Chương 2
Trong một nơi nào đó của khu rừng rậm rạp và rộng lớn có tên là “Quỷ Môn Quan”. Có một thiếu niên đang nằm bất tỉnh nhân sự, một cơn gió mang theo chiếc lá khô bay thẳng lên trên mặt thiếu niên khiến giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng ngồi dậy quan sát và xem xét mọi thứ xung quanh.
Cảnh quan xung quanh như “một vùng đất chết”. Những cây cối cao trung bình khoảng ba cho đến bốn trượng có nhiều cây còn to lớn hơn thì cao hơn chất khoảng bảy trượng nhưng lại cần cỗi, trên thân cây chỉ có cành to và dài không có lá . Từ trên cao xuống dưới rễ thì toàn bộ điều có màu đen. Trên mặt đất xung quanh toàn là lá héo úa. Đất đai thì nứt nẻ khô cằn như bị mặt trời chiếu gọi ở nhiệt độ cao.
Ngôn Trí bước đến nhật một nhánh cây nhỏ nhọn đâm thử vào thân cây cao hai trượng gần đó và tạo lỗ sâu khoảng bảy tấc khoét cho nó to ra hết sức có thể sau đó hắn vứt nhánh cây đi , quan sát cái lỗ hắn mới khoét thì phát hiện bên trong cũng màu đen, hắn vội vàng đi đến những cây khác và làm y như thế kết quả cũng như vậy , hắn lục tung các lá khô dưới đất để tìm tòi những cây cỏ hoặc gốc rễ của chúng nhưng không có một cộng cỏ nào .
Kiểm kê hết mọi thứ xung quanh không có bất cứ sự sống nào của cỏ cây hoa lá. Cũng không có than hoặc tro bám víu vào cây. Điều này cho thấy nơi này rất quái dị và có thể sẽ có rất nhiều nguy hiểm.
Hắn định ngồi xuống , bắt đầu suy nghĩ cách để sinh tồn trong khu rừng này thì trong đầu, bỗng nhiên vang lên một giọng nói, không mang theo cảm tình cũng không có phân biệt được nam hay nữ : Chào mừng chủ nhân đã đến với dị giới tu tiên. Xin giới thiệu nơi đây là khu rừng nguyền rủa của các vị thần, nó tên gọi là “ Quỷ Môn Quan” thuộc quốc gia Hậu Văn, tỉnh Thương Châu nằm ở vị trí cực đông của Hậu Văn giáp ranh với biển, diện tích 11,922km² . Có rất nhiều sinh vật và con người kỳ lạ nguy hiểm chưa xác định được số liệu..
Chủ nhân mới xuyên không, được ưu đãi chọn một vật phẩm để sinh tồn. Nhiệm vụ đầu tiên của thân chủ là giết một con thỏ, thành công sẽ được nhận 20 điểm, ngoài ra chủ nhân được hỗ trợ tăng sức mạnh ba lần từ nhân vật lịch sử thời Tam Quốc , lưu ý : nếu hoàn thành nhiệm vụ không cần hỗ trợ từ sức mạnh của hệ thống thì thân chủ được cộng điểm x10 , điểm dùng để đổi các vật phẩm trong cửa hàng hệ thống . Thất bại thân chủ sẽ chết rất thảm từ sự trừng phạt của hệ thống.
Ngôn Trí thử liên lạc với hệ thống nhưng chỉ đáp lại hắn là sự im lặng,dù cho hắn nói móc,nói xéo gì thì cũng như vậy , hệ thống vẩn im lặng. Hắn bình ổn lại cảm xúc để tập trung suy về những chuyện đã qua. Tuy hắn không nhớ rõ là tìm một hình bóng quen thuộc của người nào đó, chỉ nhớ tên hình bóng ấy là Tiểu Nhàn nhưng hắn nhớ mình là một người hiện đại ,cha mẹ thì không nhớ . kết luận hắn chỉ nhớ tên, tuổi nghề của hắn may mắn hắn còn nhớ vì tìm người tên Tiểu Nhàn mà bị xuyên không nhưng hắn không nhớ mình xuyên không như thế nào.
Ngôn Trí không có cảm giác gì là vui mừng vì là người "xuyên không" có bàn tay vàng đó là có hệ thống. Hắn đã đọc truyện “xuyên không” có hệ thống rất nhiều , Những nhân vật chính trong truyện điều có thể tung hoành thiên hạ, đột phá tu vi đỉnh cao. Nhưng hắn nghĩ khác nếu có hệ thống bá đạo như thế thì người tạo ra hệ thống ấy là ai, tại sao họ không truyền lại cho con cháu dòng họ mà để lưu lạc dâng hiến kẻ khác, hắn không tin sẽ có người hào phóng tặng người hữu duyên gì đó trong truyền thuyết theo cách nghĩ của hắn “thiên hạ vì lợi mà tranh” nếu có lợi cho mình và người nhà thì đời nào cho kẻ khác mà hưởng.
Hắn tạm dừng suy nghĩ sâu xa về nguồn gốc của hệ thống, việc trước mắt là phải chuẩn bị mọi thứ để sinh tồn á và hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống giao cho. Hắn không quan tâm tại sao không thể liên lạc với hệ thống để nhận ba vật phẩm miễn phí, vì nếu dựa dẫm lần một sẽ có lần hai, lần ba... Thế thì khác nào tỏ ra chính bản thân vô dụng chứ.
Hắn bẻ những cành cây thẳng và nhọn,khi để xuống dưới đất hắn loại bỏ những cành nhỏ đi. Hắn thu thập khoản khoảng cành cây như vậy. Hắn mang lại phiến đá gần đó để mài những đầu nhọn của cây thêm sắt bén, sau nữa canh giờ đã hoàn thành.
Nhìn lên bầu trời, hắn thấy mặt trời đã lặn xuống núi từ bao giồ. Bỗng dưng trong đầu hắn hệ thống lên tiếng thông báo:” nhiệm vụ bắt đầu từ 7 giờ tối đến 12 giờ khuya nếu qua 12 giờ không giết được thỏ nhiệm vụ ngày đầu thất bại điểm thưởng nhiệm vụ sẽ giảm xuống 15. Chủ nhân được ba lược hỗ trợ tăng sức mạnh bản thân của ba vị tướng như : Hạn Võ,Lữ Bố,Quan Công (lưu ý: khi cần chủ nhân hô lớn “ hỗ trợ”).Xin mời Chủ nhân chọn ba vật phẩm miễn phí.
Một màn hình màu xanh dương hiện ra trước mặt Ngôn Trí, phía trên màn hình có mười hình ảnh vật phẩm gồm: cung tên gỗ (10 mũi);hộp cứu thương sơ cấp; trường thương;đao;kiếm;phi tiêu; rìu;côn; súng lục (50 điểm); túi thức ăn trong 3 ngày. “Thời gian để lựa chọn vật phẩm là 60 giây đếm ngược”.
Trong đầu hắn có nhiều ý nghĩ khác nhau khó mà lựa chọn, hắn phân vân không biết chọn sao. Thấy chỉ còn năm giây hắn đánh chọn ngây ba vật phẩm: “cung tên; bộ sơ cứu;túi thức ăn 3 ngày” . Ngay lập tức bên eo hắn xuất hiện một cái túi, trên túi có thiêu hình lưỡng nghi.
Chắc cái túi này là túi càn khôn hắn biết nó là vì hắn đã đọc nhiều thể tiên hiệp và được miêu tả quá nhiều lần trong truyện, theo trong truyện thì phải có thần thức truyền vào túi mới lấy được vật phẩm ,hắn làm quái gì có thần thức mà truyền vào? .Hắn tháo dây buộc ra,thử đưa tay vào túi, chạm vào một vật nào đó liền lấy nó ra. Vật Đó là một tô cơm chiên với trứng hắn mừng rỡ lao đầu vào ăn như người đói khát vào những năm 1945. Ăn no nê Ngôn Trí cảm thấy khát lại mò túi lấy được một chai nước suối, hắn uống một phát hết cả chai nước. Sau khi hắn thoả mãn được nhu cầu ăn uống.
Ngôn Trí kết luận rằng không cần thần thức mà vẫn dùng được cái túi càn khôn này chỉ cần nghĩ đến cái gì thì lấy được món ấy, hắn lấy hai vật phẩm hắn chọn là cung tên và hộp cứu thương, kiểm tra lại cung tên, chất lượng cung tên rất tốt ,kiểm tra hộp cứu thương mọi thứ điều đầy đủ dùng để trị vết thương ngoài ra còn có cái đèn pin cầm tay.
Ngôn Trí cảm thấy mình rất sáng suốt khi chọn những vật phẩm này, chỉ tiếc là không có điểm để đổi súng ngắm thì chắc hắn đã vô địch trong khu rừng này rồi.
Nhìn lại bầu trời thì mặt trăng đã lên cao, hôm nay trăng thật tròn và đẹp,quan sát mọi moi trường xung quanh một lần nữa. không có chỗ ẩn nấp tốt chỉ có thể leo trên cây thôi, lựa chọn một cây có ít cành và cao 2 trượng để leo lên ẩn nấp,khi leo lên một cành cây khá chắc và thích hợp để quan sát trên cao sau đó hắn lấy cung ra và nằm tại đó đợi thôi.
Hắn nghĩ: "một người hiện đại lần đầu đến một khu rừng quái dị. Chưa biết địa hình như thế nào? Sinh vật ra sao? Đêm khuya mà đi giết một con thỏ mà không biết nó ở đâu cứ chạy loạn trong rừng tìm kiếm thì khác nào thằng ngu không não đâu, còn nhiệm vụ thì chuẩn bị thì để cho ngày mai thôi”.
Nghĩ đến đây Ngôn Trí cảm thấy buồn ngủ,tuy cành cây này khá to và thoải mái nhưng ngủ trên cây cũng rất khó ngủ, hắn nhắm mắt để vỗ về giấc ngủ thật lâu mới ngủ được.
Không biết qua bao lâu có những tiếng động lạ từ nhiều hướng phát ra. Khoảng cách cây hắn đang ngủ cũng khá gần chưa đến nửa dặm cũng có tiếng động. Nhiều tiếng động được vang lên khiến Ngôn Trí tỉnh giấc ngủ, hắn mơ màng mở mắt xung quan xung quanh xác định mình ở trên cây và rất an toàn sau đó hắn nhờ ánh trăng mà nhìn xuống mọi thứ phía dưới thì thấy một cảnh tượng khiến Ngôn Trí phải hoảng hồn, đôi tay hắn run rẩy, cố gắng không để cho mình phải hét lên. Nếu có một cái gương ở đây để soi lại mặt của mình thì hắn khẳng định là khuôn mặt của mình bây giờ trở nên xanh như tàu lá chuối.
Cảnh tượng mà Ngôn Trí thấy là có rất nhiều thỏ, bọn chúng toàn là màu đen. Nếu có nhiều thỏ thì hắn phải vui đến phát khóc rồi nhưng thỏ này nó lạ lắm: thân hình nó to lớn, cao khoảng năm xích. răng nanh dài hơn những con thỏ mà hắn nhìn thấy, dài hơn nhiều, hắn đoán là sáu phân. đôi móng vuốt ở tay của chúng dài và nhọn, tuy nhiên đôi chân chúng như những con thỏ bình thường khác mà điều đặc biệt là chúng chỉ có một con mắt khá to ở trên mặt và không giống thỏ mà giống con người.
Bọn thỏ đang tụ tập ngày càng đông. Chúng cùng ngước lên bầu trời mà ngắm trăng, Ngôn Trí cũng cùng chúng ngắm trăng luôn, đánh đấm gì tầm này nữa, khi mà quân của đội bạn phun nước miếng vào hắn thì cũng bị chết chìm rồi.
Sau nửa canh giờ ngắm trăng bọn thỏ lại nhìn nhau một lúc, rồi bỗng nhiên lao vào cắn xé lẫn nhau, một cuộc hỗn chiến bất ngờ bọc phát không có lý do.
Điều này cũng làm cho Ngôn Trí khá là bắt ngờ cố lấy lại bình tĩnh và ổn định lại cầm xúc, hắn bắt đầu quan sát cuộc chiến.
Những con thỏ này tuy thân thể to lớn nhưng tốc độ của chúng rất nhanh, ra tay với đồng bạn tàn nhẫn. Không liên thủ mà tấn công đơn một tiêu gì cả, chỉ đơn giản là mỗi con tấn công những con gần nó nhất. dù có con nằm xuống con mắt vẫn mở một nửa cũng phải muốn cắn đối phương một phát.
Hắn quan sát một hồi đưa ra kết luận chúng chỉ tấn công con mắt của đối phương, con mắt ấy khi nhắm lại dù chỉ một giây thì không tấn công nữa, con thỏ nhắm mắt thì chưa chết cũng dùng móng vuốt của mình mà đâm bụng của chính mình tự sát mà chết.
Hắn suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng quyết đoán đứng dậy trên tay phải cầm dây cung , tay còn lại móc mũi tên từ túi càn khôn ra lắp vào dây cung, năng cung tên lên, dùng ba ngón tay: vô danh; giữ; trỏ kéo căng dây, ngắm thật kỹ một con thỏ đang bị thương nặng ở gần đó. sau đó thả ba ngón tay phải ra chỉ nghe tiếng "vútttt" sao đó Ngôn Trí nhắm mắt ngây lập tức không thèm quan tâm đến kết quả, hắn nằm xuống lắng nghe.