Bối Đạo Nhi Trì

Chương 8

Lúc mới sinh ra, người Hạng Ý nhìn thấy đầu tiên không phải là ba cũng chẳng phải là mẹ, mà là Mạc Bắc. Mạc Bắc khi ấy cũng không lớn, chỉ khoảng năm sáu tuổi, bộ dáng tò mò đi đến tìm hiểu cái thứ nhỏ nhỏ nhăn nheo này. Đứa bé tỏ vẻ mơ màng, nhìn thấy cặp mắt đen láy của Mạc Bắc đang mở to không chớp mà nhìn nó, khóe miệng liền cong cong lên, giống như đang cười. Mạc Bắc đang nhìn thì bị dọa cho mất hồn, lùi về phía sau nửa bước, kết quả là đứa bé liền bất mãn òa khóc lớn lên khiến cho cậu đành phải ôm lấy cái thứ nhỏ nhắn này, cả buổi không dám buông tay.

Từ đó về sau Mạc Bắc liền bị tiểu quỷ này đu bám theo. Khi bú sữa Mạc Bắc phải cầm bình cho bú, vừa biết bò liền túm lấy ống quần Mạc Bắc y y a a, vừa học nói được tiếng ba mẹ thì từ tiếp theo liền học xong chữ Mạc Bắc ca ca.

Những điều này Hạng Ý sớm không còn nhớ rõ, nó chỉ biết từ lúc bản thân có thể ghi nhớ đến nay, người nó thích nhất chính là vị ca ca xinh đẹp hiền hòa này, có chuyện vui hay buồn, đều chỉ muốn nói cho một mình y nghe. Mạc Bắc học bắn súng, nó liền lạch bạch chạy tới học bóp cò súng cùng, Mạc Bắc luyện võ, nó cũng chạy qua múa máy mấy cái kung fu mèo ba chân, Mạc Bắc bắt đầu đọc sách y học chữa bệnh, nó cũng chạy lại ngớ ngẩn nghiên cứu mấy cây hoa hoa cỏ cỏ ngốc nghếch.

Bất cứ nơi nào có Mạc Bắc thì cậu bạn nhỏ Hạng Ý cũng đều muốn đu theo làm loạn. Thế nhưng Mạc Bắc chưa từng cảm thấy phiền, những lần như vậy đều như nhau cười ha ha với nó, dỗ dành nó, trêu chọc nó, dường như cậu rất thích đứa nhỏ này.

Nó yêu nụ cười của Mạc Bắc, rất thanh đạm, rất nhẹ nhàng. Khi thấy đôi mắt kia đang lẳng lặng nhìn nó, cả người sẽ liền cảm thấy vô cùng bình yên, tâm tình cũng vui vẻ lên.

Hạng Ý mơ màng suy nghĩ, cảm giác giống như được trở về quá khứ một lần nữa. Trong mơ, Mạc Bắc đang cười ngồi xổm ở nơi cách nó không xa, sau đó vỗ vỗ tay dụ dỗ nó, “Tiểu Ý…. bò qua đây ~”

Bản thân nó nhanh chóng siết tay lại, rất cố gắng để di chuyển tay chân, kêu “ô ô” rồi dùng hết sức bò đến phía trước. Nhưng người trước mặt xấu xa cực kỳ, thật vất vả mới đến gần y được một chút, đối phương lại càng lùi về phía sau, y chỉ cần lùi một bước, nó phải càng ra sức bò thật nhiều, người trước mặt cách nó ngày càng xa, Hạng Ý gấp gáp đến độ kêu lên “ô ô”, tay chân mệt mỏi đau nhức cũng không dám dừng lại, cắn răng hướng thẳng về phía trước mà bò đến.

“Tiểu Ý… Cố lên, còn một chút nữa thôi.”

Giọng nói dần dần trở nên mờ ảo, mang theo tiếng vọng, từng chút bao quanh thân thể nó.

“Tiểu Ý, tỉnh lại đi…”

Nó dừng lại, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói kia.

“Ý, tỉnh lại… Tiểu Ý…”

Toàn bộ cơ thể giống như bị cuốn vào một dòng nước lũ nóng, nó đau đến mức không thể không la lên thảm thiết, bàn tay tức khắc được bao bọc bởi một cái gì đó mềm mại. Đau đớn dữ dội bên trong thân thể biến mất trong nháy mắt, sau đó dòng nhiệt nóng rát này như đang từ từ chảy ra ngoài, lần lượt đi ra khỏi cơ thể của nó. Đầu óc choáng váng bỗng nhiên choàng tỉnh, thân thể thoáng cái nhẹ nhàng, cả người đều cảm thấy thoải mái sung sướng, không có chút gì là khó chịu. Hạng Ý dần dà có lại sức lực, thân thể ổn định trở lại, sau đó nó thoải mái xoay người, dựa lưng vào một chỗ ấm áp, ngoan ngoãn nằm yên, khóe miệng còn cong lên, trưng ra một nụ cười thỏa mãn.

“Tiểu Ý?”

Lần này giọng nói hoàn toàn rõ ràng, hơi gần sát bên tai, Hạng Ý ngẩn người, đột ngột mở mắt ra. Trước mắt hiện ra khuôn mặt tái nhợt của Mạc Bắc, có điều ánh mắt vui mừng của đối phương đã làm tan biến đi phần trắng bệch bất thường. Người nó chợt được đối phương ôm lấy, cái ôm ấp này rất quen thuộc. Hạng Ý cong miệng vui cười, không suy nghĩ nhiều mà cọ xát ở trong ngực cậu, “Ca ca…”

Mạc Bắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu cúi đầu xuống, đặt đầu vào giữa cổ đứa nhỏ. Nhịp đập không tính là mạnh mẽ của động mạch đứa nhỏ vang lên ngay bên tai, cậu im lặng lắng nghe, sự lo lắng trong lòng mấy ngày nay chậm rãi lắng xuống.

“Mạc Bắc ca ca?” Tiểu Ý không hiểu, ngón tay chọc chọc đầu của Mạc Bắc, nghiêng đầu hỏi,”Anh sao vậy?”

Mạc Bắc im lặng một lúc lâu rồi mới buông đứa nhỏ ra, lắc đầu, “Không có gì, em… cơ thể còn thấy khó chịu không?”

Tiểu Ý chớp chớp mắt, “Không có sao, em chỉ là buồn ngủ một chút à, bây giờ không còn buồn ngủ nữa.”

Mạc Bắc cười, xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, “Vậy là tốt rồi.”

Trái tim giống như có cái gì đó bóp nghẹt lấy, vặn đau đến khó thở, Mạc Bắc bình tĩnh cố chịu, trong lòng chỉ có thể cười khổ, đây là di chứng sao? Ha.

Phía sau có người gõ cửa, Mạc Bắc đè lại ngực, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe bình thường một chút, “Mời vào.”

Cửa bị đẩy ra, hai người quay đầu lại thì thấy Cố Phi và Ninh Mưu đang đi tới, còn có mấy người dân trong thôn, đi đầu là một lão nhân, tuy tóc đã bạc nhưng tinh thần thì vẫn ngời ngời. Mạc Bắc thầm nghĩ có lẽ đây chính là trưởng thôn. Người nọ đem theo mọi người đến trước mặt cậu, Mạc Bắc chống đỡ cơ thể muốn đứng lên, lão nhân vội vàng bước đến hai bước đè lại bả vai cậu, “Tiểu Bắc không nên cử động, cứ ngồi là tốt rồi.”

Mạc Bắc cũng không từ chối, mỉm cười, thuận theo lực của đối phương mà ngồi xuống trở lại, “Ngài là…”

“A, ta là trưởng thôn Thanh Linh… Ta đã được nghe nói về cậu mấy ngày nay rất nhiều rồi, hôm nay liền cùng vài người đến đây để nói lời cảm ơn cậu. Tiểu Bắc, lần này thật sự rất cảm ơn cậu…” Lão nhân nói, thanh âm nghẹn ngào, “Nếu không phải nhờ cậu tự dùng thân mình thử độc để cứu giúp, nhiều người trong thôn có lẽ đã, đã… ”

Mạc Bắc nghe đến đây ngược lại liền ngây người, chính bản thân cậu lúc đó chỉ vì muốn cứu một mình Tiểu Ý mà thôi, toàn bộ tâm trí mấy ngày rồi đều đặt trên người đứa nhỏ này, làm cho cậu đã quên mất bản thân mình vô tình lại trở thành ân nhân cứu sống cả thôn làng.

Mạc Bắc nhìn mọi người xung quanh, trên gương mặt họ toàn bộ đều là cảm kích, cậu giật mình, cười nhẹ nhàng nói,”Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, mọi người đừng bận tâm, đó là việc nên làm.”

Thôn trưởng xem xét thấy thiếu niên này tuổi còn nhỏ mà đầu óc lại sâu rộng đến vậy, trong lòng âm thầm khâm phục, lời nói càng thêm nhiều phần kính nể, “Cậu mấy ngày này cứ yên tâm ở lại trong thôn dưỡng thương, cần gì thì cứ nói với chúng tôi, khi nào khỏe lại, ta sẽ nói vài người đưa hai anh em cậu về nhà được chứ? A phải rồi, nhà các cậu ở đâu?”

Lời vừa dứt, Mạc Bắc giống như mở miệng thở dài, buồn rầu nói, “Cái này… ”

Thôn trưởng hoảng hốt, vội vàng tiến lại gần hai bước, “Làm sao vậy? Có chuyện gì khó khăn sao? Cứ nói cho ta biết, chúng ta có thể sẽ giúp được.”

Mọi người bên cạnh cũng nói vào, Mạc Bắc lại thở dài một hơi, sau đó cất tiếng, “Đầu của tôi bị đám người kia đánh bị thương rồi, nên có một số việc tôi không nhớ được… ” Mọi người trong phòng kinh ngạc, Mạc Bắc còn nói tiếp, “Nhưng mà tôi nhớ được chỗ nhà tôi… chính là ở thành phố gì gì đó mà gần nơi này nhất… ”

“Thành phố B sao?”

“A đúng rồi,” Mạc Bắc lập tức gật đầu, mỉm cười, “Chính là ở thành phố B,” vừa dứt lời, Mạc Bắc cảm thấy đứa nhỏ bên cạnh liền ngẩng đầu nhìn cậu. Cậu lặng lẽ đưa tay ra sau lưng nắm lấy bàn tay mềm mại của đứa nhỏ, nhè nhẹ nhéo một cái. Đứa nhỏ không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ thu hồi ánh mắt của mình, cùng với cậu đối diện với mọi người.

Mạc Bắc nắm tay Tiểu Ý, nói tiếp, “Tôi vẫn có một chút ấn tượng về nhà của mình, tôi nghĩ khi đến thành phố B rồi thì có thể nhận ra ngay.”

Thôn trưởng thở phào, gật đầu nói, “Vậy là tốt rồi, chờ khi nào cậu khỏe trở lại, ta sẽ bảo Cố Phi đưa cậu đi về thành phố B.”

“Cảm ơn.” Mạc Bắc cảm kích cười, đột nhiên cảm giác có bàn tay nhỏ nhắn đang gãi gãi trong lòng bàn tay của mình, cậu nắm lấy ngón tay kia, nụ cười trên miệng vẫn không có chút biến hóa.

Thôn trưởng ở lại nói thêm vài lời, đến khi phát hiện thấy Mạc Bắc đã mệt mỏi mới đem mọi người rời khỏi phòng. Cố Phi tiễn mọi người đi về rồi cẩn thận đóng cửa lại, sau đó hớn hở chạy nhảy đến chỗ Mạc Bắc. Dò xét Mạc Bắc và Tiểu Ý từ trên xuống dưới, “Hai người thật không sao chứ?”

Mạc Bắc gật đầu, hơi cử động một chút, Tiểu Ý lập tức đỡ lấy cậu, “Thời gian qua, thực sự rất cám ơn anh.”

Cố Phi vội vàng xua tay, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Hóa ra cậu ở thành phố B à, đó thật là một thành phố rất lớn, không có chuyện gì sao các cậu lại chạy đến cái rừng núi này chi vậy?”

Mạc Bắc tựa như bất đắc dĩ chỉ vào đầu của mình, Cố Phi a một tiếng, nhanh chóng xin lỗi, “Cái đó, vậy tới thành phố B rồi cậu có thể tìm tới nhà nha, có muốn tui tìm giúp cậu một chút không?”

Mạc Bắc lắc đầu, “Không cần đâu, đường chỗ đó tôi nhớ rõ, chỉ quên một số chuyện mà thôi, anh đừng lo.”

“A… ” Cố Phi gãi gãi đầu, trên mặt đột nhiên trở nên buồn rầu, “Tui… Tui hơi không nỡ để cậu đi…”

Mạc Bắc ngạc nhiên, lại thấy Tiểu Ý ở bên cạnh nhíu chặt lông mày, sau đó cái miệng nhỏ nhắn liền bặm lại hừ một tiếng.

Cố Phi lại không có chú ý tới, đưa người lại gần một chút, hỏi, “Sau này nếu rảnh cứ đến đây chơi nhé, ở đây tuy không sánh được với thành phố lớn, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, không khí cũng trong lành, hơn nữa…” Nói còn chưa xong, bỗng nhiên thấy Hạng Ý vốn đang ở bên trái Mạc Bắc đứng dậy, vòng một vòng rồi ngồi vào khoảng giữa giữa hai người, sau đó híp mắt suy ngẫm ngáp một cái, “Ca ca, em buồn ngủ, ngủ cùng em đi.”

Mạc Bắc hoảng sợ, lập tức trở nên lo lắng, “Sao lại buồn ngủ?”

Hạng Ý hừ một tiếng, liếc mắt, “Buồn ngủ chính là buồn ngủ, em sao biết là tại sao!” Nói xong đứa nhỏ nắm chặt tay áo Mạc Bắc, sức lực rất lớn, “Ngủ ngủ, ngủ chung với em!”

“… ” Mạc Bắc rốt cuộc cũng kịp hiểu, nhịn không được cười rộ lên, tiểu quỷ này lại còn ghen, ha ha, cậu nhéo cái mũi Tiểu Ý, “Được được được, ngủ ngủ.” Cậu chuyển mắt thấy Cố Phi buồn bã, đành phải cười trừ xin lỗi, “Thật xin lỗi, y muốn ngủ rồi.”

“A… được rồi… ” Cố Phi gãi đầu, cúi đầu nhìn đứa nhỏ kia đang cười tươi vì đạt được ý nguyện, lúc ngẩng đầu liền trừng mắt với nó một cái, hắn phiền muộn vò đầu, đành phải đứng dậy, “Vậy hai người ngủ đi, tui không quấy rầy nữa, tui sẽ đi tìm Ninh đại phu vậy…”

Mạc Bắc nhìn người nọ thân thể cao lớn biến mất ở ngoài cửa, quay đầu nắm cái mũi Tiểu Ý, cười nói, “Tiểu bại hoại.”

Hạng Ý hừ một tiếng, lắc lắc đầu, bộ dáng đắc ý bò vào trong ngực ca ca, “Cái tên lỗ mãng kia, dám tranh giành ca ca với em, hừ!”

Mạc Bắc bất lực một hồi, đành phải ôm y lắc lư, “Được rồi, không nói đến anh ấy nữa, Tiểu Ý, ca ca muốn hỏi em một số chuyện.”

“Được! Ca nói đi.”

Mạc Bắc rút tay về, “Tiểu Ý, em còn có… người thân nào nữa không?”

Căn biệt thự kia chắc chắn không thể trở về được rồi, những người kia vẫn chưa xác định được là đã hoàn toàn rút khỏi chỗ đó chưa. Hơn nữa nơi đó cũng đã thành một bãi tha ma, không có khả năng còn người sống. Coi như… coi như cha mẹ của cậu thật sự đã chết trong đống thi thể kia, cậu cũng không thể vì đi tìm thi thể cha mẹ, mà để Tiểu Ý mạo hiểm được.

Đứa nhỏ nhíu mày, “Người thân?”

“Chính là cha mẹ anh chị em của em, hoặc là ông bà… ” Mạc Bắc phát hiện, giải thích những từ trừu tượng cho một đứa nhỏ thiệt là hao tốn thể lực.

“A a!” Tiểu Ý hiểu được, “Còn có ông ngoại, ở cái gì mà… A, đúng rồi, vàng…”

“Tam Giác Vàng?” Mạc Bắc rùng mình.

Đứa nhỏ lập tức gật đầu, nhưng mà vẻ mặt có chút u buồn, “Ông ngoại rất dữ… đối với Tiểu Ý rất tốt, nhưng lại không thích ba, nên mẹ cũng rất ít khi mang em về…”

Mạc Bắc nhíu mày, có chút nghi hoặc, “Vậy lần cuối cùng em gặp ông ngoại là khi nào?”

“A… ” Tiểu Ý tách ngón tay ra đếm, “Hai năm… a,… phải là ba năm mới đúng.”

“A?” Mạc Bắc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, “Đúng rồi, Tiểu Ý, em bao nhiều tuổi?”

Đứa nhỏ lại bất mãn hừ một tiếng, bất đắc dĩ nói ra, “Chín tuổi!” Đứa nhỏ nói xong lại trừng mắt, “Không cho phép quên nữa!”

“Được được.” Mạc Bắc nhịn không được vui vẻ lên, “Vậy còn ca ca?”

“A?”

“Anh bao nhiêu tuổi?”

Đứa nhỏ như là cạn lời, một lúc sau mới cụp mắt trả lời, “Mười lăm… ”

Mạc Bắc tuy cảm thấy mình thật vô sỉ, nhưng cậu vẫn tiếp tục mặt dày hỏi, “Còn có… ”

Đứa bé im lặng nhìn cậu, như là đang cam chịu số phận, “Anh cứ nói đi… ”

“A, cha mẹ của anh, có phải chính là người của mẹ em không?” Nếu như mình từ nhỏ đã đi theo bọn họ, rất có khả năng cha mẹ cũng biết nhau.

Đứa nhỏ ngẩn ngơ, gãi gãi đầu, “Cha mẹ hả?” Tiểu Ý méo mặt, bộ dáng nghi hoặc, “Anh không có cha mẹ đâu.”

Mạc Bắc sững người, không kịp phản ứng, “Không có?”

“Đúng vậy,” đứa nhỏ tiến lại ôm lấy cánh tay Mạc Bắc tựa như đang an ủi, “Ca ca, anh là… là do ba nhặt về khi còn nhỏ… ” Cảm thấy thân thể đối phương cứng đờ, nó lập tức an ủi,”Nhưng mà không sao cả, ba ba rất thích anh, em cũng rất thích anh, em luôn coi anh giống như anh ruột của mình mà… ”

Mạc Bắc rốt cuộc cũng hiểu ra, ngay từ đầu cậu chính là con nuôi của Hoắc gia, thảo nào đứa nhỏ này bám cậu đến như vậy, hóa ra là do cùng nhau lớn lên, bản thân cậu thật sự là anh trai của nó…

“Ca ca” Tiểu Ý lắc lắc tay áo Mạc Bắc, mím môi, “Anh đừng buồn.”

Mạc Bắc lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn vẻ mặt đang lo lắng của đứa nhỏ, trong lòng cảm thấy ấm áp, cậu ngắc cái mũi nhỏ của đối phương một cái, cười cười, “Tiểu Ý,”

“Hả?”

“Chúng ta… tạm thời không thể quay về thung lũng được…”

Tiểu Ý run lên một chút, cứng người một lúc lâu mới gật đầu.

“Nếu như… nếu như cha mẹ của em còn…” còn sống. Không thể nói ra hết lời, cậu cảm thấy rõ ràng đứa nhỏ trong lòng đang không ngừng run rẩy. Lúc bọn cậu chạy ra khỏi biệt thự, những thi thể nằm đầy trên mặt đất, Tiểu Ý nhất định đã nhìn thấy. Cậu đau lòng ôm lấy người trong ngực, giọng nói dịu dàng, “Bọn họ nhất định sẽ đến Tam Giác Vàng để tìm ông ngoại em, nếu như không tìm thấy họ, chúng ta sẽ đi tìm ông ngoại em, được không nào?”

Tiểu Ý cắn môi, từ từ kìm nén bản thân, chậm rãi gật đầu, y duỗi cánh tay ra một mực ôm lấy cổ Mạc Bắc, một lúc lâu sau mới khe khẽ nói, “Có anh ở bên cạnh em, là tốt rồi.”

Mạc Bắc vòng tay ôm đứa nhỏ, lặng lẽ ôm thật chặt.
Bình Luận (0)
Comment