, điều này cũng làm cho cán bộ khó thể chạy quan hệ, vì vậy chức vụ phó bí thư chuyên trách là vị trí có thể biểu đạt thân phận.

Trần Lâm là cấp dưới trực tiếp của Trương Thanh Vân, thực tế đến lúc này thì tất cả mọi người đều xem hắn là tâm phúc của Trương Thanh Vân. Nếu Trương Thanh Vân thất thế thì hắn hoàn toàn không có quả ngọt để ăn, lúc này Trương Thanh Vân trở thành phó bí thư thị ủy Thanh Giang, tín hiệu mà tỉnh ủy truyền xuống đã quá rõ ràng. Trương Thanh Vân cũng đang còn khá trẻ, nếu không phải là nhân vật được tỉnh ủy chú trọng bồi dưỡng thì sao có thể phóng đến vị trí quan trọng như vậy?

Vì vậy mà áp lực trên người Trần Lâm đã không còn, sau này trong phòng tổ chức, dù Trương Thanh Vân không còn ở đây thì lãnh đạo mới cũng phải nể mặt hắn vài phần. Nếu không thì sau khi bí thư Trương được điều đi, anh ép người ta đứng ra rìa, như vậy có ý gì? Vì vậy mà Trần Lâm cảm thấy rất vui.

Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, vẻ mặt có chút run rẩy, khi hắn chậm rãi đứng lên thì những tiếng ồn ào cũng chợt ngừng lại.

Trương Thanh Vân hắng giọng nói:

- Nếu thói thật lòng thì tôi cũng cảm thấy bất ngờ như mọi người, tôi rõ ràng không chuẩn bị tâm lý vì sự kiện lần này, vì vậy cũng không biết nói gì cho phải.

- Ha ha!

Đám người bên dưới lập tức cười ầm lên, vẻ mặt rất nhẹ nhàng, ánh mắt tất cả nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút hâm mộ. Cán bộ trẻ tuổi như vậy mà có thể tiến lên vị trí cao như thế, tương lai thế nào ai mà đoán trước được? Đặc biệt là cán bộ trẻ thì trong lòng càng cuồng nhiệt, vài năm gần đây năng lực của Trương Thanh Vân ở phòng tổ chức đã được thừa nhận, uy tín của bản thân ngày càng cao, lúc này Trương Thanh Vân là thần tượng của bọn họ.

Trương Thanh Vân vung tay lên, khi bầu không khí có chút yên tĩnh trở lại thì hắn nói:

- Tổ chức điều chỉnh công tác của tôi cũng muốn tôi được rèn luyện, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng có một câu cần phải nói, vài năm qua tôi đã học tập được rất nhiều thứ ở phòng tổ chức.

- Lúc nay tôi cảm thấy rất cảm tạ sự quan tâm và cổ vũ của phòng tổ chức, cũng cảm ơn tất cả đồng sự đã có giúp đỡ trong công tác.

Trương Thanh Vân nói xong thì cúi đầu với tất cả mọi người, sau đó hắn cúi đầu về phía các vị lãnh đạo là Lưu Tiến và Đàm Ngôn Ứng mà lệ nóng dâng trào. Hắn không phải đang diễn trò mà thật sự hai năm qua đã học được rất nhiều từ phòng tổ chức, Hoàng Tân Quyền nuông chiều làm hư cán bộ, lão ném quyền lớn cho Trương Thanh Vân, điều này đưa đến hàng loạt vấn đề.

Tất nhiên mộ trong các vấn đề chính là tâm tính bành trướng, tận sâu trong lòng có chút mất tự tin, tư tưởng hạn hẹp quấy phá. Lúc này hắn biết tất cả các phe phái đều đấu tranh muốn giành chiến thắng, tuy khổ sở chống đối nhưng kết quả chỉ là thảm bại ngoài ý muốn. Bây giờ quay đầu nhìn lại thì Trương Thanh Vân thấy mình không được trưởng thành, rõ ràng rơi vào phòng tổ chức chính là lần đầu tiên hắn tiến vào một không gian mê man ở quan trường.

Trương Thanh Vân cúi đầu ngồi xuống trong tiếng vỗ tay hoan hô như sấm động, sau đó Lưu Tiến bắt đầu phát biểu, tất nhiên sẽ nhấn mạnh toàn thể phòng tổ chức phải đẩy mạnh công tác.

Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân được bạn đồng nghiệp vây quanh, mọi người đều tiến lên chúc mừng. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng cảm thấy không phải tất cả mọi người đều có tâm tư âm u, chỉ cần mình thẳng thắn và mở rộng lòng với người khác thì dù là khác biệt cũng trở nên hài hòa.

Trương Thanh Vân vất vả lắm mới giải tán được mọi người, hắn vội vàng đi đến văn phòng của Lưu Tiến, thư ký Thiệu nói:

- Trưởng phòng nói anh không cần thông báo, trực tiếp đi vào là được.

Trương Thanh Vân cười cười nhưng trong lòng thầm buồn bực, thầm nghĩ nếu mình đi thì người khó hiểu phải là Lưu Tiến mới đúng, sao điệu bộ của đối phương lúc này lại có vẻ vui sướng như vậy?

Trương Thanh Vân đẩy cửa tiến vào, Lưu Tiến đang ngồi trên ghế lập tức đứng thẳng lên nói:

- Tiểu tử tốt, cậu đấy, đúng là làm cho người khác hâm mộ, cậu có biết lần này được tuyển chọn xuống rèn luyện là ai đề cử không? Đó chính là bí thư Chiêm!

Trương Thanh Vân ngây người ra, một lúc lâu sau mới nói:

- Trưởng phòng, điều này cũng phải cám ơn anh!

Lưu Tiến khoát tay, hắn nói với bộ dạng tỏ vẻ không sao cả:

- Cậu cảm thấy bất ngờ, tôi cũng vậy, ngày hôm qua bí thư mời dự họp hội nghị dân sự, lúc đó anh ấy đã đề nghị cho cậu đến đảm nhiệm chức phó bí thư Thanh Giang. Bí thư Hà phản đối, cho rằng điều này không thích hợp, đồng chí Đào Chi Hạ thích hợp hơn. Cuối cùng khi hỏi đến tôi, lúc đó tôi cũng mở lời giúp đỡ cậu. Cậu là người mà một tay tôi nâng lên ở phòng tổ chức, tôi không ủng hộ cậu thì ai ủng hộ?

Lưu Tiến nói xong thì cười ha hả.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt động, hắn lại nói thêm vài câu cảm tạ nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ bội phục Chiêm Giang Huy. Lúc này Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó, bí thư đề nghị, phó bí thư nói không ổn, Chiêm Giang Huy lập tức kéo Lưu Tiến lên cùng đánh trống.

Lưu Tiến đã bị Trương Thanh Vân thu thập rất tốt, người này đã coi mình là người cùng chiến đội. Lưu Tiến sẽ vì mặt mũi của chiến đội, nếu không phải là kẻ ngu thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía bí thư Chiêm. Động tác của Chiêm Giang Huy rõ ràng là gõ đầu Hà Khôn đồng thời hoàn toàn hợp nhất với Lưu Tiến, lão tâng bốc để Lưu Tiến cảm thấy mình vẫn còn là kẻ quan trọng, hơn nữa còn làm Lưu Tiến tạo ra danh vọng và mặt mũi, công lực này của Chiêm Giang Huy đã đủ cho người khác phải lác mắt nhìn. Tâm tình của Lưu Tiến hôm nay cũng hoàn toàn thể hiện rõ vấn đề này. Tất nhiên Lưu Tiến cũng không phải là kẻ ngu, những gì Trương Thanh Vân có thể nhìn ra thì hắn cũng nhìn ra được, nhưng bí thư đã nể tình như vậy, trên tay hắn lại không có bài tẩy, được kết quả như vậy mà hắn không hài lòng sao? Hơn nữa bàn tay của bí thư Chiêm đưa lên rất cao, lão muốn hợp nhất là một điều kiện mà Lưu Tiến rất động tâm.

Lưu Tiến là cáo già nhưng lại phải đứng trên mảnh đất phòng tổ chức, dù sao cũng là nhân vật quan trọng, ai mà không nể mặt, ném cho một chút quyền cũng chẳng phải tốt hơn sao?

Lúc này Trương Thanh Vân mới cảm nhận được hai chữ nhu hòa, hắn nhìn về phía bí thư Chiêm rồi lại nhìn mình, hắn thấy chính mình đúng là quá lỗ mãng. Hắn hiếu chiến, sở trường là tranh đấu, nhưng khi tiến đến cấp bậc quan chức cao cấp thì ý nghĩa của hai từ tranh đấu đã thay đổi. Lúc này đã không còn tình cảnh anh sống tôi chết, mọi người đều là cán bộ mà đảng bồi dưỡng, có kẻ nào làm cho người khác chết được không? Tìm được lợi ích thực tế mới là quan trọng nhất, đây là binh pháp không phải chiến đấu mà có thể khuất phục được kẻ khác.

Trương Thanh Vân lại quay đầu xem xét Hà Khôn, hắn có thể hiểu được lão già này, đồng thời cũng biết Đào Chi Hạ. Đây là cán bộ trung kiên của Triệu gia được bồi dưỡng trọng điểm ở Giang Nam, tất nhiên Hà Khôn phải giúp người này, hơn nữa Đào Chi Hạ cũng tiến lên từng bước rất ổn. Bây giờ đối phương cũng cầm quyền lớn, là phó chủ nhiệm ủy ban cải cách, còn trưởng thành hơn so với Trương Thanh Vân, năng lực cũng không thua kém, Trương Thanh Vân và đối phương, ai xuống tuyến dưới phù hợp hơn?

Nếu là vài tháng trước kia thì Trương Thanh Vân chắc chắn sẽ bị Lưu Tiến châm ngòi, sẽ có cái nhìn với Hà Khôn, thậm chí còn sợ rằng Triệu Giai Ngọc ngáng chân. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã phát hiện ra nhận thức của mình có sai lầm, mình không nên quá để ý vào vấn đề này, còn phải thường xuyên đi lại bên kia với Hà Khôn, dù công hay tư cũng đều có lợi.

Khi tan tầm về nhà thì Trương Thanh Vân thông báo tin tức về mình cho tất cả bạn bè và người thân, trong đó còn có cả Triệu Truyền và Uông Phong. Khi hai người nhận được điện thoại chủ động của Trương Thanh Vân thì đều cảm thấy bất ngờ.

Đặc biệt là Triệu Truyền, hắn hiểu rất rõ Trương Thanh Vân, đây là một con trâu, trước kia đừng nói là chủ động mở lời về công tác, dù là điện thoại cũng chưa từng chủ động gọi đến. Lúc này đối phương sao lại gọi đến cho một anh rể như mình?

Trương Thanh Vân rất khách khí khi nói chuyện điện thoại, hắn nói sơ qua về tình huống của mình, còn chủ động hỏi vài vấn đề. Trong đó hắn chú ý nói rõ sự bất ngờ của mình về vụ việc được điều động lần này, không ngờ sẽ cạnh tranh với Đào Chi Hạ, cũng bày tỏ chút tiếc nuối cho đối phương...

Triệu Truyền rộng lượng nói rõ không có vấn đề, hai người trò truyện trong chốc lát, chủ đề tất nhiên sẽ liên quan đến con gái Mạn Mạn, nói đến gia đình thì không hòa hợp cũng không được. Những cuộc gọi điện của Trương Thanh Vân phải hơn mười phút mới chấm dứt, đây rõ ràng là tín hiệu hòa giải đầu tiên của hắn, tâm tình thoải mái hơn trước đây rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment