Ti Nado, đây là một gia đình quý tộc truyền thống hàng trăm năm ở Italia, nhưng đây cũng chỉ là quá khứ.
Toàn bộ gia tộc bị giết hết chỉ trong vòng một đêm, ngày đó tin tức này làm chấn động toàn khu vực Châu Âu, mặc dù thông tin về đại lục rất ít khi truyền đến bọn họ, nhưng Hạng Ý biết vô cùng rõ ràng, mạng lưới thông tin của Sở Mặc gần như bao hàm nửa vòng địa cầu. Vụ án gia tộc Ti Nado bị ám sát vẫn là một ẩn số, đến nay đều chưa tìm được hung thủ, tình trạng lúc chết của bọn họ được xem là bình thường, một dao rạch ngay động mạch, một nhát chí mạng, có thể thấy tên sát thủ không muốn để cho bọn họ đau đớn quá nhiều, không phải kẻ thù gì. Lúc ấy Giáo hoàng Italia đã huy động tất cả lực lượng để điều tra vụ án này, cuối cùng vẫn không giải quyết được. Hung thủ là một sát thủ chuyên nghiệp, không để lại chút manh mối nào.
Ngày đó Hạng Ý rất quan tâm đến tin tức này, chỉ là không ngờ thế nhưng có thể gặp được một con cá lọt lưới. Tháp Tu Á là ngôi sao mới trong gia tộc Ti Nado, ngày trước nghe đồn thiếu niên có huyết thống hoàng tộc này có khả năng sẽ tranh cử vào nội các ở nhiệm kỳ kế tiếp, vậy nên Sở Mặc mới lấy vài tấm hình của hắn về. Gương mặt người này vô cùng sắc sảo, nhìn qua một lần rất khó để quên.
Một mình hắn, từ Châu Âu chạy trốn đến Tam Giác Vàng sao?
Vượt biên nửa vòng trái đất, Hạng Ý biết việc này khó khăn thế nào.
Hạng Ý híp mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của thiếu niên, một lát sau cong miệng cười, “Làm sao tôi biết được cậu không cần lo, nếu tôi muốn giết cậu, bây giờ cậu cũng không còn.”
Tháp Tu Á run rẩy, ánh nhìn đề phòng. Ô Lỗ Cáp đứng một bên hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, căng thẳng nhìn trái xem phải. Hạng Ý nhìn hắn, chợt nói, “Cậu ra ngoài đi.”
“Hả?” Ô Lỗ Cáp ngẩn ngơ, nhìn Hạng Ý, lại vô thức nhìn Tháp Tu Á, cuối cùng phiền muộn rũ đầu, “A…”
Hắn lùi sau hai bước, trước khi đi còn do dự một hồi, để lại một câu, “Vậy vậy, Tháp, Tháp Tu Á đúng không? Có chuyện gì thì gọi tôi nhé.” Sau đó đóng cửa lại rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Hạng Ý, Tháp Tu Á bất chợt cảm thấy bầu không khí như bị đóng băng, dường như không còn thứ gì hòa hoãn, chỉ còn khí chất mạnh mẽ của người này, hắn lặng lẽ nắm chặt ga giường, nhưng mắt vẫn còn trừng, “Cậu muốn gì? Tại sao cứu tôi?”
“Muốn cứu, tiện đường cứu được.” Hơn nữa còn vô tình cứu được một viên ngọc sáng, Hạng Ý âm thầm suy nghĩ, vẻ mặt bình thường, “Cậu không cần đề phòng tôi như vậy, ở Tam Giác Vàng này, người biết cậu không có bao nhiêu, tôi còn nên khen nơi trốn của cậu.”
Tháp Tu Á hít thở dồn dập, hắn không rõ rốt cuộc Hạng Ý có ý gì.
Thiếu niên như một con thú nhỏ chật vật, lạnh run, nhưng vẫn nhe nanh đưa vuốt sắc. Hạng Ý chợt có chút hảo cảm với hắn, tựa như cố ý, chầm chập đi đến bên giường hắn, tiến một bước, người kia liền lùi về sau một tấc, Hạng Ý bật cười trong lòng, đến khi ép người kia đến góc tường, cậu mới dừng lại, vén mắt cười nói, “Sợ tôi như vậy?”
Tháp Tu Á trừng mắt, mặc dù giọng nói run rẩy nhưng vẫn lạnh như băng, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì!”
Hạng Ý đùa đủ rồi, dứt khoát ngồi lên giường, châm điếu thuốc, thong thả, không nhanh không chậm nói, “Cậu đang lẩn trốn kẻ thù, tôi có thể giúp cậu giữ lại cái mạng nhỏ này.”
Tháp Tu Á kinh ngạc, trong mắt lóe lên hào quang gì đó, nhưng vẫn cắn răng khẽ nói, “Vì sao tôi phải tin cậu?”
“Hả?” Hạng Ý nghiêng đầu nhìn hắn, gạt tàn thuốc, “Không tin cũng được, dù sao cậu cũng không còn gì để mất, tại sao không đánh cược một lần?”
Tháp Tu Á chợt cảm thấy trái tim khó chịu đau đớn, đúng thế, hắn thật sự không còn gì để mất nữa rồi.
Thấy hắn đang ngẩn người, vẻ mặt Hạng Ý dịu xuống, “Hẻm Lạc Tang, một tuần sau, tám giờ tối chờ tôi ở đầu hẻm.”
“Một tuần?”
“Thân thể cậu cần nghỉ ngơi, yên tâm đi, trong một tuần sẽ không có chuyện gì, chỉ cần cậu không ra khỏi bệnh viện này.” Hạng Ý hút một hơi cuối cùng, quay đầu nhìn hắn cười cười, “Nếu cậu có thể âm thầm từ Châu Âu chạy trốn đến đây, vậy đi từ bệnh viện này đến hẻm Lạc Tang mà không bị ai phát hiện, cũng là việc nhỏ nhỉ?”
Nghĩa là, một tuần sau không cần thông báo, trực tiếp xuất viện, đi đến con hẻm kia?
Hạng Ý giống như đọc được thắc mắc trong mắt của hắn, nhẹ gật đầu, đứng lên, “Tôi chỉ chờ cậu mười phút, không đến, tôi sẽ không quản nữa.”
Không biết vì sao, Tháp Tu Á cảm thấy có thể tin tưởng người này. Trên đường chạy trốn, số lần hắn bị tổn thương nhiều vô số kể, gần như đã quên mất cảm giác tin tưởng con người. Nhưng người này… Làm cho hắn có cảm giác có thể tín nhiệm.
Ảo giác, là ảo giác sao?
Hắn ngây người nhìn Hạng Ý, Hạng Ý cũng nhìn vào hắn, con ngươi đen láy tối trầm, khiến cho người khác không thấu nổi, nhưng không nhìn thấy ác ý nào. Tháp Tu Á cắn môi im lặng, bỗng nhiên nhận thấy ánh mắt Hạng Ý thay đổi chút ít, ôn hòa hơn, ánh mắt nhìn hắn cũng không còn xa cách như trước, “Yên tâm, tôi muốn cứu ai, chắc chắc cứu được.” Nói xong, cậu đứng thẳng lên, đi về hướng cửa, “Cậu có thể thử một lần, canh bạc đầu tiên, biết đâu sẽ thắng.”
Tháp Tu Á bởi vì lời nói này mà cứng đờ nửa ngày, sau khi tỉnh táo lại thì người kia đã rời đi.
Nên tin tưởng không?
Hắn cắn môi, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt kia, nhìn thật lâu.
***
Trên đường trở về Hạng gia Hạng Ý vô cùng phấn khích, hóa ra người kia thật sự thuộc gia tộc Ti Nado, ban đầu cậu chỉ cảm thấy ngờ ngợ, nhưng vừa rồi thì hoàn toàn chắc chắn. Người thừa kế của một gia tộc khổng lồ, phải nói là, người thừa kế duy nhất, thế nhưng vẫn còn sống. Gia tộc Ti Nado chuyên về kinh doanh khai thác khoáng sản, phát triển hàng trăm năm nay, khẳng định có khối tài sản khổng lồ, hơn nữa nếu nhớ không lầm, việc làm ăn của bọn họ chủ yếu tập trung ở ven biển Đại Tây Dương, hình như đường biển đã được mở rộng từ Châu Âu sang Nam Mĩ.
Từ Tam Giác Vàng muốn đến Nam Mĩ phải đi qua Thái BÌnh Dương, Hạng Ý nhớ chỗ này bị Đằng Lăng chiếm hơn phân nửa, nếu như người tên Tháp Tu Á kia có thể đầu quân vào cậu, chẳng khác nào mở ra một tuyến đường biển khác cho Sở Mặc, nếu có thể khiến hắn gia nhập thì đây chính là nguồn trợ lực lớn. Cơ hội này, cậu nhất định phải nắm chặt.
Nghĩ vậy trong lòng không khỏi vui mừng, Hạng Ý giương cao khóe miệng bước vào Hạng gia. Hôm qua cùng Ô Lỗ Cáp đợi một đêm, bây giờ trời cũng đã sáng, cả đêm không về nhà, hẳn Mạc Bắc sẽ lo muốn chết. Hạng Ý híp mắt, bỗng nhiên muốn nhìn biểu lộ của Mạc Bắc lúc gặp lại mình. Tối hôm qua cậu lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không gọi về cho Mạc Bắc, cậu muốn để cho người kia lo lắng, giống như ngày trước, người kia càng khó chịu, cậu càng vui sướng, chỉ là khi vui sướng xong, trong lòng lại phát đau. Lặp đi lặp lại mấy thứ tâm tình này, cậu cũng thành quen.
Nghĩ vậy, Hạng Ý hít sâu một hơi, bước vào cổng của Hạng gia.
Thế nhưng…
Bầu không khí rất kỳ quái, vô cùng kỳ quái. Trong nhà im lặng, một chút âm thanh cũng không có.
Trong nhà này không có người nào quan tâm đến cậu, bình thường khi bước vào cũng không ai đến chào hỏi, nhưng cũng không phải giống như bây giờ, một mảng vắng lặng, rõ ràng trong nhà không có người.
Đột nhiên, Hạng Ý cảm thấy trái tim co rút một cái, một dự cảm không lành, đôi mắt cậu trầm xuống, bước chân nhanh hơn chút ít.
Im lặng, vẫn là im lặng.
Cậu đi lên lầu, nhịp tim đập càng lúc càng kịch liệt, một cảm giác hoảng loạn quen thuộc xông thẳng lên từ đáy lòng, cậu nhịn không được nuốt cổ họng, hoảng hốt đứng trước cửa phòng của Mạc Bắc.
Trực giác nói cho cậu biết, bên trong… Vẫn không có người.
Hạng Ý nâng ngón tay lên, thả xuống, qua lại mấy lần, cuối cùng nhắm hai mắt, dùng sức mở cửa ra.
Đồ vật của Mạc Bắc luôn luôn rất ít, căn phòng vẫn luôn ngăn nắp chỉnh tề, nhưng dù có gọn gàng đến thế nào, cũng chưa từng vắng vẻ đến mức như bây giờ.
Bầu không khí lạnh buốt, rét lạnh đến mức thấm nhập tận xương tủy.
Hạng Ý cứng ngắc đứng giữa phòng, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn bốn phía.
Hình dáng tươi cười cuối cùng của Mạc Bắc chợt đâm vào trong đầu, đạm nhạt như vậy, khóe miệng cong lên như có như không, nhưng ánh mắt, dường như không có mỉm cười.
Dáng mỉm cười đó giống với bảy năm trước, giống với cái đêm trước ngày đám người Đằng Lăng đến thảm sát cả nhà cậu, trống rỗng, bi thương, tựa như có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng cuối cùng lại chỉ bày ra một cái mỉm cười.
“Mạc Bắc ca ca, anh phải ở bên em cả đời!”Người kia nhìn cậu thật lâu, sau đó khom người nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cậu, giọng nói ôn hòa thanh đạm ghé vào bên tai nói ra một chữ,
“… Ừ.”Mạc Bắc, bảy năm trước, anh gạt em. Hiện tại, lại gạt em sao…
Hạng Ý cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt, cậu ngơ ngác bước lên một bước, lại thêm một bước, bước chân cứng ngắc chậm rãi tới bên bàn.
Trên bàn có đặt một chiếc túi vải, bên cạnh là một sợi dây chuyền, đè lên trang giấy ở bên dưới, là nét chữ thanh thoát của Mạc Bắc.
Cậu run lên, đồng tử co rụt lại, cuống quít cầm trang giấy kia lên.
Tiếu Ý.
Chỉ là hai chữ, nhưng Hạng Ý không hiểu sao, đau lòng đến mức không chịu nổi.
“Tiểu Ý, anh phải đi, anh xin lỗi, anh không muốn gạt em, chỉ là anh không có cách nào nói cho em biết.
Tiểu Ý, có một số điều em không nói ra, anh đều biết, anh nhìn em lớn lên, em có thật tâm hay không, anh đều thấy rõ hơn so với ai khác. Vậy nên đừng hành hạ bản thân mình nữa, sống cho thật tốt, được chứ?
Anh không phải là người anh tốt, nhiều năm như vậy, vẫn không thể làm cho em thật sự hạnh phúc.
Chỉ là muốn nói, anh chưa từng gạt em.
Anh đi đây, vui vẻ một chút.
Mạc Bắc.”
Hạng Ý ngơ ngác nhìn hai chữ cuối cùng, không, phải nói là bốn chữ, sau hai chữ Mạc Bắc là một khoảng mực đậm, được cẩn thân gạch lên để che đi, nhưng Hạng Ý biết, hai chữ đằng sau đó là gì.
Mạc Bắc ca ca, đến cả anh… Cuối cùng cũng rời bỏ em sao?
Hạng Ý nắm chặt tờ giấy kia, ánh mắt hoang mang đến mức ngơ ngốc, cuối cùng dần dần trở nên lạnh.
Cậu chậm rãi buông mảnh giấy trong tay, muốn cố gắng giấu đi, nhưng ngón tay vẫn run lên không ngừng. Đầu ngón tay chạm vào túi vải, xúc cảm mềm mại, làm cho cậu mơ hồ nhớ đến đôi mắt của Mạc Bắc. Cậu cắn răng, ép mình ổn định cảm xúc.
Tay đưa lên, do dự, rốt cuộc mở túi vải ra.
Đầu óc ngưng trệ, trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, gần như khiến cho cậu không thể nào hô hấp.
Buổi tối đó, tại sao cậu hạnh phúc đến vậy?
Tại sao tự khiến tay mình bị thương, nghĩ đến dáng vẻ Mạc Bắc sẽ tươi cười, tâm tình chưa bao giờ phấn kích và kích động như vậy.
Cậu nhớ tới màu đỏ tươi ở trước mắt, nhớ tới ánh trăng mềm mại của đêm hôm ấy. Giữa hơi thở quanh quẩn hương hoa ngọt ngào, ngón tay mơ màng chạm vào làn da trắng muốt của người kia.
Chỉ là muốn nói, anh chưa từng gạt em.Mạc Bắc, cuối cùng là gì? Trong lòng anh, rốt cuộc anh xem em là cái gì?
Ngón tay cứng ngắc, đôi mắt nhìn vào túi vải chứa đựng một đống lớn cánh hoa khô, Hạng Ý bỗng nhiên cảm thấy cổ họng tanh nồng, trái tim đau đến chết lặng, không còn cảm giác gì nữa. Cậu ngây ngốc đứng yên thật lâu, dựa vào bàn, ngẩn ngơ đứng đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên trang giấy, đầu óc như đình chỉ, không có suy nghĩ, chỉ ngơ ngác đứng.
Tất cả mọi người đều biết hắn sẽ đi, chỉ có mình cậu, biết muộn màng.
Sắc trời từ sáng dần chuyển thành tối mờ, ánh trăng từ từ chiếu vào gian phòng, cuối cùng Hạng Ý cũng cử động, cầm lấy sợi dây chuyền kia, nhìn thoáng qua, chậm rãi đeo lên. Sau đó cậu cầm lấy túi vải và trang giấy, quay người đi ra khỏi căn phòng đó, không quay đầu lại.