Lữ Đạo Vi lộ vẻ mừng như điên, xoay người rời đi, bước chân nhanh như muốn cuốn theo gió.
Tay áo bay bồng bềnh, dáng vẻ tựa như tiên giáng trần sắp cất cánh về trời.
31
Ba ngày sau, ngày tốt được chọn, ta hạ chỉ lập Lữ Đạo Vi làm Hoàng Phu.
Lưu Dung Dự và Vãn Thu đều rất hài lòng.
Vãn Thu tạm thời dọn ra khỏi Dao Hoa Cung, ngày ngày bận rộn chăm sóc tóc tai, làn da cho ta, chuẩn bị cho đại lễ thành hôn mười tháng sau.
*
Đêm đại hôn, ta như lại nhìn thấy Lữ Đạo Vi lúc mới gặp, người tựa tiên nhân.
Tóc đen áo đỏ, ánh sáng của đôi nến long phụng hỷ chiếu sáng rực rỡ, đường nét ngũ quan vẫn thanh tú xuất trần. Chỉ là gương mặt thoáng chút đỏ ửng chưa tan, tựa như thần tiên hạ phàm, từ đây nhiễm khói bụi nhân gian.
Trong tân phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tim ta không khỏi đập thình thịch.
Lữ Đạo Vi cũng nhìn ta, yết hầu khẽ chuyển động, bỗng vươn tay gạt một lọn tóc vừa rơi từ trâm cài của ta ra sau tai.
*
Ngón tay ấm áp của chàng lướt qua gò má ta, như ngọn lửa bùng cháy không ngừng.
*
Sau đại hôn, Lưu Dung Dự lại một lần nữa xin từ quan.
Ông nói:
"Hoàng thượng, cục diện triều chính đã ổn định, bên cạnh người cũng đã có tiểu Lữ đại nhân. Sau khi thần từ chức, bệ hạ có thể thuận thế thanh trừ thế lực họ Lưu trong triều. Từ nay mở rộng khoa cử, trọng dụng hàn môn."
Ta biết những gì ông nói đều là lẽ phải, nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi ông.
Lưu Dung Dự khẽ thở dài, lại dịu dàng gọi ta một tiếng "Tiểu Lưu Nhi":
"Mẹ con đã đợi ta rất lâu rồi. Ta cũng nên trở về Nam Cương để bầu bạn với bà ấy."
*
Nhìn bộ y phục trống trải trên thân hình ngày càng gầy guộc của ông, người chưa đến bốn mươi mà tóc mai đã bạc trắng, tim ta chỉ thấy đau âm ỉ.
Độc trên những quân cờ, cuối cùng vẫn tổn hại thân thể ông.
Hồi lâu, ta nghe chính mình khẽ đáp một tiếng buồn bã:
“Ừm."
*
Khóe mắt nhăn nheo của Lưu Dung Dự dãn ra, nở nụ cười dịu dàng:
"Tiểu Lưu Nhi, nguyện con suốt đời tâm giữ muôn dân, phúc trạch thiên hạ."
Hai năm sau, ta thuận lợi hạ sinh một bé gái.
Thế nhưng, cơ thể của Lữ Đạo Vi lại đột ngột suy yếu rõ rệt, ngay cả mắt thường cũng có thể nhận thấy.
Thái y hội chẩn vô số lần, nhưng mạch tượng đều bình thường, không tìm được nguyên nhân.
Ta vừa sai người tìm Tôn lão thần y đang du ngoạn hải ngoại, vừa treo cáo thị khắp nơi, triệu tập các bậc thầy y học trong thiên hạ.
*
Lữ Đạo Vi thường khuyên ta đừng hao tâm tổn sức nữa, nói rằng sức khỏe của mình, chàng tự biết rõ.
Nhưng ta luôn không thể ngăn mình nghĩ đến khả năng rằng, có lẽ chén Đoạn Hồn Trà năm xưa đã làm tổn hại đến gốc rễ của Lữ Đạo Vi.
Sau khi con gái đầy năm, Lữ Đạo Vi rốt cuộc không thể gắng gượng thêm được nữa.
Chàng nằm liệt giường cả ngày, hết lượt danh y này đến danh y khác ta mời đến đều bất lực.
Cuối cùng, Tôn lão thần y mà ta vất vả tìm về cũng chỉ lắc đầu nói:
"Thần bất lực, mong bệ hạ thứ tội."
Ta lặng lẽ ngồi xuống bên giường, nhìn Lữ Đạo Vi ho nhẹ vài tiếng mà dường như đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực, đột nhiên cảm thấy bối rối.
Ta không biết mình còn có thể làm gì cho chàng.
Lữ Đạo Vi ho xong, lại nở nụ cười yếu ớt với ta.
"Lệnh Nghi, đừng tìm đại phu nữa." Chàng cố gắng nắm lấy tay ta, "Hãy để dành thời gian, chúng ta trò chuyện một chút đi."
*
Giọng nói của chàng nhẹ nhàng, xa xăm:
"Ta vẫn chưa từng kể với nàng, thuật sĩ mà các người gặp ở Giang Nam năm đó chính là cha ta.
"Lúc ông ấy hấp hối, được một thị nữ tên là Vọng Xuân đút cho một viên Hộ Tâm Hoàn. Vọng Xuân dặn ông phải ghi nhớ, Ninh phi nương nương dù bị lời tiên đoán của ông hại đến mất mạng, nhưng vẫn nghĩ đến chuyện cứu ông một mạng. Nếu ông còn chút lương tâm, sau này phải luôn nhớ mà chăm sóc cho con gái duy nhất của Ninh phi.
"Cha ta nhờ viên thuốc ấy mà giữ được tính mạng, nhưng trở về rồi phát hiện đạo tâm của mình đã vỡ nát. Ông hối hận vì một phút hồ đồ muốn tranh giành phú quý nhân gian, để rồi hại người hại mình.
"Trước khi qua đời, ông giao lại món nợ hồng trần này cho ta, bảo ta nếu có duyên, phải tìm cách hoàn trả.
"Giờ ta coi như đã hoàn thành tâm nguyện của ông ấy rồi."
*
Ta ngẩn người lắng nghe, mắt dần nhòe nước. Thì ra ngay từ đầu, chàng đã vì ta mà đến.
Lữ Đạo Vi đưa tay lên định lau nước mắt cho ta, nhưng rồi lại bất lực buông xuống.
"Lệnh Nghi, đừng khóc.
"Nếu là người khác thì thôi, nhưng ta là hậu duệ của Lữ Tổ mà.
"Mệnh cách của nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã biết rõ rồi.