24
Phụ thân và lão Phương cùng ta tiến sâu vào rừng tìm kiếm Tạ Anh.
Suốt nửa ngày trời băng qua núi rừng, lại xua đuổi mấy con sói hoang, cuối cùng cũng tìm thấy chàng.
Lúc gặp được, trên người chàng còn có một vết thương do tên bắn.
May thay, ta có mang theo thuốc trị thương, vội vàng băng bó tạm thời cho chàng.
Nhưng trái với sự mong đợi của ta, chàng không hề lộ vẻ vui mừng khi thấy chúng ta, mà lại nhíu mày thật chặt.
Bàn tay chàng thoăn thoắt ra dấu.
“Mau rời khỏi đây.”
“Nơi này không an toàn, đừng lo cho ta, đi ngay đi!”
Lão Phương cau mày: “Tiểu tử ngươi điên rồi sao?”
“Chúng ta mà đi, còn ngươi thì sao?”
Tạ Anh mím môi, tay khựng lại một lát, rồi mới chậm rãi ra hiệu.
“Đây là cái bẫy Hoàng thượng giăng ra cho ta.”
“Cái gì?”
“Ngài ấy muốn ta chết.”
Ta nhíu mày chặt hơn:
“Hoàng thượng sao lại muốn lấy mạng chàng?”
Tạ Anh trầm ngâm, ngón tay linh hoạt truyền tải từng lời.
“Tối qua, ta và ngài ấy đã có một cuộc đối đầu.”
“Ngài ấy muốn từ bỏ cải cách.”
Chàng mím môi.
“Ta không đồng ý.”
“Ngài ấy muốn từ bỏ cải cách?”
Cơn nghi hoặc trào dâng trong ta.
Một chuyện liên quan đến quốc kế dân sinh như vậy, vì sao đột nhiên lại bị vứt bỏ?
Phụ thân lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt thâm trầm.
“Là vì hắn phát hiện tư khố của mình không còn thu nhập như trước, hay là vì đám quan tham đã nhảy ra gây sức ép?”
Tạ Anh không nói.
Phụ thân chậm rãi cất giọng, trầm ổn như đá tảng giữa dòng thác chảy xiết.
“Cải cách động chạm đến căn cơ quốc gia, là việc tốt, không sai.”
“Nhưng có một điều ngươi đã phán đoán sai.”
Ông khép mắt, chầm chậm thở ra một hơi dài.
“Người ngồi trên ngai vàng ấy, vốn dĩ chưa bao giờ thật lòng muốn cải cách.”
“Hắn mới chính là tên tham quan lớn nhất thiên hạ.”
“Ngươi trừ bỏ những tệ nạn cũ, giúp hắn lật đổ đám trọng thần có binh quyền trong tay, thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.”
“Còn những điều luật ngươi đề ra để giúp ích cho quốc kế dân sinh, với hắn, chúng đã không còn giá trị nữa.”
Phụ thân mở mắt, ánh nhìn như thanh kiếm bừng sáng trong đêm tối.
“Vậy nên, hắn muốn giết ngươi – ta nói có đúng không?”
Tạ Anh trầm mặc hồi lâu, sau đó gật đầu.
“Tạ Anh.”
“Từ năm mười ba tuổi, ta đã biết đến ngươi.”
“Khi ấy, ngươi mang hùng tâm tráng chí, lập lời thề cải cách, nhưng cũng bởi quá mức lộ liễu mà bị người ta đầu độc làm câm.”
“Năm đó, ta đã từng khuyên Thư Nhi đừng đem lòng yêu ngươi, là vì sợ con bé bị cuốn vào vòng xoáy chính trị.”
“Ai ngờ đi một vòng lớn, ngươi vẫn trở thành con rể ta.”
“Hôm nay, ta lại hỏi ngươi một câu——”
Bầu không khí xung quanh ông đột nhiên căng lên, như một thanh trường kiếm sắp rời vỏ.
“Ngươi có đổi thay chí hướng không?”
“Ngươi có từ bỏ hoài bão năm xưa không?”
Tạ Anh không dùng thủ ngữ.
Hắn mở miệng, khàn giọng, chậm rãi nói ra từng chữ.
“Dẫu thân tan, vẫn báo quốc.”
“Lão phu chỉ cần câu này của ngươi là đủ rồi!”
Phụ thân rút thanh bội kiếm bên hông ra, ngửa mặt cười dài.
“Lão Phương, có mặt không?”
“Tướng quân, có!”
Lão Phương bật cười, cũng tuốt kiếm ra khỏi vỏ.
Xa xa, khói sóng cuồn cuộn dâng lên.
Một đội quân mặc giáp trụ sáng loáng, hàn quang lập lòe, từ bốn phương tám hướng dần thu hẹp vòng vây.
Phụ thân siết chặt dây cương, thúc mạnh vào bụng ngựa.
Cả người ông lao vút đi như mũi tên.
Tiếng cười vang vọng khắp núi rừng, bi tráng mà hào hùng.
“Năm mươi tuổi, lão phu còn cầu mong gì nữa?”
“Đã thiếu một cái chết.”
“Nếu quốc gia cần báo đáp, ta nguyện lấy thân mình để đền đáp!”
25
Phụ thân phá tan vòng vây, mở ra một đường máu.
Lão Phương lập tức dẫn ta và Tạ Anh lao về phía đó.
Vừa xuyên qua phòng tuyến, vẫn còn vài tàn binh chặn phía trước, quấn lấy lão Phương giao đấu.
Trong lúc hỗn chiến, hai con ngựa của ta và Tạ Anh trúng thương nặng, ré lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất.
Lão Phương vung kiếm hạ gục tên binh sĩ cuối cùng, sau đó đưa dây cương ngựa cho chúng ta.
“Đi mau!”
Ta nhíu mày, cắn chặt môi, tay nắm chặt lấy tay áo ông, nơi đã nhuốm đỏ màu máu.
“Lão Phương, đi cùng bọn ta.”
Lão Phương cười cười, đưa tay lau mạnh vết máu trên mặt.
“Ta không vợ không con, một thân một mình, các ngươi đi đi.”
Ta nhìn gương mặt đã hằn sâu bao vết thương của ông, giọng nói run rẩy.
“Phương thúc, ta nhớ ra rồi… Khi còn bé, chính thúc đã hộ tống ta vào kinh, mới khiến thúc không thể bảo vệ thẩm thẩm lúc bà hấp hối…”
“Ta nợ thúc một mạng. Nếu phải bỏ ai lại, thì người đó phải là ta, không phải thúc.”
Lão Phương bật cười, ánh mắt như ánh nắng rực rỡ trên chiến trường đẫm máu.
“Khi đó tiểu thư còn bé lắm.”
“Trước lúc lâm chung, thẩm thẩm ngươi đã nói, bà ấy không trách ta.”
Ông lại cười, tiếng cười như gió lộng đại mạc.
“Biết đâu lát nữa xuống hoàng tuyền, ta lại gặp được bà ấy.”
Ông quay sang nhìn Tạ Anh, trầm giọng nói:
“Trên đường tới đây, tướng quân bảo ta nhắn ngươi mấy lời.”
“Đại Tề ta, trong có tham quan làm loạn, ngoài có dị tộc rình rập, đã không còn là thời thịnh thế, biển lặng sông yên.”
“Vũ khí của quan võ là để bảo vệ bờ cõi, trấn áp kẻ gian.”
“Nhưng ngọn bút trong tay quan văn, chính là thanh đao cuối cùng.”
Lão Phương vỗ mạnh vào lưng Tạ Anh.
“Hy vọng ngươi biết cách dùng tốt thanh đao ấy.”