Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Đến thời gian, Khương Đường ôm Ngoan Ngoãn vào trong ba lô, tiện tay cầm
một cái ô từ trong ngăn kéo ra, bước vào trong làn mưa.
Sau khi chuyển mùa, trời mưa thường xuyên hơn hẳn những ngày trước.
Sau khi Khương Đường đi ra ngoài mới phát hiện ra, lần đầu tiên mình gặp Lâm
Uyên, chiếc ô Lâm Uyên tiện tay đưa cho cô. Chiếc ô có màu xanh sẫm, khắp
toàn thân từ trên xuống dưới chẳng có chút nào phù hợp với nhau.
Chiếc ô đã lớn, bao phủ cả người cô, một hạt mưa cũng không chạm được vào
thân thể cô.
Đi tới cổng trường, có bạn học trực nhật đứng ở dưới cổng trường, nhẹ giọng
thúc giục: “Nhanh lên một chút, chỉ còn một phút thôi!"
Khương Đường tăng nhanh bước chân, bả vai bên trái lại bị người vỗ vỗ.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Cố Vũ đang cầm một cây dù đen đứng ở một bên:
“Rốt cuộc cậu cũng đã tới rồi.” Cậu ta đưa cho cô một chiếc túi đựng vở chép
bài của mình: “Tớ, còn tưởng hôm nay cậu không tới trường cơ.”
"..." Khương Đường hơi sửng sốt: “Chúng ta có hẹn đưa vở vào giờ này sao?”
Sao cô lại chẳng có chút ấn tượng nào thế nhỉ.
"Là tớ muốn tới đưa vở cho cậu sớm hơn, cậu cũng có thể ôn tập được sớm
hơn.” Cố Vũ nói: “Cậu mau đi vào đi.”
“Vậy không phải cậu cũng đi học muộn sao?” Khương Đường nói: "Cậu có thể
gọi điện thoại cho tớ mà…Cám ơn cậu.”
Từ nơi này đi tới trường của cậu ta mặc dù gần nhưng cũng đã gần tới giờ lên
lớp rồi.
“Không sao, cậu mau đi vào đi!”
Khương Đường gật đầu, vừa muốn xoay người, nơi khóe mắt lại nhìn thấy có
một bóng người nhanh chóng đi qua, người kia đột nhiên va vào cô, cô còn
chưa kịp lên tiếng thì Cố Vũ đã đỡ lấy cô.
Mặc dù không bị ngã nhưng quần áo trên người cũng bị ướt mất một nửa.
A Hách phách lối trừng Cố Vũ một cái, cảnh cáo nói: "Cmn, cẩn thận một
chút!"
Khương Đường vội lấy khăn tay ra đưa cho Cố Vũ, nghiêng đầu nhìn A Hách:
“Anh cách cậu ấy xa một chút đi!”
"Khương Đường!” A Hách cảnh cáo: “Không cho phép cô thừa cơ Lâm Uyên
không có ở đây làm loạn!”
“Em không phải là loại người như vậy!”
“Nếu không phải thì cô ở gần nam sinh như vậy làm gì?!”
"Đó là bởi vì những người như anh…” Khương Đường bình phục tâm trạng,
nhìn mọi người ở phía sau anh ta: “Từ sáng đến tối chỉ quanh quẩn nghĩ tới mấy
chuyện này.”
A Hách nhíu mày, gần như muốn bật thốt lên hỏi cô, Lâm Uyên không phải
cũng cùng một loại người như bọn họ sao?
Cô xoay người quay lưng bước đi, trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm, sự
chán ghét chưa bao giờ mãnh liệt như thế.
“Anh Hách, đừng để ý tới cô ta.” Tóc vàng nói: “Cái đám học sinh giỏi kia đều
rất chướng mắt chúng ta, bọn em đứa nào chẳng biết, bề ngoài thì sợ chúng ta
nhưng sau lưng lại không ngừng bàn tán nói xấu, xùy.”
“Có nên báo cho anh Uyên không anh..."
"Câm miệng.” A Hách cảnh cáo: “Mày có nhìn thấy bọn họ ôm nhau hay nắm
tay nhau không? Không có bằng chứng mày đi mách lẻo cái gì?”
Tóc vàng không nói gì nữa.
Mẹ nó, người nào tinh mắt chỉ nhìn một cái cũng biết cái thằng mắt kính kia
thèm nhỏ dãi chị dâu nhà nó mà, không phải đáng ra bọn họ nên kéo thằng nhỏ
vào một góc xong đánh cho một trận hay sao?
Thật không thể hiểu nổi.
*
Sáng sớm ngày ra đã gây ra động tĩnh không nhỏ, Khương Đường không chỉ
đến muộn bị ghi tên vào sổ mà còn bị giáo viên tận mắt nhìn thấy cô ở cùng một
chỗ với đám lưu manh của trường, còn cho là cô đã sa đọa, học hành chểnh
mảng, chủ nhiệm lớp thấy trạng thái của cô không đúng, còn cố ý gọi cô lên văn
phòng dặn dò: “Khương Đường, em cũng biết, các thầy cô trước giờ đều rất yên
tâm với em, nhưng mà liên tục hai tháng vừa rồi, hai lần thi em đều không giữ
được thành tích lúc trước.” Giọng điệu của cô giáo vô cùng nghiêm khắc: “Em
đã rớt khỏi mười vị trí đầu rồi, từ sau khi em vào cấp ba, đã bao giờ điểm số của
em thấp như vậy chưa?”
Khương Đường cúi thấp đầu: “Em xin lỗi ạ.”
“Cô biết, em đã có dự định sẽ không học đại học ở trong nước…” Chủ nhiệm
lớp nói: “Nhưng cô là người lớn, là người từng trải, loại chuyện như
xuất ngoại này khá là phức tạp, tính ổn định không cao, nếu em chưa đi tới bước
cuối cùng thì thật sự không thể chắc chắn em sẽ thành công, cho nên, em không
nên quên tự tìm cho mình một đường lui."
“Vâng ạ, em biết rồi.”
“Cô biết em là một đứa trẻ ngoan.” Chủ nhiệm lớp tâm tình phức tạp nói:
“Nhưng mà muốn đi học ở nước ngoài có rất nhiều thủ tục, em lại phải bận rộn
ôn tập, hẳn là một mình em không thể lo hết được, người nhà của em đâu? Em
bảo bọn họ dành ra thời gian tới trường đi, tới nói chuyện với cô một buổi.”
"..." Khương Đường trầm mặc im lặng một chút mới nói: “Cô ơi, tự em có thể
lo được.”
“Haiz.” Chủ nhiệm lớp thở dài, không biết nói cái gì cho phải.
...
Sau khi vào lớp, học sinh cuối lớp vẫn như cũ âm dương quái khí nói: "Học sinh
ngoan lại có đặc quyền nha, đi học muộn hay là yêu sớm đều không bị nói.”
Trần Duẫn để bút xuống: “Cậu nói vớ va vớ vẩn cái gì đó.”
“Có bao nhiêu người nhìn thấy như vậy cơ mà.” Có người nhẹ nhàng nói:
"Không hổ là bảo bối của giáo viên, lá gan lớn quá cơ."
“Khó trách có thể quyến rũ được đàn anh Lâm.” Sớm đã có nữ sinh lòng mang
bất mãn: “Hóa ra là dựa vào phóng túng nha——."
Âm cuối cô ta kéo dài thật dài, vô cùng châm chọc.
Tựa như là chắc chắn Khương Đường sẽ như bình thường, giả bộ không nghe
gì, không nói một lời ngồi vào chỗ của mình.
Bóng người kia lại dừng lại ở trước mặt cô ta.
Nữ sinh còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị Khương Đường cầm chai nước ở trên bàn
lên dội xuống đầu, tóc dài ẩm ướt dính toàn bộ ở trên mặt, lông mi được chải
macara xinh đẹp cũng theo sau bị lem nhem hết ra ngoài.
Khương Đường nhìn cô ta, trên khuôn mặt trắng mịn vẫn như cũ không có chút
lực công kích nào, nếu như không phải cô từ từ đặt lại chai nước ở trên bàn, còn
hơi tiếc hận nói: "Hoá ra mỹ phẩm của cậu không chống nước nha~”
—— Tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô là nhất thời thất thủ.
Chó không kêu là loại biết cắn người nhất.
Nữ sinh kia tức điên, ngay lập tức đứng dậy muốn động thủ, lại có nam sinh giữ
cô ta lại, ánh mắt xuất hiện một chút kiêng kỵ: ".... Bọn họ còn chưa chia tay."
Lục Thận lạnh nhạt nói: "Phải vào lớp rồi."
Nữ sinh nóng nảy hừ một tiếng, cầm khăn tay ở trên bàn lên chạy vào trong
toilet.
Cả lớp vẫn còn đang bị vây trong khiếp sợ xem kịch vui.
Chẳng có ai tin được một người trước đó luôn ngoan ngoãn hiền lành, ai nhờ gì
cũng đều không từ chối, vừa đơn thuần lại vô hại không ầm ĩ cãi nhau với người
như Khương Đường lại có thể làm như vậy.
...
Khương Đường ngồi lại chỗ của mình, mặt ngoài bình tĩnh như trước, chỉ có tự
cô biết, trong lòng mình đã nhấc lên sóng lớn cao cả ngàn mét, bàn tay siết chặt,
trên người có mồ hôi lạnh.
Thật là kích động.
Nếu như người kia thật sự ồn ào ầm ĩ muốn nháo lớn, vậy cô khẳng định không
phải đối thủ của cô ta.
Điện thoại trong túi áo rung lên, cô mở ra, là số điện thoại của Lâm Uyên.
Khương Đường mím môi, nghĩ đến khuôn mặt của A Hách.
Hẳn là anh đã biết đi, muốn tới chất vấn cô? Hay là muốn nghe cô giải thích?
Cô cảm thấy đau đầu, chưa bao giờ cô muốn thế giới này có thể im lặng lại tới
vậy.
Cô hơi hạ mắt, ngắt điện thoại, úp ngược lại đặt vào trong ngăn kéo, nhoài
người về phía trước nằm xuống.