Bóng Dáng Thân Thương - Vân Tân

Chương 8

18

“Cái gì gọi là không thể vẹn toàn?”

Ta gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh.

Thế nhưng, vừa quay đầu, ta lại lặng lẽ lau đi giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi.

“Bổn tiểu thư chỉ cần một câu nói của huynh là đủ rồi.”

Tạ Anh trầm mặc.

Thật lâu sau, y khẽ giơ tay lên:

“Nếu như…”

Lòng ta chợt nhói lên một cơn đau xé ruột.

Như thể có một mũi gai sắc nhọn đâm thẳng vào tim.

Ta lùi lại nửa bước, cắn chặt môi, trước mắt chập chờn những bóng mờ không rõ ràng.

Sống mười tám năm, đây là lần đầu tiên ta có khát vọng đuổi theo một người.

Vậy mà đến cuối cùng, ta lại đâm sầm vào một bức tường vững chắc.

Ta không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một lời hứa hẹn của Tạ Anh thôi.

Vậy mà tại sao, huynh cứ mãi lùi bước?

Rõ ràng, trong mộng, chính huynh đã van xin ta đừng rời xa huynh.

Thế nhưng lúc này, huynh lại ấp úng, không chịu nói một câu đáp lại.

Ta đưa tay lên, quệt sạch những giọt nước mắt.

“Huynh không cần phải nói gì nữa.”

Dứt lời, ta xoay người bước đi, không hề ngoảnh lại.

Không hề do dự.

Tạ Anh đứng nguyên tại chỗ.

Như một thân cây khô, hồi lâu chẳng hề động đậy.

Rồi trong khoảnh khắc vườn hoa chỉ còn lại một mình y, đôi tay y mới chầm chậm hoàn thành nốt câu nói chưa trọn vẹn.

“Nếu ta còn sống trở về…”

“Ta nhất định sẽ cưới muội.”

19

Bị Tạ Anh cự tuyệt, cảm giác thật khó chịu.

Ta ở lì trong phủ mấy ngày liền, suốt ngày đờ đẫn, không còn chút sinh khí nào như trước.

Phụ thân không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng ông cũng lấy làm lo lắng.

Sau khi cùng Tiểu Điệp bàn bạc hồi lâu, ông quyết định đưa ta ra ngoại thành, đến Vọng Sơn cưỡi ngựa.

Cưỡi ngựa bắn cung vốn là do phụ thân truyền dạy. Khi còn bé, ông thường dẫn ta rong ruổi khắp nơi.

Chỉ là, từ sau khi ta đến tuổi cập kê, ông bắt đầu quản chặt, không cho ta ra ngoài nữa. Miệng nói vì sợ ta gặp nguy hiểm.

Ta vốn không để tâm.

Nhưng đôi khi cũng cảm thấy buồn cười.

Vọng Sơn chẳng qua chỉ là một ngọn đồi thấp bé, làm gì có nguy hiểm nào chứ?

Cho đến khi…

Giữa cánh rừng thưa, chúng ta bắt gặp Tạ Anh bị phục kích.

Thật lòng mà nói, khi nhìn thấy huynh người đầy máu, lòng ta bỗng thắt lại.

Thị vệ theo sát phụ thân dễ dàng quét sạch đám sát thủ bịt mặt.

Tiểu Điệp đưa tay ra, lập tức kéo lấy Tạ Anh.

Hơi thở của huynh mong manh đến mức gần như không thể nghe thấy.

Giữa khoảnh khắc mơ hồ trước khi ngất lịm, huynh nhận ra ta.

Huynh đưa một hộp gỗ cứng vào tay ta.

“Bảo vệ… thật tốt…”

20

Tạ Anh tỉnh lại khi chúng ta đang ở biệt viện Vọng Sơn.

Phụ thân đứng bên khung cửa sổ, thong thả nghịch một miếng ngọc trong tay.

Đó là thứ được đặt trong hộp gỗ cứng mà Tạ Anh đã giao cho ta trước khi hôn mê.

Ta ngồi phía sau ông, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không mở miệng đòi lại.

Chỉ là không ngờ phụ thân lại bật cười đầy ẩn ý, chỉ nói một câu:

“Ta chỉ xem qua thôi.”

Mãi đến khi Tạ Anh bất chợt mở bừng mắt.

Cả người huynh căng cứng, theo bản năng muốn bật dậy.

Tiểu Điệp vẫn luôn trông chừng huynh, chỉ dùng một ngón tay liền ấn huynh nằm trở lại.

Phụ thân chậm rãi tiến lại gần, quét mắt nhìn ta.

“A Thư, lại đây. Phiên dịch lời của tiểu tử này cho ta.”

Ta sững sờ, không hỏi vì sao phụ thân lại biết ta hiểu thủ ngữ.

Ông đưa miếng ngọc cho Tạ Anh.

Ánh mắt phức tạp, giọng điệu thâm trầm:

“Không ngờ, hai đứa lại nghiêm túc đến vậy.”

“Nếu ta không đoán sai, đây là ngọc quyết của Trấn phủ sứ Thái Châu. Còn trong hộp, chính là chứng cứ cho thấy ngươi đã kết đảng mưu lợi.”

“Thánh thượng phái ngươi nam hạ trị thủy, thực chất là muốn ngươi điều tra chuyện này?”

Tạ Anh gật đầu, ngón tay khẽ động, động tác trầm ổn mà kiên định.

Ta nhìn theo từng cử động của huynh, lặng lẽ phiên dịch cho phụ thân:

“Hắn nói: Trấn phủ sứ Thái Châu đã ôm mộng xưng bá từ lâu, lại chiếm giữ một phương, nếu không nhổ tận gốc, tất sẽ gây cản trở cho cải cách.”

Môi phụ thân khẽ động. Ông thở dài:

“Ngươi thực sự đã quyết đi con đường này?”

Tạ Anh gật đầu.

Phụ thân tiếp tục:

“Ngươi phải biết, người làm cải cách, rốt cuộc cũng chỉ là một thanh đao trong tay Hoàng thượng mà thôi.”

“Giờ còn sắc bén, nhưng về sau thế nào, không ai nói trước được.”

“Cải cách động chạm đến lợi ích của vô số người. Hôm nay chỉ có vài kẻ truy sát ngươi, nhưng ngày sau, kẻ muốn lấy mạng ngươi còn nhiều hơn gấp bội.”

“Nếu bây giờ dừng lại, vẫn còn kịp.”

Tạ Anh lặng lẽ lắc đầu, rồi chậm rãi ra dấu.

Ta dõi theo động tác của huynh, khẽ cất lời:

“Hắn nói: không thể dừng lại.”

“Quốc gia bần hàn, dân sinh cơ cực, thây phơi đồng nội, binh lửa liên miên, xương trắng đầy đường.”

“Hắn không thể cứu bách tính thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng ít nhất… có thể tận lực làm những điều trong khả năng.”

Bình Luận (0)
Comment