"Hợp hôn đại cát, là ta lừa nàng, cũng là làm trái tổ huấn.
"Nhưng ta không hối hận. Lệnh Nghi, gặp được nàng ta mới hiểu thế nào là thà làm uyên ương không mơ làm tiên.
"Nhưng ta không muốn nói dối thêm một lần nào nữa, nên hãy hứa với ta, rằng nàng sẽ sống thật tốt, cát nhân thiên tướng, phúc trạch giang sơn."
*
Ta vừa khóc vừa nắm lấy tay chàng, áp chặt lên má mình.
Chàng dịu dàng nhìn ta, ánh mắt không nỡ rời, như mẹ ta năm xưa, từng chút từng chút hóa thành tro tàn.
Cho đến khi những đầu ngón tay ấm áp của chàng trở nên lạnh dần, ta cũng từ từ khép mắt lại. Trong lòng trống rỗng như có gió lùa qua.
Cả đời ta toan tính lòng người, nhưng lại không đoán được, Lữ Đạo Vi.
33
Năm thứ hai sau khi Lữ Đạo Vi rời đi, ta nhận được tin Lưu Dung Dư qua đời vì suy tim.
Khi tin tức này được ngựa trạm từ Nam Cương truyền về hoàng cung, tấu chương trong tay ta rơi xuống đất với một tiếng "phạch".
Đêm đó, ta ngồi trong Dao Hoa cung, ngước nhìn bầu trời đầy sao suốt cả đêm.
*
Tinh tú mênh mang, trường tồn qua vạn kiếp.
Còn đời người, bất kể là đế vương tướng lĩnh hay kẻ áo vải thường dân, cũng chỉ như cánh phù du thoáng qua trong chốc lát.
Nhưng những người thân yêu của ta, lại đều dốc hết tâm huyết, dùng tất cả sức mình để dìu ta băng qua dải ngân hà dài đằng đẵng, đưa ta đến bến bờ định mệnh.
*
Ta thường tự hỏi, cuộc đời của ta rốt cuộc là do số mệnh an bài, hay chính những lời phán định và tiên đoán, đã đẩy ta từng bước đi theo con đường mà vận mệnh đã vạch sẵn.
*
Tịnh An sư thái chỉ niệm một tiếng Phật hiệu, không trả lời ta.
Mãi đến nhiều năm sau, ta mới dần hiểu được, việc mất đi Lữ Đạo Vi thực sự mang ý nghĩa thế nào đối với ta.
Cũng vì thế, ta hiểu được vì sao Lưu Dung Dự có thể dành cả đời, một mình lặng lẽ canh giữ ký ức về Sầm Mạn Châu.
*
Bởi cả đời này, ta cũng không có người đàn ông thứ hai.
Dẫu rằng ta là đế vương tôn quý.
Chữ tình, phải nếm trải rồi mới hiểu được sức nặng của nó.
34
Năm 59 tuổi, ta yêu cầu người đưa ta đến Ngọc Hoa Tự.
Tịnh An sư thái đã viên tịch, trụ trì hiện tại là tiểu đồ đệ của bà, Diệu Giác.
Nhưng Ngọc Hoa Tự gần như không thay đổi nhiều. Gian tịnh thất năm nào ta từng ở để dưỡng bệnh, hầu như vẫn giữ nguyên vẹn như cũ.
Vừa nằm xuống giường, ta dường như có thể thấy mẫu phi lại đứng bên khung cửa sổ.
*
Ngoài cửa sổ không có tuyết lớn, Lưu Dung Dự cũng đang lặng lẽ đứng đó.
Ánh dương vàng rực rỡ xua tan vẻ u sầu giữa chân mày của ông, khiến hồ sâu trong mắt ông như được nhuộm nửa bầu xuân sắc.
Ta như nghe thấy mẫu phi nói với ông:
"Được, tối nay chúng ta sẽ đưa Tiểu Lưu Nhi rời đi."
*
Tiếng chuông chiều vang lên, phá tan ảo ảnh trước mắt, vọng lại trong cơn gió.
Ta nhắm mắt, lặng lẽ để một giọt lệ rơi xuống.
*
Khi ánh tà dương hoàn toàn bị những ngọn núi xa xôi nuốt chửng, ta bảo Diệu Giác thắp một nén hương.
Tối nay, là ngày giỗ của Lữ Đạo Vi.
Chiếc đĩa tre đựng đầy ắp hạt lạc.
*
Ta nhìn "Tương Liên Ái" đã được giặt đến bạc màu trong tay, lại bảo Diệu Giác giúp ta thổi tắt nến.
Bên ngoài cửa sổ, trời không trăng không sao.
Ta nắm chặt "Tương Liên Ái", đôi mắt hướng về phía sâu thẳm của bóng tối, đầy hy vọng.
*
Chàng sẽ đến, ta tự nhủ với mình.
Ta không sợ.
Ta rất yêu chàng.
35
Trong màn đêm, thật sự có ánh lửa dần dần sáng lên.
Ta cố gắng nhìn về phía trước, đó là sắc đỏ rực của những đóa Mạn Châu Sa Hoa nở rộ suốt dọc đường.
Ở cuối con đường, Lữ Đạo Vi đang đứng chờ.
Chàng vẫn khoác bạch y, dung nhan tựa ngọc, đôi mắt sâu thẳm đen láy tựa ánh sao, như muốn xuyên thấu lớp vỏ bọc của ta để nhìn thẳng vào linh hồn.
*
Không kìm được, ta bước về phía chàng.
Ánh đỏ của Mạn Châu Sa Hoa nhuộm thắm khuôn mặt chàng. Chàng nhanh chóng nháy mắt với ta, nụ cười hiện rõ:
"Lệnh Nghi, ta đến đón nàng đây!"
Ta mừng rỡ bật khóc, lao thẳng vào vòng tay chàng.
Đầu ngón tay hơi lạnh của chàng dịu dàng lướt qua mái tóc bạc của ta:
"Nhìn xem, còn ai tới nữa?"
*
Ta ngẩng đầu từ lòng chàng, nhìn về hướng được chỉ.
Trong biển hoa Mạn Châu Sa rực lửa, là Lưu Dung Dự và Sầm Mạn Châu, tay trong tay đứng đó. Họ mỉm cười, đồng thanh gọi ta:
"Tiểu Lưu Nhi."
*
Một tiếng gọi ấy, khiến mái tóc bạc của ta hóa đen.
Không thể tự chủ, ta chạy về phía họ.
Càng chạy, ta càng cảm thấy mình bé nhỏ đi.
Cuối cùng, dường như ta đã trở lại thành cô bé sáu tuổi năm nào ở Ngọc Hoa Tự.
*
Với giọng nói non nớt, ta cuối cùng cũng cất lên lời gọi đã chôn sâu trong lòng bao năm qua:
"Ch… a cha—
"Mẹ—"
*
Khi tia sáng đầu tiên của bình minh ló dạng từ phương Đông, sao Thái Bạch đã biến mất.
Tiếng chuông Ngọc Hoa Tự ngân vang trọn mười hai tiếng.
Nữ đế Lệnh Nghi, băng hà.
- HẾT-