Mấy thái y sợ đến mức run rẩy như cầy sấy. Cuối cùng, một người không chịu nổi nỗi sợ cận kề cái chết, trước khi bị lôi xuống liền lớn tiếng kêu oan:
"Oan uổng! Oan uổng quá! Là nương nương dùng thuốc giả thai, chúng thần mới chẩn ra mạch thai!"
Lưu Thái phó nghe vậy, lập tức nhìn về phía Tôn lão thần y.
Tôn lão thần y trầm ngâm hồi lâu, khẽ gật đầu:
"Những triệu chứng này, quả thực rất giống hiện tượng bài tiết thuốc giả thai ra khỏi cơ thể."
Lưu Quý phi tức giận đến phát điên:
"Lão già kia ăn nói bậy bạ! Hoàng thượng mỗi tháng có đến nửa tháng đều ngự giá tẩm cung của ta, ta cần gì phải dùng thuốc giả thai?"
*
Nàng ta đích thực không ngu ngốc đến mức uống thuốc giả thai, chỉ là ta đã bảo người của Lưu Dung Dự trộn thuốc đó vào thức ăn của nàng ta.
Ta đỡ Hoàng đế đang nằm trên giường dậy, nhàn nhạt chen vào một câu:
"Bởi vì vài năm trước, phụ hoàng đã mắc phải bệnh kín, không còn khả năng khiến phi tần thụ thai."
*
Sắc mặt Hoàng đế vốn đã méo lệch, nay lại càng vặn vẹo hơn.
Lưu Dung Dự liếc mắt nhìn ta, rồi nhàn nhạt nói:
"Thỉnh Tôn lão thần y xem bệnh cho Hoàng thượng một phen."
Tôn lão thần y tỉ mỉ bắt mạch, rồi thở dài bất lực:
"Những lời Công chúa nói, sợ rằng không sai."
*
Hoàng đế nghe xong, mặt co giật dữ dội, hai mắt trợn ngược, gần như chỉ còn thấy tròng trắng.
Ta vỗ nhẹ lưng ông, chậm rãi đưa một thìa canh an thần đến bên miệng.
Ông dùng hết sức lực để phun ra, rồi trừng ta bằng ánh mắt độc hận. Nhưng nước canh từ khóe miệng chảy xuống lại khiến ông trông buồn cười hơn là đáng sợ.
Điều khiến ông kinh hoàng hơn cả chính là Lưu Dung Dự không hề biện hộ cho Lưu Quý phi, mà lạnh lùng cất tiếng:
"Quý phi giả thai khi quân, chiếu theo luật, đáng tội chết."
28
Ta cũng tự mình cầm tay Hoàng đế, đóng ngọc tỷ lên thánh chỉ phong ta làm Hoàng Thái Nữ.
Mọi thứ cuối cùng đã lắng đọng. Ta đích thân đến đại lao để đón Lữ Đạo Vi. Nhờ có người của Lưu Dung Dự âm thầm chăm sóc, hắn không chịu hình phạt nặng nề nào.
Khi nhìn thấy ta xuất hiện, ánh mắt hắn như chứa đầy ánh sao, bừng sáng rực rỡ:
"Không ngờ thật, lại là Công chúa đích thân tới đón ta."
Ta mỉm cười sửa lời:
"Phải là Hoàng Thái Nữ đích thân tới đón ngươi."
Lữ Đạo Vi cười lớn, chắp tay cúi người một cách khoa trương:
"Chúc mừng Hoàng Thái Nữ điện hạ. Thần có công phò tá, chẳng hay điện hạ có ban thưởng?"
*
Ta lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc:
"Thưởng cho ngươi một viên thần dược, bách độc bất xâm."
Lời vừa nói ra, ta mới chợt nhớ rằng, Lữ Đạo Vi đã bị giam trong ngục gần hai tháng.
Tay ta khựng lại, dùng nụ cười nhẹ để che giấu sự ngượng ngùng trong lòng.
Lữ Đạo Vi vui vẻ nhận lấy, đáp lại đầy ẩn ý:
"Thần không ăn đâu, thần vẫn muốn mỗi tháng đến thăm Hoàng Thái Nữ điện hạ."
Hắn, dù đang mặc áo tù rách nát, đứng trong chốn ngục tối lạnh lẽo, vẫn toát lên vẻ phong nhã thoát tục.
Hắn nhìn ta, nụ cười dịu dàng như gió xuân thổi qua, trong ánh mắt như mang theo cả ngàn vạn ánh mặt trời.
Ta không thể phân định được nhịp tim mình lúc này là vì ngượng ngùng khi lời nói dối bị vạch trần, hay vì điều gì khác. Đành cúi mắt, lãnh đạm nói:
"Đi thôi."
*
Với lần tiên đoán chuẩn xác chuyện Quý phi giả thai, danh tiếng "thiết khẩu đoạn mệnh, tuyệt vô hư ngôn" của Lữ Đạo Vi càng vang dội hơn.
Quần thần trong triều tranh nhau lấy lòng hắn, chỉ mong lúc cần thiết có thể nhờ Lữ Giám Chính gieo cho một quẻ.
Vậy nên, trong buổi lễ sắc phong Hoàng Thái Nữ, khi một tộc nhân họ Tiêu công khai chỉ trích:
"*Gà mái gáy sáng, đất nước bất hạnh.*"
Lữ Đạo Vi trong tay áo dài rộng, cầm tinh bàn, chỉ cần một câu đã chặn họng đối phương:
"Ta lấy danh nghĩa Đông Hải Lữ thị thề, mệnh cách của Hoàng Thái Nữ quý không thể tả, tất có thể phúc trạch giang sơn."
*
Lưu Dung Dự tiếp lời, nghiêm nghị nói:
"Hoàng Thái Nữ từng là Hộ quốc Công chúa của Đại Lương, cũng do chính tay Hoàng thượng sắc phong.
Hiện nay Hoàng thượng bệnh nặng không dậy nổi, chỉ còn lại Hoàng Thái Nữ là cốt nhục duy nhất. Các vị nếu không phục, cứ tìm Hoàng thượng mà phân bua."
Đương nhiên, lời này chỉ để dọa suông. Bởi giờ Hoàng đế không chỉ không nói được, mà phần lớn thời gian còn bị thuốc chuốc cho mê man.
Nhưng lòng người dễ xôn xao, ta vẫn cần cho thiên hạ một lời giải thích thỏa đáng.
*
Sau khi yến tiệc sắc phong tàn, ta và Lưu Dung Dự lần lượt rời đi, ăn ý cùng bước đến Càn Thanh Cung.
Máu phải trả bằng máu.
Chỉ có thế, mới xứng đáng với những người thân đã bỏ mạng của chúng ta.
29
Càn Thanh Cung rộng lớn, chỉ le lói một ngọn nến mờ ảo.
Một thái giám với dáng vẻ tầm thường đứng gác trong tẩm điện của Lương Đế Tiêu Liệt. Thấy ta bước vào, hắn liền đứng thẳng người, cúi đầu chắp tay.
Ta khẽ hỏi:
"Ông ta ngủ bao lâu rồi?"
"Hai canh giờ. Còn một khắc nữa sẽ tỉnh."
Ta gật đầu:
"Đi lấy một bát hạc đỉnh hồng, rồi gọi người trông kỹ cửa cung."
Hắn đáp lời, xoay người bước đi. Đến cửa, hắn gọi một tiếng:
"Thái phó đại nhân."
*