21
Vĩnh Bình năm thứ hai, Tạ Anh được bổ nhiệm làm Tri phủ Giang Nam.
Huynh bình định sơn tặc, thúc đẩy cải cách, khiến phong khí địa phương đổi khác.
Huynh liên tục dâng tấu lên Hoàng thượng, đề nghị thay đổi hủ tục, củng cố pháp chế, thúc đẩy cải cách.
Hoàng đế không chuẩn, huynh liền dâng tấu không ngừng.
Mãn nhiệm, dân chúng tặng vạn dân tán để tri ân.
Cùng năm hồi kinh, được phong Đồng bình chương sự, chính thức nhận chức Thừa tướng, bắt đầu thử nghiệm cải cách trên triều đình và thiên hạ.
Cũng trong năm ấy, huynh chính thức cầu thân với phụ thân ta.
Vĩnh Bình năm thứ ba, ta xuất giá, gả cho Tạ Anh.
Đêm tân hôn, chàng vén khăn voan đỏ, chỉ thoáng nhìn một cái liền đỏ mặt.
Ta cười khúc khích trêu ghẹo chàng:
“Tạ tướng, chàng có thích không?”
Tạ Anh đỏ bừng cả vành tai, ánh mắt bối rối, lại còn cố làm ra vẻ trấn định.
Ta cùng chàng nâng chén giao bôi, liếc nhìn đôi nến long phượng đang cháy rực rỡ.
Rồi kéo chàng cùng ngã xuống hỉ sàng rải đầy hạt dẻ và đậu phộng.
Đêm đến, trăng sáng soi ngoài song cửa.
Ta quay sang hỏi chàng:
“Chàng có yêu ta không?”
Lần này, ta dùng chữ “yêu.”
Tạ Anh không chút do dự, nắm lấy tay ta, đặt lên ngực trái của hắn.
Bên dưới lớp vải mỏng, chỉ có một trái tim nóng bỏng đang đập mạnh mẽ.
Kiên định, bền bỉ.
Tựa như từ trước đến nay, chưa từng thay đổi.
22
Mùa xuân năm Vĩnh Bình thứ tư, Hoàng đế tổ chức một cuộc săn mùa xuân.
Lần săn này mang ý nghĩa tế bái trời cao, các đại thần cùng gia quyến đều phải đi theo.
Là thê tử của Thừa tướng Tạ Anh, cũng là nữ nhi của Trấn Quốc Đại tướng quân, ta tất nhiên có tên trong danh sách.
Khi cùng Tiểu Điệp thu xếp hành trang, ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nhét một thanh đoản đao vào trong.
Đao nhỏ nhưng sắc bén, thích hợp để phòng thân.
Không hiểu vì sao, vừa nghĩ đến cuộc săn lần này, trong lòng ta lại dấy lên cảm giác bất an.
Nói với Tạ Anh, chàng chau mày, nhưng vẫn để tâm đến chuyện ấy.
Ngày xuất phát, bên cạnh phụ thân ta lại có một bóng dáng quen thuộc.
“Lão Phương?”
Ta nhướng mày nhìn về phía cha mình.
“Cha, sao người đi săn mà còn dẫn theo cả đầu bếp vậy?”
Phụ thân bật cười ha hả, vỗ mạnh lên lưng lão Phương.
“Vẫn chưa giới thiệu với con—đây là Phương thúc, năm xưa từng là thuộc hạ của cha ở Tây Bắc.”
Ta kinh ngạc nhìn lão Phương: “Phương… thúc?”
Lão Phương cũng nhướng mày nhìn ta: “Bất ngờ lắm phải không, Tiểu Thư?”
“Ta nấu ăn không tệ, nhưng so với việc cầm dao cắt rau, ta vẫn thích cầm đao múa thương hơn.”
Cha ta cười cười: “Mẫu thân con mất sớm, hắn đơn độc một mình. Ta thương tình hắn không có thân nhân, bèn cho chuyển đến ở cùng. Không ngờ hắn lại thích làm đầu bếp hơn.”
Lão Phương lắc đầu: “Quan văn tâm tư quá nhiều, quan võ chỉ cần cầm đao là xong. Làm đầu bếp vẫn thong dong hơn.”
Thế là, lão Phương ở lại bên cạnh ta.
Phụ thân dặn dò: “Lão Phương thân thủ cao cường, có hắn ở đây, con sẽ được bảo vệ chu toàn.”
Nhưng dù đã có an bài như thế, lòng ta vẫn nặng trĩu bất an.
Khi đến Vọng Sơn bắt đầu xuân điển săn, cảm giác ấy càng thêm mãnh liệt.
Kiều Thanh chờ ta trong trướng của nữ quyến.
Thấy ta, cô ấy mỉm cười, trên mặt hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
“Hiện tại Tạ Thừa tướng trông coi cô kỹ lắm, ta muốn gặp cô cũng chẳng dễ.”
“Đâu có.”
Gặp bằng hữu lâu ngày không thấy, tâm tình ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ngày săn bắn đầu tiên, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ta vẫn cứ thấy có điều gì đó không đúng.
Chờ đến khi trời xẩm tối, vẫn chưa thấy Tạ Anh quay lại.
Lúc ta đang lo lắng, đại thái giám bên cạnh Hoàng đế đột nhiên đến.
Hắn cười nói: “Bệ hạ có việc cần thương nghị cùng Tạ Thừa tướng, sợ phu nhân chờ sốt ruột, nên sai nô tài đến bẩm báo.”
Ta gật đầu, miễn cưỡng ngủ một giấc.
Nửa đêm, rèm trướng khẽ động, hình như có người tiến vào.
Ta mơ màng mở mắt ra nhìn.
Là Tạ Anh.
Chàng thấy ta tỉnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng vu.ốt ve tóc ta.
Ta vẫn đang mơ mơ màng màng, trước mắt là một mảnh hư ảo.
Ánh trăng len qua khe hở trướng vải, phủ một tầng sáng nhàn nhạt lên người ta và chàng.
Chàng chạm vào tóc ta, đáy mắt đượm màu trăng thanh, sâu lắng mà yên bình.
Như mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
Không biết có phải vì cảm nhận được điều gì, ta lần tìm bàn tay chàng trong bóng tối.
Rồi siết chặt lấy nhau, mười ngón tay đan xen, không rời.
23
Ngày thứ ba của cuộc đi săn, Hoàng đế đột nhiên nổi hứng.
Ngài tùy ý chỉ định mấy vị cận thần, muốn bọn họ cùng mình vào rừng sâu săn bắn.
Tạ Anh và Lâm Thành Chi nằm trong số đó.
So với Lâm Thành Chi luôn ra sức lấy lòng, Tạ Anh lại tỏ ra điềm tĩnh, không thấp kém cũng chẳng xu nịnh.
Trước khi lên ngựa, vào khoảnh khắc cuối cùng, hchàng đột nhiên xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Chỉ một cái ôm, rất khẽ.
Hương tùng bách trên người chàng từ từ bao bọc lấy ta.
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng họ khuất dần, ngón tay vô thức siết chặt lấy chiếc khăn lụa trong tay.
Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng trào.
Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, một tin dữ đột ngột giáng xuống.
Chạng vạng tối, Lâm Thành Chi cùng mấy vị quan viên dìu theo Hoàng đế đang bất tỉnh trở về.
Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán, chậm rãi nói:
“Tạ Anh… đã lạc mất khi đi cùng bọn ta.”
Hoàng đế hôn mê, một thời gian ngắn sau cả doanh trại chìm trong bầu không khí hoang mang rối loạn.
Trọng tâm của tất cả mọi người đều dồn vào trung quân đại trướng, số người được phái ra tìm kiếm Tạ Anh rất ít ỏi.
Ta ngồi đợi suốt một đêm, rồi lại đợi đến bình minh.
Nhóm người đầu tiên được cử đi tìm kiếm đã trở về.
Bọn họ nói không thấy tung tích Tạ Anh, chỉ phát hiện dấu vết của thú dữ.
Những người xung quanh lặng lẽ bước tới, dịu dàng khuyên nhủ ta.
Bọn họ đều cho rằng, Tạ Anh đã bỏ mạng trong miệng dã thú.
Cả đêm thấp thỏm lo âu, giờ nghe được tin này, ta lập tức ngất lịm.
Lúc tỉnh lại, thái y đứng bên giường, râu tóc run rẩy, giọng nói cẩn trọng.
“Phu nhân, ngài… đã mang thai hơn một tháng rồi.”
Ta lặng lẽ đặt tay lên bụng mình.
Bằng phẳng, chưa có gì thay đổi.
Rồi giọng ta vang lên, bình thản mà kiên quyết.
“Chuẩn bị ngựa, ta phải tự mình đi tìm Tạ Anh.”
“Không được đâu, phu nhân!”
Lão thái y kinh hãi, chòm râu bạc run lên bần bật, liên tục xua tay.
Ngay lúc đó, tấm rèm trướng bỗng bị vén lên.
Phụ thân ta sải bước vào trong.
“Thư Nhi, phụ thân sẽ đi cùng con.”
Ta nhìn thấy râu ria lởm chởm trên cằm ông, thấy quầng mắt đỏ quạch vì thức suốt đêm.
Chầm chậm, ta gật đầu.
“Được.”