Bối Đạo Nhi Trì

Chương 6

“Cậu hỏi cô ta để làm gì?!”

Giọng nói của Cố Phi có chút lớn, trong đó còn mang theo sự kinh hoàng cùng chút tức hận. Mạc Bắc bị Cố Phi rống lớn như vậy thì hơi bất ngờ, nhìn lên thấy biểu hiện của người đối diện rất khẩn trương, cậu im lặng trong giây lát, rồi mỉm cười nói, “Anh sao thế? Tôi nói gì sai sao?”

Cố Phi hét xong cũng cảm thấy mình bị thất thố, hắn cố gắng kiềm chế, miễn cưỡng khôi phục lại thái độ bình thường, ngập ngừng hỏi, “Cậu hỏi Hoắc Lam làm gì? Cậu quen cô ta sao?”

“Không quen,” Mạc Bắc cười, vẻ mặt bình tĩnh, “Tôi dẫn em trai ra ngoài chơi, kết quả lại bị lạc trong rừng, đêm qua trốn ở trong một hang động có nghe được một số người nói cái gì đó ám sát, bắn giết nhau, tôi không cẩn thận bị bon họ phát hiện, cho nên mới bị thương…”

Sắc mặt Cố Phi thoáng dịu lại, Mạc Bắc nhìn hắn một chút, nói tiếp,”Lúc đó tôi có nghe thấy cái tên Hoắc Lam, tôi đoán những người kia chắc là sẽ hãm hại cô ấy, nên tôi muốn hỏi anh có biết cô ấy hay không, nếu biết thì để tôi đi đưa một bức thư để báo tin…”

“Đừng đi! Tuyệt đối đừng đi!” Cố Phi vội vàng cắt ngang cậu, vẻ mặt hoảng hốt, “May mà cậu hỏi tôi trước, nếu không chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi…”

Mạc Bắc ngẩng dầu, bối rối nhìn hắn, chớp mắt, bộ dáng mơ màng, “Sao vậy? Cô ấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, tôi không thể thấy chết mà không cứu.”

Mạc Bắc trời sinh thật xinh đẹp, vẻ mặt vô tội thuần khiết này làm cho Cố Phi một trận đỏ mặt loạn tim, qua một lúc sau mới có thể lúng ta lúng túng nói, “Dù sao… Cậu không cần lo, cô ta… Cô ta có chết cũng đáng…”

Mạc Bắc nhíu mày, giọng nói có chút không vui, “Sao anh lại nói như vậy…”

Cố Phi vội vàng khua tay, cố sức giải thích, “Tôi không phải có cái ý kia, dù sao, dù sao người đó cũng không phải là người tốt, cậu không cần lo lắng cho cô ta, bang phái bọn họ tranh đấu, cậu tuyệt đối đừng dính vào!”

“Bang phái?” Mạc Bắc sững sờ.

Cố Phi “a” một cái liền che miệng lại, tay kia ảo não vò đầu, “Dù sao… Cậu đừng để ý nhiều là được…”

Mạc Bắc cau chặt lông mày, đôi mắt ảm đạm, thất vọng nói, “Được rồi, để tôi tự mình tìm hiểu cũng được, tôi không thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn người khác gặp nguy hiểm…”

Cố Phi nhanh chóng xao động mà lòng vòng, đến khi nghe Mạc Bắc lại thở dài một tiếng, hắn rốt cuộc cắn răng tựa như đã quyết định xong, uất ức mà nghiêm mặt lại, “Vậy để tôi nói cho cậu biết, nghe xong không cho phép cậu đi!”

Mạc Bắc không có ý kiến mỉm cười, “Anh nói trước đi.”

Cố Phi ho khụ, hít vào một hơi thật sâu, rồi mới giải thích, “Thôn chúng tôi vốn rất yên bình, nhưng từ lúc cái người tên Hoắc Lam bỗng nhiên xuất hiện, tất cả mọi người đều bắt đầu sống trong lo sợ… Không ai biết lai lịch cô ta ra sao, đại khá là mười năm trước bắt đầu định cư ở tại biên giới tây nam của thung lũng, đem theo một đoàn người, mỗi người ai cũng có súng,” Cố Phi nuốt ực một cái, nói tiếp, “Tôi đã tận mắt thấy cô ta bảo bọn họ giết, giết người, tùy tiện mà giết, thôn trưởng không cho chúng tôi tiết lộ ra ngoài, tôi nghe nói bọn họ đã uy hiếp thôn trưởng trước, người nào nói ra lung tung sẽ bị giết… “

Mạc Bắc hạ mắt xuống, gật đầu, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… A, đúng rồi, lần trước lúc tôi đi hái thuốc, có nghe lén bọn người cải trang đang nói cái gì mà chuyển hàng đi Tam Giác Vàng gì gì đó, tôi cũng không biết đó là chỗ nào, nghe chắc không phải là nơi tốt đẹp gì…”

Tam Giác Vàng?!

Mạc Bắc bàng hoàng, Tam Giác Vàng… Không phải là nơi buôn bán thuốc phiện sao, chuyển hàng? Chẳng lẽ là chuyển hàng cấm?

Mạc Bắc lặng thầm kinh sợ, cậu sớm biết những người kia nhất định không phải dạng tổ chức đàng hoàng gì, nhưng không ngờ đến thế nhưng bọn họ lại buôn lậu thuốc phiện. Mà cái chính là, nếu như những người kia và cậu thuộc cùng một phe, chẳng phải có nghĩa là sau này cậu cũng sẽ buôn bán thuốc phiện sao?

Mạc Bắc âm thầm siết chặt tay, thật không hiểu nổi tại sao bản thân trước đây lại đi làm những chuyện như vậy, cậu hơi ngẩng đầu nhìn Hạng Ý đang ngủ cách đó không xa, trong thâm tâm càng là mù mờ.

“Ay? Mạc Bắc!” Cố Phi đưa tay trước mặt cậu quắc một cái, “Suy nghĩ cái gì thế?”

Mạc Bắc lấy lại tinh thần, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, “Những điều anh nói, đều là sự thật?”

Cố Phi sững sờ, chớp mắt vài cái, “Đương nhiên rồi!”

Đôi mắt Cố Phi nhìn rất đẹp, có thể là bởi vì đối với người đối diện có một mối quan hệ đơn thuần, con ngươi của hắn sáng hơn so với mọi người khác. Mạc Bắc ngước nhìn đôi mắt sáng lóng lánh của đối phương mãi cho đến khi chớp mắt, sự rối loạn trong lòng từ từ an tĩnh trở lại. Bình tĩnh một chút, bỗng nhiên, cậu phát hiện ra có vấn đề, “Mắt của anh…”

Cố Phi nghiêng đầu, “Mắt làm sao à?”

Mạc Bắc giơ tay lên, chạm đến đôi mắt của Cố Phi, đầu ngón tay lạnh buốt tiếp xúc với làn da ấm áp của đối phương, Cố Phi bối rối nói, mặt đỏ như đít khỉ, không dám cử động dù chỉ một chút, cười ngu, “Hắc hắc, sao vậy, thế nào?”

Mạc Bắc nhìn chằm chằm vào khối da thịt màu xám phía dưới mí mắt của Cố Phi, giống như đang tự hỏi điều gì, nhíu nhíu mày, “Đưa cổ tay cho tôi.”

“Hả?” Cố Phi chưa hiểu, sau đó lập tức phối hợp, duỗi tay ra, “Rốt cuộc là sao vậy?”

Mạc Bắc đưa tay tới, ba ngón tay đè lên cổ tay của Cố Phi, hắn ngẩn ngơ, thắc mắc nói, “Ay? Đây không phải là tuyệt chiêu đặc biệt của bác sĩ Ninh sao… Mạc Bắc, cậu… Cậu đang bắt mạch hả?”

Mạc Bắc khẽ gật đầu, tập trung cảm nhận trong chốc lát, lông mày nhăn lại, cậu ngước mắt nhìn kỹ đôi mắt của Cố Phi, cuối cùng thu tay lại, “Mấy ngày nay anh uống nước ở đâu?”

“Nước ở giếng,” Cố Phi chỉ chỉ hai cái bồn nước lớn sau lưng,”Cái bên trái là lấy từ tháng trước, ngày hôm qua đã sử dụng hết, hôm nay thì dùng cái thùng bên phải, cái thùng đó mới lấy mấy ngày trước.”

Mạc Bắc nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía cái thùng bên phải, sau đó chậm rãi chống đỡ người đứng lên, Cố Phi lập tức đỡ lấy cậu, dìu cậu đến thùng nước kia, Mạc Bắc cúi người xuống một chút, nhìn nước uống trong thùng, loáng thoáng nhìn thấy có một tầng nước bất thường hiện lên màu đỏ, không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không chú ý đến.

“Nước anh dùng để nấu thuốc cho tôi, là nước lấy từ tháng trước sao?”

Cố Phi gật đầu.

Quả nhiên, chẳng trách bản thân không bị làm sao. Mạc Bắc đứng thẳng lên, quay lại nhìn về phía Cố Phi, “Trong nước có độc.”

“Hả?”

Mạc Bắc chỉ thùng nước bên phải, “Thùng nước lấy từ tháng trước thì không có vấn đề, nhưng nước trong thùng này, có độc.” Cậu đưa tay đè chặt cổ tay của Cố Phi, “Anh trúng độc rất nhẹ, có thể là bởi vì chỉ mới uống nước này một ngày mà thôi…”

Cố Phi ngây người một hồi lâu, đột nhiên vỗ đầu một cái, phấn khích kêu lên, “Hóa ra là do nước!” Cố tay xoay chuyển một cái, hắn mừng rỡ cầm chặt tay Mạc Bắc, vẻ mặt kích động, “Như tôi đã nói với cậu, hiện giờ người trong thôn còn cho rằng đang mắc phải dịch bệnh, hơn phân nửa người đều cảm thấy toàn thân bủn rủn, không có chút sức lực, ngủ một chút liền không thể tỉnh dậy, tôi còn đang buồn bực vì tại sao tôi lại không bị gì hết đây!”

Nói xong, hắn hào hứng chạy đi, chạy tới cửa, hắn quay đầu lại nhìn Mạc Bắc rồi vội vàng nói, “Tôi tranh thủ đi nói với bác sĩ ninh, cậu nghỉ ngơi trước đi, a đúng rồi, Mạc Bắc, cảm ơn cậu!” Trịnh trọng cúi người, cũng không đợi Mạc Bắc nói câu nào, Cố Phi lập tức vội vàng chạy đi.

Thật là một người nôn nóng. Mạc Bắc lắc đầu cười, cũng không để ý đến dịch bệnh trong thôn, thầm nghĩ vô tình giúp Cố Phi cũng tốt, đối với cậu mà nói cũng không để tâm nhiều.

Trong phòng không còn Cố Phi thoáng cái an tĩnh trở lại, Mạc Bắc dựa vào bên cạnh bức tường, điều chỉnh hô hấp, đảo mắt nhìn về phía chiếc giường ngay góc tường nơi có một thân hình nhỏ đang nằm nghiêng. Hạng Ý ngủ thật đúng là say, bị Cố Phi nháo nhào như vậy mà lại không có một chút dấu hiệu tỉnh giấc. Mạc Bắc chống lên vách tường chậm rãi đi qua, cẩn thận ngồi bên cạnh y, nhịn không được đưa tay đắp lại tấm chăn cho nó. Đứa nhỏ ngủ rất sâu, hơi thở nhè nhẹ.

Một đứa con nít nhỏ như vậy, làm sao có thể dám lột da sói?

Mạc Bắc lại thở dài, mắt thấy trên trán Hạng Ý rủ xuống vài sợi tóc, liền đưa tay gạt sang một bên. Bỗng nhiên nhìn thấy vết bớt màu đỏ sậm kia, tay Mạc Bắc cứng đờ, cảm thấy trong thâm tâm đau nhói một cái, loại cảm giác bị đè nén đau đớn không rõ ràng này thật sự làm cho cậu mơ màng.

Được rồi, mặc kệ người nhà của Hạng Ý đến tột cùng là làm cái gì, dù sao cậu cũng xác nhận được thân phận của mình, ít nhất cậu biết cha mẹ của đứa bé này có khả năng là ông chủ của cậu, một trong số họ chính là người phụ nữ tên Hoắc Lam, và Tam Giác Vàng… Có lẽ chính là nơi bọn họ hoạt động.

Mạc Bắc đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy ngón tay của mình, cậu cúi đầu nhìn, liền nhịn không được mà mỉm cười, Hạng Ý không biết mơ thấy cái gì, môi mấp máy, một bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy ngón trỏ của Mạc Bắc, sức lực không hề nhỏ, muốn rút ra còn có chút đau. Mạc Bắc cũng không rút tay về, để mặt đứa nhỏ nắm chặt lấy, còn nương theo sức lực của nó mà hơi điều chình tư thế ngồi.

“Ca ca…”

Đứa nhỏ lẩm bẩm, nói huyên thuyên, Mạc Bắc tươi cười, cũng đáp lại, “Ừ, ca ca đây.”

“A…, thích ca ca nhất…”

“A,” Mạc Bắc vui lên, đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng của đứa nhỏ, nhịn không được đáp lại lời, “Ừ, ca ca cũng rất thích Tiểu Ý.”

“Không cho phép bỏ em lại một mình…”

Mạc Bắc bất ngờ, bỗng nhiên có chút đau lòng.

“Nếu không, hừ hừ…” chiếc môi nhỏ vểnh lên lầm bầm nói gì đó rồi mới an tĩnh trở lại.

Mạc Bắc lẳng lặng nhìn Hạng Ý thật lâu, sau đó nhẹ nhàng để lưng Hạng Ý dựa vào mình, chịu đựng cơn đau chợt xông đến, cậu vẫn không dịch chuyển mà để cho Hạng Ý dính vào thân mình, nắm chặt ngón tay như một món đồ chơi.

Trong phòng rất yên tĩnh, tựa hồ chỉ còn nghe tiếng hít thở của hai người, Mạc Bắc đột nhiên cảm thấy trái tim trở nên nhẹ nhõm, đáy lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc nhỏ bé, muốn cầu xin giờ phút này dừng lại thật lâu, nhưng mà, chẳng bao giờ thực hiện được.

***

Lúc Hạng Ý mở mắt dậy, cảm thấy cơ thể rất ấm áp, dường như sau lưng được dựa vào một đồ vật gì đó rất mềm mại, hơi ấm cũng làm cho người khác cảm thấy rất dễ chịu. Hạng Ý mở to hai mắt quay đầu lại phía sau, thấy tư thế của Mạc Bắc rất không tự nhiên mà dựa vào bức tường, một cánh tay ôm nửa thân nó, hình như là ngủ rồi, hô hấp rõ ràng rất khẽ. Nó rủ mắt xuống liền phát hiện mình đang cầm lấy ngón tay của Mạc Bắc, cái tay kia lạnh buốt, còn có chút cứng ngắt.

Nó động đậy một cái, Mạc Bắc liền mở mắt ra, thấy đứa nhỏ mở to mắt nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt biến chuyển vô cùng phong phú, cuối cùng biến thành tức giận, trợn tròn mắt mà hô to, “Anh rốt cuộc cũng tỉnh!”

Nhưng âm thanh lại có chút run run.

Mạc Bắc miễn cưỡng động đậy thân thể đã cứng ngắt, đứng dậy ôm lấy Tiểu Ý, vuốt vuốt đầu tóc nó, giọng điệu dịu dàng dỗ dành cười nói, “Thực xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

“Hừ!” Đứa nhỏ trợn tròn mắt, hừ mũi trút giận.

Mạc Bắc ngắc cái mũi của đứa nhỏ, “Giận hả?”

“Hừ!”

“Làm sao bây giờ? Em tức giận thì vết thương của anh lại phát đau lên.”

Đứa nhỏ hoảng hốt, vội vàng nghiêng đầu sang, trong mắt đều là sốt ruột, “Thật sao? Em… Em không có giận!”

“Ha ha,” Mạc Bắc cười vuốt tóc đứa nhỏ, “Đồ ngốc.”

Ý thức được đối phương đang trêu chọc mình, khuôn mặt Tiểu Ý lập tức biến chuyển, hờn dỗi đứng lên đưa lưng về phía Mạc Bắc, rồi lại ngồi xuống, bĩu chiếc môi.

Nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu quỷ không chịu lớn.

Mạc Bắc lấy một ngón tay chọc chọc đầu Tiểu Ý, làm cho cái đầu lúc lắc kia đứng im, mái tóc mềm mại phủ xuống, cuối cùng không cam lòng mà quay đầu lại trừng mắt nhìn, “Anh biết anh ngất đi bao lâu rồi không!”

“Ba ngày?”

“Hừ!”

“Được được được, là lỗi của anh, anh xin lỗi, ngoan, đừng giận nữa được không?” Mạc Bắc chống đỡ thân mình đi qua một chút, động tác rất chậm chạp, Tiểu Ý sửng sốt, những tức giận trong mắt thoáng cái biến mất, ngược lại bỗng vô thức bò qua bên người Mạc Bắc. Mạc Bắc cười cười, đưa tay ôm lấy đứa nhỏ, đối phương cắn cắn môi, lúc này không trốn tránh nữa, ngoan ngoãn dựa ở trong ngực Mạc Bắc. Mạc Bắc cúi đầu nhìn đôi mắt sáng trong của đứa nhỏ cười nói, “Không giận nữa sao?”

Tiểu Ý bĩu môi, vẻ mặt nghiêm túc, “Lần sao không cho phép làm Tiểu Ý sợ như vậy nữa.”

“Được.” Mạc Bắc cười gật đầu.

“Vết thương… Còn đau không?” Tiểu Ý nhìn xuống thấy trên bụng Mạc Bắc được băng bó, ngực bỗng nhiên đau đớn, ngón tay nhẹ nhàng tìm đến đây, bàn tay nhỏ bé đặt trên bụng Mạc Bắc, “Nơi này, còn đau không?”

Bị bàn tay nhỏ kia ấn có chút đau, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt đau lòng của đứa nhỏ này, cậu liền cảm thấy có chút không đành lòng, không để tâm mà cười nói, “Không đau, đã tốt hơn rồi.”

“…” Hạng Ý thu tay lại, phát ngốc một chút, sau đó tựa đầu vào trong lòng ngực Mạc Bắc, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói, “Ca ca, anh hãy hứa sẽ ở bên em cả đời đi, không được gạt em.”

“A, việc này anh không thể định đoạt được….”

Người trong lòng cứng đờ, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lập tức híp lại con mắt đen nhánh nói, “Có ý gì!”

Mạc Bắc bị Tiểu Ý nhìn chằm chằm thì ngạc nhiên một chút, chỉ là thuận miệng nói một câu lại không ngờ đứa bé lại xem nghiêm trọng như vậy, cậu đành phải qua loa nói, “Tỷ như… Anh lớn tuổi hơn em, nói chung sẽ chết trước em…”

“Anh dám!”

Cái này không phải là vấn đề dám hay không… Mạc Bắc đành phải bó tay, giải thích chuyện sinh tử gì gì đó đối với một đứa bé, quả nhiên là đầu óc cậu có vấn đề rồi, cậu bất đắc dĩ cười, vừa định dỗ dành đối phương một chút, chợt ngẩn ngây cả người. Con mắt đen bóng của Tiểu Ý thẳng tắp nhìn cậu chằm chằm, mà cặp mắt kia có một khối màu xám đen nhỏ như ẩn như hiện, nhưng so với Cố Phi lại đậm hơn cả một tầng.
Bình Luận (0)
Comment