Bối Đạo Nhi Trì

Chương 7

Mạc Bắc lập tức nâng mặt Tiểu Ý lên, Tiểu Ý hơi hoảng sợ, đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng của Mạc Bắc, liền ngoan ngoãn phối hợp để yên cho Mạc Bắc quan sát mắt của mình. Mạc Bắc kiểm tra một lát, rồi cầm tay của Tiểu Ý lên, ngón tay ấn lên mạch đập của Tiểu Ý, cẩn thận chẩn đoán.

Từ từ tìm kiếm tần suất của mạch đập, Mạc Bắc âm thầm cảm thấy hỗn loạn, triệu chứng… sao lại trầm trọng hơn so với Cố Phi thế này? Chẳng trách sao đứa nhỏ này ngủ sâu đến như vậy, hóa ra là do trúng độc…

“Mấy ngày nay em uống nước ở đâu?” Mạc Bắc thả tay Tiểu Ý ra, vội vàng hỏi.

Hạng Ý nghiêng đầu ngây người trong chốc lát, không hiểu gì nói, “Trong cái thùng kia…”

Ngón tay nhỏ chỉ về phía thùng nước bên trái, Mạc Bắc nhớ rõ đây là thùng nước không có độc. Cậu ngẩn người, nghi vấn trong lòng càng sâu thêm, “Còn hôm nay? Hôm nay em không uống nước sao?”

“Hả? Vẫn chưa uống…”

Mạc Bắc cảm thấy có cái gì đó xượt ngang trong đầu, nhưng vẫn chưa dám chắc. Dựa theo lời Cố Phi nói, nước trong thùng kia là lấy từ dưới giếng, hơn nữa chỉ có nguồn nước gần đây mới có vấn đề, vậy Hạng Ý làm sao mà trúng độc…

Trúng độc…

Rất nhanh, đột nhiên Mạc Bắc nhớ lại cảnh tượng mà bản thân nhìn thấy lúc mới tỉnh lại, ở trong thung lũng, hai bang phái sống chết với nhau, một bên áp đảo thắng lợi, còn bên kia… dường như không thể chống lại…

Mạc Bắc khẽ rùng mình, những đoạn trí nhớ gián đoạn cứ nối tiếp nhau hiện ra.

Hóa ra là vậy.

Nếu như những người bị giết kia là đồng bọn của mình, thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được. Tất cả thuộc hạ của Hoắc Lam đều bị người khác hạ độc, cho nên đám người mà Cố Phi đã nói hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng, mặc cho người khác giết chết. Hạng Ý trúng độc, hẳn là trúng trong lúc đó…

Nguyên nhân là do trong nước có độc, cả trong và ngoài thung lũng.

Mạc Bắc thầm kinh hãi, rốt cuộc nhóm người đó có lai lịch thế nào, lòng dạ lại ác độc như vậy, bang phái tranh đấu không màng đến người vô tội, thật đúng là không từ thủ đoạn…

“Ca? Anh làm sao vậy?” Hạng Ý thấy vẻ mặt Mạc Bắc phức tạp, lo lắng hỏi.

Mạc Bắc tỉnh táo lại, nhìn màu mắt đen xám của đứa nhỏ, trái tim nhói đau một chút, “Tiểu Ý, có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Trong người cảm thấy như thế nào?”

Hạng Ý ngơ ngác, lông mày nhỏ nhắn chụm lại một chỗ, “A.., hơi thấy mệt, chỉ muốn ngủ thôi…”

Mạc Bắc rút cánh tay về, ôm càng chặt hơn, “Còn gì nữa không?”

“Còn có ngực hơi nóng, khó chịu.”

“Nóng?” Mạc Bắc tức khắc đưa tay ấn lên lại cổ tay của Tiểu Ý, “Sao lại nóng?”

“Không biết…”

Ngón tay ấn trên cổ tay Hạng Ý càng tăng thêm sức lực, nhưng dù cho có cẩn thận dò tìm như thế nào cũng không tìm ra được nguyên nhân. Cơ thể mệt mỏi, buồn ngủ, cái này cậu có thể nghĩ ra cách giải độc, thế nhưng còn nóng… Sao lại bị nóng?

Mặt Hạng Ý hơi ửng đỏ, rõ ràng không có sốt, chỉ vì trong ngực phát nóng mà trở nên đỏ đến như vậy. Mạc Bắc kiểm tra trái phải cả buổi nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lòng dần dần lo lắng hơn.

Làm sao bây giờ?

Đứa nhỏ trước mặt lại đang bắt đầu buồn ngủ, cơ thể bé nhỏ dựa vào trên người mình mềm nhũn, Mạc Bắc càng nhìn càng cảm thấy sốt ruột đau đớn.

Ngước mắt nhìn thùng nước cách đó không xa, bỗng nhiên cậu khẽ cụp mắt, sau đó khẽ đẩy người đang liên tục ngáp ngủ trong lòng của mình ra. Tiểu Ý ngay lập tức tỉnh ngủ một chút, định cười một cái cho Mạc Bắc đỡ lo lắng, nhưng khi ngẩng đầu lại trông thấy dáng hình gầy gò của người nọ đang định đứng dậy, sau đó chống người men theo bức tường chậm rãi đi đến bên cạnh thùng nước.

Chắc là khát nước rồi, Tiểu Ý thầm nghĩ trong lòng, cũng không để ý nhiều, liền tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh vang lên tiếng ai đó mở nắp thùng nước rồi múc nước, tiếp theo là nhẹ nhàng uống vào. Tiểu Ý cố gắng mở mắt, nhìn thấy đôi mắt của thiếu niên kia đang bị che phủ bởi vài lọn tóc đen mềm, cảm thấy thật ấm áp, khiến cho nó chỉ cần nhìn thấy ánh mắt kia liền có cảm giác mềm mại lạ thường. Một lát sau, nó thấy Mạc Bắc buông chiếc muôi xuống, rồi bước từng bước chầm chậm mà đi về bên cạnh mình. Bước chân đối phương rất nhẹ, biểu tình rõ ràng đang cố kìm nén đau đớn, thấy vậy trong lòng của Hạng Ý lại nổi một trận khó chịu.

“Ca…”Cảm thấy mình được nằm trong lồng ngực quen thuộc một lần nữa, Tiểu Ý làm nũng cọ cọ đối phương, “Em rất mệt, anh ôm em ngủ được không?”

Người phía trên cười gật đầu, cánh tay ôm Hạng Ý hơi siết lại, cơ thể khẽ chuyển động rồi nằm xuống bên cạnh đứa nhỏ. Tiểu Ý thích thú rúc vào trong ngực Mạc Bắc, cái đầu nhỏ tựa ở trên bờ vai không tính là lớn của đối phương, thỏa mãn hít hà hương thơm nhàn nhạt trên người Mạc Bắc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo của cậu, sau đó mới ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Mạc Bắc nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng nhỏ nhắn, nhìn gương mặt an tĩnh của Tiểu Ý, vô thức cong khóe miệng lên.

Cảm giác buồn ngủ ập đến rất nhanh, Mạc Bắc cảm thấy toàn thân dần cứng lại, giống như bị cái gì đó từ từ áp chế, làm cho cậu không thể cử động, giữa lúc mơ màng nghĩ đến ánh mắt sắc bén của Tiểu Ý, trong lòng thầm thán phục, dưới tình huống này, nó tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể chịu đựng được.

Ý thức dần trở nên mơ hồ, thần kinh như bị tê liệt, cảm nhận về xung quanh không còn rõ ràng. Mạc Bắc cố bắt mình phải tỉnh táo, cánh tay ôm Tiểu Ý cẩn thận không nhúc nhích, còn tay kia lấy móng tay bấm sâu vào trong lòng bàn tay mình. Nhưng loại đau đớn nhỏ vụn này dường như không có tác dụng, cậu cau mày suy nghĩ một chút,dứt khoát bấm mạnh một cái vào phần đang bị thương trên vùng bụng, ngay tức khắc một trận đau đớn kịch liệt lan tràn đến tận trong xương tủy, đau đến mức suýt nữa cậu đã kêu lên. Rốt cuộc đầu óc cũng tỉnh táo được một chút, cậu cố sức tập trung tinh thần, cẩn trọng cảm nhận toàn thân đang dần suy yếu.

Chỗ lồng ngực bắt đầu nóng lên, một thứ cảm giác đau đớn chậm rãi hòa lẫn cùng trái tim mà nảy lên.

Nơi này là… huyệt Thiên Trung…

Mạc Bắc mừng rỡ trong lòng, chợt nhíu mày lần nữa, luồng nhiệt kia đột ngột chuyển hướng, chạy trốn khắp mọi chỗ xung quanh lồng ngực, đốt nóng toàn bộ cơ thể cậu. Cảm giác buồn ngủ tiếp tục kéo đến, cậu cố gắng nâng cánh tay cứng ngắc lên, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại ấn vào miệng vết thương của mình.

Một ngụm máu trào lên từ trong cổ họng, cậu miễn cưỡng nuốt ngụm máu đó trở vào.

Huyệt Thiên Trung… đột nhiên đến Thiên Trung…. Rồi đi lên trên, vào trong… Huyệt Khí Hải.

Chẳng lẽ, dòng nhiệt này là chảy theo Nhâm Mạch?

Không, không đúng!

Lồng ngực Mạc Bắc phập phồng, cậu dùng hết sức hít vào một hơi thật sâu.

Nơi này…

Mạc Bắc rùng mình, bàn tay run run lập tức lần đến phía góc đùi của mình, quả nhiên, ấn vào một bên đùi liền có một mảng nóng lên, hóa ra là như vậy…

Hóa ra chất độc này là…

Đại não giống như bị ai đó đập mạnh vào, rất đau, dần dần không còn cách nào duy trì mạch suy nghĩ, chỗ băng bó trước ngực bị nhuốm một màu đỏ thẫm. Mạc Bắc cảm thấy hơi thở của mình càng lúc càng mong manh, cậu muốn mình thanh tỉnh trong chốc lát, nhưng vừa định cố sức để đưa tay lên thì cơ thể tựa như bị ai đó điều khiển, muốn cử động một chút cũng không được. Cả người như đang chìm trong chảo dầu, cậu không thể phân biệt được đây là đâu, đầu óc trở nên choáng váng, màu đen dần xâm chiếm ở trước mặt, rốt cuộc cậu không thể gắng gượng nổi, một lần nữa lâm vào hôn mê…

***

“Tiểu Khả…”

Bên tai khẽ vang lên tiếng gọi cưng chiều của một người đàn ông.

Cậu mơ màng mở mắt ra, không thể thấy rõ gương mặt của người đối diện, nhưng trong lòng chợt cảm thấy rất ấm áp, cậu vô thức ôm lấy bờ vai rộng lớn của đối phương. Người nọ khẽ mỉm cười, đưa trán cụng với trán của cậu, lắc lư, giống như đang yêu chiều chơi đùa với cậu, tươi cười nói, “Nhớ tôi sao?”

Bản thân nhẹ nhàng gật đầu, tựa như hơi xấu hổ mà cúi thấp đầu chôn vùi trong ngực của y.

Người nọ vuốt ve mái tóc của cậu, khẽ hôn khóe môi cậu một cái, “Mấy ngày nay bận quá, xin lỗi em”. Y ngẩng đầu, ôm lấy cậu, giọng tràn đầy vẻ mệt mỏi, “Nơi này còn chưa ổn định, Đại Lục bên kia vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong, tôi thật sự rất mệt mỏi”.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt của y toàn là tơ máu, lòng đầy đau đớn, cánh tay ôm y càng chặt hơn, “Chắc chắn sẽ có cách, sẽ sớm ổn thôi…”

Người nọ im lặng một lúc lâu, thở dài một tiếng, thì thầm tựa như đang nói với chính mình, “Có nội ứng thì tốt rồi, phía Đại Lục bên kia, chỉ cần có người nội ứng thì đã ổn…”

Cậu ngẩn người, cánh tay ôm lấy đối phương bất giác thả lỏng một chút, “Nội ứng?”

Người kia sực tỉnh, mỉm cười nhìn người trong lòng, “Đừng lo lắng về điều đó, tôi…”

Tuy nhiên cậu lại thả tay, lùi về sau một bước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, “Anh vừa mới nói tới nội ứng, là ý gì?”

“…” y nhìn cậu không đáp, cánh tay vươn lên ôm lấy cơ thể cậu, đầu chôn trong cổ cậu, qua thật lâu mới cất tiếng, “Thâm nhập vào bên trong nội bộ của họ, lấy cắp thông tin.”

“Nằm vùng, đúng không?”

“… Ừ”

Cậu mỉm cười, nghiêng đầu hôn một cái lên má người kia, “Để tôi đi.”

Người kia bỗng nhiên ôm chặt hơn, cánh tay dùng rất nhiều sức, giống như muốn cắt đứt hắn ra, cái loại đau đớn đến hít thở không thông này lại làm cho cậu cảm thấy ấm áp, hắn cười dựa vào lồng ngực người nọ, đưa tay vuốt ve vết bớt màu đỏ sậm của y, “Tôi là người thích hợp nhất, không phải sao?”

“Để tôi đi đi.”

“Anh như thế này, tôi nhìn càng thấy khó chịu trong lòng, tôi muốn giúp anh, để tôi đi đi.”

“Ý, chờ tôi trở về.”

***

Mạc Bắc cảm thấy trong ngực có thứ gì đó rung động dữ dội, mang theo nhiệt độ nóng hổi, nảy lên kịch liệt. Mồ hồi lạnh thuận theo trán liên tục chảy xuống, cậu vô thức vươn tay, gắt gao nắm lấy thứ bên cạnh mình, nói thì thầm, “Tại, sao…”

Bên cạnh dường như có ai đó cố sức cầm lấy bàn tay cậu, hình như rất luống cuống, dùng sức lắc lắc, cậu đấu tranh muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại càng lúc càng nặng khiến cậu không mở nổi, hình ảnh trong đầu hỗn loạn, khuôn mặt người đàn ông kia còn chưa thấy rõ, trái tim tuyết vọng muốn hét lên tên của người kia, cậu muốn nhớ kỹ, muốn nhìn thật rõ, nhưng cậu không thể nào bắt lấy hình bóng kia.

“Anh, vì sao… Không cứu tôi,… Vì sao lại… Gạt tôi…”

Bả vai bị người nào đó lắc mạnh, bên tai như có tiếng gì đó nổ vang, càng ngày càng gần, mà hình bóng mờ ảo trước mắt ngày càng nhạt dần, chầm chậm, biến mất.

“Đừng đi, trở… lại…”

“Mạc Bắc!” giọng nói lo lắng của một người đàn ông ngày càng rõ ràng, “Này, cậu tỉnh đi!”

Đầu giống như bị nổ tung, giọng nói bên cạnh bỗng nhiên vang lên trong đầu, “Mạc Bắc!”

Mạc Bắc mở toang mắt ra, đồng tử gần như không có tiêu cự, một khoảng mờ ảo, cậu lờ mờ nhìn thấy một hình dáng, giọng nói trên đỉnh đầu dừng lại một chút, sau đó lập tức ồn ào trở lại, “Thật tốt quá, cậu cuối cùng cũng tỉnh lại!”

Đôi mắt dần dần thích ứng với ánh sáng, Mạc Bắc rốt cuộc cũng thấy rõ mặt người đối diện, là Cố Phi, còn có một người khác nữa… Người kia ăn vận mộc mạc, áo sơ mi trắng quần tây thường, phong cách gọn gàng. Cậu ngẩn ngơ một lúc, nhìn thấy người kia nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi đến đưa tay ấn lên cổ tay mình.

“Tốt rồi, thuốc đã có tác dụng,” người kia thả tay cậu ra, đặt lên trán của cậu, “Cũng hạ sốt rồi.”

Mạc Bắc lập tức hiểu ra, “Anh là… Bác sĩ Ninh?”

Người kia gật đầu, ngồi bên cạnh cậu, “Ninh Mưu” lời ít ý nhiều, bác sĩ Ninh cúi đầu nhìn Mạc Bắc nói, “Cậu vốn đang bị thương nặng, lại trúng kịch độc, suýt nữa đã mất mạng.”

Mạc Bắc im lặng chống người ngồi dậy, cúi đầu thì nhìn thấy vết thương bụng mình đã được băng bó lại cẩn thận, trong lòng thầm cảm động, cậu ngẩng đầu nhìn Cố Phi và bác sĩ Ninh, cố gắng mỉm cười nói,”Cảm ơn hai người”.

Cố Phi vội vàng khua tay, nhưng Ninh Mưu lại nói,”Đã biết rõ là có độc, sao cậu còn uống.”

Sắc mặt Mạc Bắc tái nhợt nhìn lướt qua hai người bọn họ, khẽ chạm vào đứa nhỏ đang ngủ say, qua lúc lâu sau mới cười khổ nói, “Dòng nhiệt nóng kia, tôi thật sự không chẩn đoán được.”

Ninh Mưu sớm đoán được cậu sẽ nói như vậy, chỉ có thể lắc đầu, “Được rồi, tỉnh là tốt rồi, còn độc kia… Cậu có phát hiện ra gì không?”

Mạc Bắc nhắm mắt yên lặng cảm nhận dòng nhiệt trong cơ thể, sau đó mở mắt nhẹ nhàng gật đầu, “Chất độc này đi qua mạch máu phía bên ngoài chân nối với Nhâm mạch chạy đi khắp thân thể, cuối cùng đi về huyệt Thiên Trung, chỉ cần nghĩ cách ngăn chặn hai điểm, làm cho chất độc không thể chảy đi, sau vài ngày nó sẽ tự động đào thải dần ra khỏi cơ thể.”

Ninh Mưu nghe vậy liền bất ngờ, bất giácc đưa tay trực tiếp bắt lấy cổ tay của Cố Phi  đang ở bên cạnh. Cố Phi cũng đã quen, gãi đầu để mặc cho Ninh Mưu bắt mạch. Một lát sau, Ninh Mưu nhíu mày, dựa theo lời của Mạc Bắc ấn tay lên huyệt đạo ở bụng dưới của Cố Phi, tức khắc Cố Phi cứng đờ cả người, lúng ta lúng túng không dám động đậy. Sờ ấn hơn nửa ngày, cuối cùng Ninh Mưu cũng rút tay về, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Bắc.

“Tuy rằng tôi không đồng ý việc cậu lấy thân mình thử độc, nhưng… Tôi thay mặt người dân trong thôn cảm ơn cậu.’

Cố Phi nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Có thể giải độc hả?”

Mạc Bắc cười gật đầu, sau đó với tay lấy giấy bút trên tủ bên cạnh, lần lượt viết thuốc giải, vừa viết vừa nói, “Phiền anh tôi tìm giúp những cây thuốc này, chỉ cần một phần thôi, tôi thử trước xem sao.” Vừa dứt lời, thấy bác sĩ Ninh bên cạnh lại không đồng ý mà nhăn mày, Mạc Bắc chỉ có thể cười khổ.

Viết xong thuốc giải, Ninh Mưu cầm lấy xem, ngay lập tức sửng sốt, “Cái này… Đây không phải là thuốc giải…”. Phương thuốc này nhìn như thế nào cũng toàn chất kịch độc.

Mạc Bắc ho khan, nói “Lấy độc trị độc, chắc sẽ không sao.”

“Nhưng mà…” Lỡ như thất bại, độc càng thêm độc, cậu chắc chắn sẽ mất mạng.

“Tôi chỉ có thể nghĩ đến đây, chỉ có cách này.” Mạc Bắc nhìn môi của Hạng Ý dần dần không còn màu máu, ngẩng đầu, trong mắt càng thêm vẻ kiên định,”Sẽ được, chắc chắn không có vấn đề gì.’

Cố Phi khó xử nhìn nhìn bác sĩ Ninh, rồi lại nhìn sang Mạc Bắc, qua một lúc, mới do dự cầm lấy giấy viết phương thuốc trên tay Ninh Mưu. Hắn không hiểu điều chế thuốc, chỉ có thể nhìn thấy trong giấy toàn là những cây cỏ độc, không khỏi đổ mồ hôi lạnh mà nhìn Mạc Bắc.

Thời gian nấu thuốc cũng không lâu, Cố phi do dự bưng chén thuốc tới, Mạc Bắc vừa định cầm lấy, Cố Phi lại vô thức rụt tay về, bối rối nói, “Cậu, cậu chắc chắn sẽ không sao chứ?”

Mạc Bắc mỉm cười, gật đầu, bàn tay càng tăng thêm sức lực, vững vàng cầm lấy chén thuốc. Bên tai vang lên tiếng của Ninh Mưu, giọng điệu có chút bất đắc dĩ cùng xót xa, “Coi như có thể giải độc, nhưng chắc chắc sẽ để lại di chứng trên cơ thể cậu, cậu đừng quên trên người mình còn trọng thương chưa khỏi hẳn, mấy phương thuốc trong này có không ít thành phần gây tổn hại…”

Mạc Bắc nâng tay lên ngừng lại một chút, nhưng cũng chỉ là trong giây lát, lần nữa cúi đầu, đôi môi khô khốc chậm rãi đặt lên chén thuốc.
Bình Luận (0)
Comment