Bối Đạo Nhi Trì

Chương 44

“Đại ca đại ca đại ca!”

Một tiếng kêu sang sảng đánh gãy hồi ức của Hạng Ý, cay đắng vừa mới dâng lên trong lòng nháy mắt tan thành mây khói, Hạng Ý mở mắt, trông thấy Ô Lỗ Cáp nhảy hai ba bước tiến lại đây, vẻ mặt tràn đầy phấn khích, “Đại ca, Ô Lỗ Cáp có mặt, tổng cộng chưa đầy nửa giờ, đúng chuẩn bộ đội đặc chủng quốc tế!”

Hạng Ý cảm thấy có trừng mắt với hắn thì cũng ngu xuẩn, chẳng thèm nhìn hắn nữa. Cậu đứng dậy, đưa lưng về Ô Lỗ Cáp, bế ngang người đang nằm trên ghế lên, “Xe đâu.”

“Có có, một chiếc thật xịn, đại ca xem đi!”

Hạng Ý không thể nhịn được nữa, đạp một cước, Ô Lỗ Cáp nhanh nhẹn né một bên, cười hì hì, “Đại ca, số chiêu đạp của anh em nhớ hết rồi, trước giờ có ba chiêu, em đã nghĩ ra bốn loại phương thức tránh né, hơn nữa… A mẹ ui!”

Chưa nói xong, đã bị Hạng Ý đạp một cước ngay ngực, trực tiếp lùi ba bước. Hạng Ý nhướng nhướng mày, cười khẩy một tiếng, “Tránh đi.”

Ô Lỗ Cáp nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạng Ý, cười hehe vò đầu, có trời mới biết hắn thích nhất điệu bộ cười tà xấu xa này của Hạng Ý, hắn vỗ ngực mình, hừ hừ nói, “Chẳng qua là thêm chiêu thức thứ tư, em nghiên cứu lại là ổn thỏa.” Ô Lỗ Cáp tới gần, nhìn người trong vòng tay Hạng Ý, “Ai thế?”

“Không biết, tiện đường cứu.” Hạng Ý đi về hướng chiếc xe, “Mở cửa.”

Ô Lỗ Cáp chạy tới, cung kính mở cửa xe, “Không biết mà vẫn cứu? A, đại ca đúng là anh hùng!”

Hạng Ý hít một hơi thật sâu, thầm nhẩm mình phải bình tĩnh.

Cuối cùng cũng đến được Nhà Tắm Thiên Đường, dọc đường đi Hạng Ý bị Ô Lỗ Cáp nói nhảm tức chết, chờ hắn xuống xe, không chút do dự liền nhấc chân đá một phát về hướng Ô Lỗ Cáp, chợt thấy người nọ nhanh nhảu lóe lên, thế mà tránh được, tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười ha hả, “Woa haha, em đúng là thiên tài nha, bị một lần là có thể nhớ được chiêu thức, đại ca, anh xem em thông minh đúng không… Ai ui mẹ oi!”

Vì vậy Ô Lỗ Cáp lĩnh giáo thêm chiêu thức thứ năm.

Xoa bóp bả vai đáng thương mà dẫn Hạng Ý vào trong Thiên Đường, Ô Lỗ Cáp thu hồi vẻ mặt ỉu xìu, ngang ngược kêu phục vụ chuẩn bị cái này cái kia, sau đó còn làm mặt chó mà cọ cọ lại gần, “Đại ca, tầng trên cùng hết phòng rồi, mình vào phòng cao cấp nhé? Em sẽ gọi bác sĩ, tuyệt đối hàng đầu!”

Mặc dù tên nhóc này rất phiền, nhưng làm việc vô cùng lưu loát, Hạng Ý miễn cường ném cho hắn một ánh mắt hài lòng, ôm chặt thiếu niên trong lòng, cùng theo Ô Lỗ Cáp vào thang máy.

Bác sĩ đến rất nhanh, Hạng Ý vừa đem người kia vào phòng, cởi áo cho y, chuông cửa liền vang lên. Bác sĩ có tuổi đời đã lớn, trông người rất có tinh thần, nhìn qua rất đáng tin cậy, Hạng Ý đứng sang một bên, không quấy rầy người ta khám chữa bệnh, chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Ô Lỗ Cáp cũng đứng bên cạnh theo cậu, mấy lần muốn mở miệng, đều bị Hạng Ý trừng mà rút về, đành phải phiền muộn gãi đầu.

Bác sĩ đi đến bên giường nhìn hai người kia liền đơn giản hiểu được tình huống, lập tức tiến lên cởi quần áo của thiếu niên. Áo đã được cởi ra, chỉ còn lại quần, nói là quần, thật ra vốn toàn là mảng rách, những thứ nên nhìn hay không nên nhìn đều thấy được. Bác sĩ vẫn bình tĩnh, đối diện với người máu chảy đầm đìa cũng không nhiều lời, đưa tay cởi quần của người nọ.

Lại không ngờ đúng lúc này thiếu niên chợt giật mình tỉnh dậy, đôi mắt trừng lớn đầy hoảng sợ, bàn tay gầy guộc cuống quít ngăn bàn tay của bác sĩ lại, giọng điệu run rẩy, nhưng ánh mắt vô cùng hung ác, “Ông, ông muốn làm gì?”

Hạng Ý và Ô Lỗ Cáp bất ngờ, nhanh chóng tiến lên, thiếu niên ngẩn người một lát, trước mắt chậm rãi rõ ràng, chờ khi y thấy rõ Hạng Ý, đôi mắt chợt hiện lên vẻ khó tin, hung dữ trừng mắt nhìn cậu, “Tôi nghĩ rằng… Cậu, cậu sẽ không…” Theo lời đồn đại, Hạng Ý rất có nghĩa khí, tính cách cũng tàn bạo, làm việc quyết đoán nhanh chóng, là một đại ca đáng để mọi người tôn thờ.

Nhưng không ngờ người này cũng…

Khóe mắt thiếu niên hơi ươn ướt, ngón tay run lên, giọng nghẹn ngào, “Các người, giết tôi, giết tôi đi.” Bàn tay hắn run rẩy, co rụt người về sau, “Đừng làm vậy với tôi, giết tôi đi…”

Hạng Ý cảm thấy đau lòng, dáng vẻ hoảng sợ của người này làm cậu thấy không hiểu, trong lòng thật sự có chút đau. Cậu suy nghĩ một chút, cẩn thận bước đến một bước, nhưng lại khiến người nọ run càng thêm mãnh liệt, “Đừng tới đây…”

Hạng Ý dịu giọng xuống, ngữ điệu dỗ dành, “Cậu đừng sợ.” Cậu cẩn thận bước lên một bước, “Đừng sợ, đây là bác sĩ, mời ông ấy đến để trị thương cho cậu mà.”

Người nọ từ từ nghe rõ, nửa tin nửa ngờ mà trừng mắt nhìn bọn họ, Ô Lỗ Cáp bị trừng liền chột dạ, gãi đầu, cười hắc hắc, “Đúng đúng, trị thương cho cậu, không phải hại cậu đâu, đại ca nhà tôi chưa bao giờ hại người!”

Bác sĩ kia cũng nhanh chóng phối hợp gật đầu, còn giơ hòm thuốc của mình ra trước ngực để chứng minh.

Thiếu niên thở phào, hổn hển bình tĩnh trở lại. Hắn nhìn xung quanh một chút, tia hung ác trong mắt dần không còn, ngược lại là mờ mịt nhìn bọn họ, tầm mắt chuyển từ gương mặt ba người đến hòm thuốc kia.

Trị thương…

Hắn bỗng kịp phản ứng, vội vàng lắc đầu quát nhẹ, “Không cần, tôi không cần bác sĩ, không cần bác sĩ…” Hắn vừa nói vừa lùi về sau, nhưng hình như đụng trúng chỗ đau, giọng nói mang theo đau đớn. Hạng Ý dịu giọng dỗ dành vài câu, nhưng đối phương vẫn run rẩy kháng cự, cậu cau mày, rốt cuộc không còn kiên nhẫn, từ từ lại gần, vung tay đánh một phát làm hắn ngất luôn.

Bác sĩ tức khắc phối hợp mà lấy ra một ống tiêm, chích một mũi lên cánh tay gầy gò của thiếu niên.

Hẳn là thuốc an thần, Hạng Ý lùi về sau mấy bước, quay đầu thì trông thấy Ô Lỗ Cáp đang ngốc người ngắm nhìn thiếu niên kia, hồn lạc ra đảo. Hạng Ý đi đến vỗ đầu hắn, Ô Lỗ Cáp tỉnh táo lại, vò đầu cười hắc hắc, “Đại ca…”

“Phát ngốc cái gì.”

“Hehe,” Ô Lỗ Cáp hơi xấu hổ, lại gãi đầu, “Người này… À, rửa mặt xong, nhìn thật đẹp!”

Khóe miệng Hạng Ý co giật, hảo cảm đối với hắn lại tụt ba tầng.

Chuyển mắt nhìn thiếu niên trên giường, cậu nhớ người này có một đôi con ngươi màu lục, tựa như hai viên ngọc phỉ, rất mê người.

Đương lúc Hạng Ý đang quan sát hắn, bất chợt nghe thấy bác sĩ kêu a một tiếng đầy sợ hãi, hai người bất ngờ, nhanh chóng lại gần hai bước.

Nhưng vừa nhìn thấy, cả ba đều cứng đờ.

Bác sĩ cởi quần thiếu niên này ra, vì để xác nhận miệng vết thương mà lật người hắn lại, nhưng ngoại trừ những vết sẹo ngổn ngang phía sau lưng, thậm chí cả nơi tư mật bên dưới lưng cũng bị rách nát vô cùng thê thảm. Ô Lỗ Cáp trợn mắt há mồm, kịp hiểu ra thì đỏ mặt lên, vội vàng xoay người lùi về sau vài bước. Trái ngược với hắn, Hạng Ý chậm rãi bình ổn tâm tình, nhìn vào chỗ vết thương kia rồi cụp mắt.

Thảo nào, cậu ta sợ đến như vậy.

Hạng Ý và Ô Lỗ Cáp lui về sau, nhưng lại trực tiếp đi thẳng đến cửa, vừa đi vừa nói, “Bác sĩ, nhờ ông chữa trị tốt cho vết thương của cậu ấy, kể cả nơi đó.”

Bác sĩ bình tĩnh lại, âm thầm đau lòng, vội vàng gật đầu.

Hạng Ý đi tới cửa, mở cửa ra, bỗng nhiên cau mày liếc mắt Ô Lỗ Cáp, “Đi mau, ngu ngốc.”

Ô Lỗ Cáp ngẩn người, hiểu được, xông ra ngoài như gió lốc, gương mặt còn đỏ bừng lên như phát sốt. Hạng Ý im lặng, trước khi đóng cửa còn hơi nhìn lại hướng thiếu niên kia, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

***

Hạng Ý và Ô Lỗ Cáp đừng chờ ngoài cửa, Ô Lỗ Cáp thẫn thờ, ánh mắt vô định, hắn hơi thất thần một lát, sau đó cẩn thận khe khẽ mà tới gần Hạng Ý, nghiêng đầu nhìn đại ca đang hút thuốc, biểu tình vô cùng bình thường.

“Đại ca…”

Hiếm lắm mới gọi một lần, Hạng Ý nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn thấy ngũ quan chúm lại một khối, tên nhóc này còn rất ngây thơ, Hạng Ý nghĩ đến liền cảm thấy buồn cười, “Sao vậy.”

Ô Lỗ Cáp nuốt nước miếng, ngập ngừng hồi lâu, lại vò đầu theo thói quen mà nói, “Cậu ấy, cậu ấy… Đó là làm sao?”

Hạng Ý a mà cười, ánh mắt lại lạnh, “Cậu thật sự không biết?”

Đôi mắt Ô Lỗ Cáp chợt rưng rưng, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân đến ngẩn người.

Hạng Ý không để tâm tới hắn nữa, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường cách đó không xa, 11:30 rồi, cậu bỗng nhíu mày thầm nghĩ, muộn như vậy còn chưa về nhà, có phải Mạc Bắc sẽ…

Cậu hơi nghi hoặc, bình thường đến giờ này chắc chắn Mạc Bắc sẽ nhịn không được mà gọi điện thoại cho mình, kể cả giai đoạn cậu đối xử tệ với hắn nhất. Hôm nay làm sao vậy?

Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, Hạng Ý vừa mở nắp di động ta, tức khắc cạn lời.

Hóa ra là do hết pin…

Hạng Ý gần như có thể tưởng tượng được vẻ mặt lo lắng của Mạc Bắc ở bên kia.

Gọi hay không gọi đây?

Hạng Ý rủ mắt xuống, mím môi, không biết suy nghĩ gì, khẽ chửi một tiếng, sau đó xoay người nhìn tên ngốc đang ngẩn người ở bên cạnh, “Ô Lỗ Cáp.”

“A, hả?” Ô Lỗ Cáp giật mình.

“Đưa điện thoại…”

Còn chưa nói xong, cánh cửa phía trước đột nhiên mở ra, bác sĩ mồ hôi đầm đìa bước ra ngoài, thần sắc có chút bối rối, “Tiểu thiếu gia, để vậy không được, phải đưa cậu ấy đến bệnh viện, chỗ đó của cậu ấy… Phải phẫu thuật.”

Ô Lỗ Cáp tựa như bị ai giẫm phải đuôi, toàn bộ lông tóc đều dựng đứng. Hạng Ý nghe câu này xong cũng sửng sốt, không hiểu sao bỗng nhiên liền nhớ đến đêm đầu tiên cưỡng bức Mạc Bắc. Ngày đó, lúc cậu nhìn thấy Mạc Bắc nằm hôn mê bất tỉnh vì vừa mới bị đuối nước, lần đầu tiên tâm trạng hoảng loạn đến mức hít thở không thông, khi ấy cậu gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của Mạc Bắc, đáy lòng sợ hãi, miệng không ngừng gọi tên của hắn, mỗi một chữ, gọi rất cẩn thận.

Nhưng người kia vẫn nằm yên không nhúc nhích, mãi đến khi Mạc Lẫm và Nhan Lập Khả tìm đến nơi, không ngủ không nghỉ chăm sóc hắn sáu ngày, cuối cùng hắn mới tỉnh lại.

Hạng Ý ngây người, đột nhiên cảm thấy trái tim co rút đau đớn, đến cả từng thớ thịt quanh tim cũng co thắt theo.

Ngày đó… Ngày đó hắn cũng đau như vậy sao…

Hạng Ý ngây ngốc bị Ô Lỗ Cáp kéo vào trong phòng, trong mắt chiếu ra những vết thương chồng chất trên thân thể trần trụi của thiếu niên kia, Hạng Ý ngây người thật lâu, không nghẽ rõ Ô Lỗ Cáp đang nói gì đó bên tai, vô thức bước ra một bước, khom người kéo lấy tấm chăn trên giường, bao bọc lấy cơ thể người nọ, sau đó đứng lên.

“Gọi xe, đến bệnh viện.”

***

Thiếu niên tỉnh lại cảm thấy có chút choáng váng, đầu óc trống rỗng thật lâu, mới rốt cuộc có lại ý thức. Hắn mở to hai mắt, ngây người một lúc. Đau đớn toàn thân như cùng lúc thức tỉnh theo hắn, ập đến ào ạt, hắn cắn chặt răng, siết chặt nắm tay, hô hấp dồn dập.

Đau đến muốn chết, nhưng không bằng đau đớn trong lòng.

Trong đầu hiện lên rất nhiều gương mặt, những người kia, hắn sẽ không còn được gặp lại nữa.

“Đã tỉnh chưa?”

Thiếu niên sững người, trong cơn đau nhức miễn cưỡng tỏ ra bình thường, cố gắng nhấc một mí mắt lên, đôi mắt chiếu ra hình dáng của một người, hắn nhớ tên là Hạng Ý, hắn đến Tam Giác Vàng chưa được bao lâu, nhưng vẫn nhận biết được một vài ông trùm của nơi này. Hô hấp có chút dồn dập, cố gắng mở miệng, giọng nói yếu ớt, “Cậu đã cứu tôi?”

“Ừ.” Suy nghĩ một chút, Hạng Ý bổ sung thêm một câu, “Còn có tên nhóc kia.” Nói xong, chỉ tay về phía sau lưng.

Hắn cố gắng nghiêng đầu sang để nhìn, nhưng lại đụng trúng chỗ đau, nhíu mày, dường như đối phương bị hắn dọa rồi, từ từ đi tới, trực tiếp chĩa mặt đến trước mặt hắn, “Tôi tôi tôi đây, chính là tôi, cậu đừng lộn xộn…”

Thiếu niên thấy rõ, là mặt của một nhóc con, nghĩ chắc là người hầu của Hạng Ý. Hắn nhìn bọn họ, cụp mắt xuống, qua một lúc lâu mới khẽ nói một câu, “Cảm ơn hai người.”

Hạng Ý nhìn hắn một lát, bỗng nhiên khoanh tay, nói rõ ràng từng chữ, “Tháp Tu Á?Ti Nado, làm thế nào cậu lại đến Tam Giác Vàng.”

Thiếu niên run bần bật, cảm kích trong mắt dần tan biến, chỉ còn ánh lạnh lùng trừng thẳng vào mắt Hạng Ý, “Làm sao cậu biết tên tôi!”
Bình Luận (0)
Comment