Hắn nghe thấy những tiếng rít gào,rầm rú nhai nuốt của những con thỏ quái thú nhỏ dần xuống sau đó lại im lặng lạ thường. Bắt đầu có những bước chân truyền từ một con thỏ nào đó rồi bắt đầu những con thỏ khác cũng bước theo. Chúng hướng về cái cây mà Ngôn Trí đang nằm nhắm mắt. Mới đầu hắn nghe tiếng bước chân còn xa nhưng dần dần thứ tiếng ấy ngày càng tiến gần lại.
Không biết qua bao lâu những bước chân ấy đã gần như bên tai hắn sau đó là im lặng.
Hắn thầm phán đoán: "chúng đã đến dưới góc cây rồi". Sự thật là vậy cả một đám thỏ gồm cả trăm con đang quay quanh một góc cây mà Ngôn Trí đang cư trú, bọn chúng đang ngước lên mà nhìn chằm chằm vào hắn nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần.
Cảnh tượng trước mắt như một nghi thức làm lễ gì đó của bầy thỏ, phải chi chúng thêm ca hát nữa thì cảnh tượng nó sẽ khác. Nếu Ngôn Trí mở mắt ra hắn sẽ thấy cảnh tượng này không biết hắn có bị đau tim mà chết không nữa vì nó quá kinh dị và khủng hoảng .
Chúng thỏ nhìn hắn hồi lâu không thấy phản ứng thì chúng nghĩ "chắc hắn đã chết" nên quay qua tiếp tục hỗn chiến, ăn thịt lẫn nhau. Cuộc chiến đến giữa canh ba thì chúng dừng lại , con mắt duy nhất mà nằm ngang của chúng đờ đẫn nhìn nhau khoảng một khắc đồng hồ, chúng mới từ từ lẩn vào bóng tối trong rừng sâu trả lại cho mọi xung quanh một khoảng im lặng như chưa hề có cuộc chiến.
Ngôn Trí cẩn thận lắng nghe thêm một khắc nữa,cảm thấy chắc chắn không có tiếng động nữa,hắn mới từ từ mở mắt ra. Thấy cảnh sắc xung quanh không thay đổi gì, mặt trăng trên cao vẫn tròn và phát sáng chiếu lên những ngọn cây khiển chúng có những cái bóng dài.
Tạo cho người ta cảm giác một vẽ đẹp ma mị mà lạ lùng quái gở, cùng với tiếng gió thổi hiu hiu nhẹ nhàng, yếu ớt lây động những chiếc lá khô dưới đất, phát ra âm thanh " soạt soạt " tất cả tạo nên một bức tranh thêu lương mà buồn bã của một cuộc chiến.
Về phần của Ngôn Trí hắn thưởng thức cảnh đẹp này một lúc, hắn nhớ một bài thơ hắn đã học hồi năm cấp 3 thì phải hắn không nhớ rõ là lớp mấy, tuy câu thơ này hoàn cảnh không hợp với hoàn cảnh của hắn lắm nhưng hợp với cảnh.
“Ngục trung vô tửu diệc vô hoa
Đối thử lương tiêu nại nhược hà?
Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt
Nguyệt tòng song khích khán thi gia"
(Bác Hồ)
Ngâm thơ xong Ngôn Trí bắt đầu kiểm tra và xem xét tình hình phía dưới mặt đất.
Qua một hồi xem xét. Hắn nhíu mày lại, vuốt cằm suy nghĩ " thật kỳ lạ! Tại sao không có một giọt màu hoặc một cộng lông nào lưu lại dưới đất nhỉ? Kể cả dấu chân cũng không! Không lẽ tất cả mọi thứ điều là do ta gặp ảo giác? Không!!! Hắn dùng mũi hửi có phát hiện mùi máu thoang thoảng theo gió nhẹ nhàn mà đến.
Chuyện này không đơn giản. Hắn đưa ra một suy đoán táo bạo gần:
"Khu rừng này là một con quái vật nó nuôi những sinh vật này là để hấp thu sinh lực và máu tươi.Khả năng thứ hai là nơi đây giam một tồn tại nào đó khiến cho cả thế gian điều phải kinh sợ."
Hắn nhớ lời giới thiệu của hệ thống là nơi đây là vùng đất "quyền rủa" của các vị thần. Một tồn tại mà các vị thần ghét và phải quyền rủa thì chỉ có hai loại người như vậy: một là người đó là phản đồ của tất cả vị thần. Hai là kẻ muốn giết chết tất cả các vị thần.
Linh cảm của Ngôn Trí nghiên về khả năng thứ hai hơn. Vì một con quái vật tồn tại như thế là không thể nào! những tiên gia cường giả sẽ bỏ qua cho nó ư? Còn nếu một người bị giam ở đây thì hợp lý nơi này chắc không cho tiên gia cường giả tiến vào được nên những con thỏ quái dị mới sống khỏe đến như thế.
Hắn ngừng suy nghĩ nhiều về việc này, chuyện trước mắt phải ngủ thật sâu để chuẩn bị cho ngày mai. Hắn định nhắm mắt ngủ thì, bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong đầu hắn khiến hắn giật mình suýt chút nữa là té từ trên cây xuống đất. Hắn âm thầm hỏi thăm mười tám đời của hệ thống.
"Thân chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên mà không dùng đến trợ giúp sức mạnh của ba vị tướng Tam Quốc, nên điểm thưởng sẽ được x10 số điểm , số điểm sẽ là: 200 điểm. Do sai sót số liệu về sức mạnh Hạn Võ sẽ đổi thành vị tướng Triệu Vân và được bảo lưu cho nhiệm vụ lần sau."
Sau một phút đồng hồ Hệ Thống mới lên tiếng một lần nữa:" Chức năng tri thức được mở rộng, xin mời chủ nhân (chọn một trong hai).
Mở rộng tri thức về thời thế của đất nước Hậu Văn.
Mở rộng tri thức về các cấp bậc, hệ phái tu tiên.
Hắn suy nghĩ một thoáng liền chọn " mở rộng tri thức về các cấp bậc , hệ phái tu tiên ". Vì hắn không biết chừng nào thoát khỏi cái khu rừng quái dị này nữa, biết về thời thế bên ngoài làm gì cho mệt, khi nào thoát chốn này đi hỏi người khác là biết liền chứ gì.
Hệ thống lại lên tiếng " các cấp bậc của thế giới tu tiên gồm sáu cảnh giới lớn: Luyện Thể; Luyện Tinh; ; Trúc Cơ ; Nguyên anh.... Cảnh giới thứ 6 chưa đủ dữ liệu.
Có bốn năm phái lớn ở nhân giới đó là: Phật Gia, Đạo Gia, Nho Tiên, Ma Đạo, Yêu Đạo.
Luyện Thể còn có tên gọi khác là luyện phàm cảnh là cảnh giới cơ bản cũng là cảnh giới nền móng của người bắt đầu đi trên con đường tu tiên . Luyện thể gồm mười cảnh giới nhỏ và bắt kỳ ai cũng có thể tu luyện.
Luyện tinh còn gọi là luyện thần, luyện Tâm chỉ có bốn cảnh giới nhỏ: sơ kỳ, trung kỳ, cao kỳ, đỉnh phong kỳ. Nếu muốn thành tiên thì phải tiến nhập vào luyện Linh này nhưng không phải dễ. Thân phàm cảnh có thể phù hợp hấp thụ tinh túy của trời đất không. Nếu không sẽ bị kẹt ở luyện phàm cảnh mãi mãi.
Trúc cơ... Dữ liệu đã bị khoá cần thân chủ dùng 500 điểm mở khóa.
Cửa Hàng đã được mở khóa, chủ nhân có thể lấy điểm mà mua các vật phẩm ở đây. Cửa hàng chỉ được mở ba lần mỗi ngày: buổi sáng 8 giờ, buổi chiều 3 giờ, buổi tối 8 giờ. vật phẩm đổi được trong cửa hàng sẽ không được phép lại. Không được giao phó cho người khác. Không được truyền thừa cho người ở thế giới này, nếu vi phạm vật phẩm sẽ tan biến.
Do chủ nhân lần đầu mở khóa cửa hàng nên cửa hàng sẽ mở vào lúc này xin chủ nhân lựa chọn vật phẩm để trao đổi:
Trước mắt hắn hiện ra một màn hình màu đen có rất nhiều vật phẩm được hiện ra:
100 vàng tiền Hậu Văn (50 điểm), 5 giọt nước mắt mèo "linh miu " (có thể nhìn thấy những linh hồn của người đã chết và câu thông nói chuyện tâm sự với họ: 100 điểm), bùa bình an (có tỷ lệ bảo vệ bản thân tránh gặp nguy hiểm là 5%: 150 điểm) , Mâu của Lữ Bố ( vũ khí biến thể từ trường thương, vừa có thể đâm, gạt đối thủ nhờ hai lưỡi sắc và cạnh dài: 100 điểm ), ngựa Xích Thố của Lữ Bố (có thể đi ngàn dặm , dài một trượng ,cao tám thước:70 điểm)
Ngũ kinh thiên thư công pháp cơ sở của Nho tiên gồm:Kinh Thi ;Kinh Thư;Kinh Lễ;Kinh Nhạc ;Kinh Xuân Thu (100 điểm mỗi công pháp). Đạo Đức Kinh (công pháp cơ sở của đạo gia hai " trang" 100 điểm ) Lệ Ngân kiếm ( kiếm của chúng sinh vì khổ đau mà sinh ra là kiếm bình thường :5 điểm)..... Dữ liệu chưa cập nhật.... Thời gian đóng cửa 30s điếm ngược.
Ngôn Trí nghe đến đó thì máu dồn lên não muốn chửi thề cho bỏ tức, cái gì mà cấp bậc tiên hiệp chưa cập nhật đến cả cái cửa hàng cũng vậy, Giá cả gì cao đến mức ăn cướp vậy
"Bình tĩnh bình tĩnh, không được đắm hệ thống, không được a. " Hắn tự nói với mình như thế, sau đó hắn quyết định chọn công pháp đạo gia cơ sở đạo gia, lệ Ngân kiếm, con ngựa xích thố.
"Kenggggg!!! Hệ thống đã chuyển vật phẩm đến túi trữ vật cho chủ nhân, chủ nhân được tặng kèm theo túi trữ vật và hộp chứa đồ dùng cá nhân trong một năm. Nhiệm vụ tiếp theo sẽ có sau khi 12h trưa ngày mai ( Xin lưu ý: túi trữ vật của hệ thống chỉ nhận vật phẩm sống trong cửa hàng hệ thống ngoài ra không chứa được vật sống ở thế giới bên ngoài và thời gian sử dụng là vĩnh viễn).
Hệ thống đã im lặng, thấy vậy Ngôn Trí chả thèm điếm xỉa gì đến hệ thống tào lao này nữa, hắn kiểm tra các vật đã chọn trong túi trữ vật , thấy không có thiếu hoặc sứt mẻ gì, hắn thấy yên tâm trong lòng bèn lấy cuốn Đạo Đức Kinh ra xem, mới vào chương đầu tiên hắn đã thấy choáng váng đầu óc hắn không hiểu cái này có liên quan gì đến luyện công cơ sở đâu, hắn suy nghĩ và đọc thành tiếng một lần:
Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh.
Người bắt đầu tu đạo phải biết mình đi về đâu nên phải biết Đạo là gì? Đạo không thể diễn tả được chỉ có thể cảm nhận, cảm nhận về mọi vật mọi thứ xung quanh ngươi và đưa ra câu trả lời ngươi mới bước được vào cánh cửa của tiên gia.
Cảm nhận? Làm sao cảm nhận đây? Ngôn Trí hơi có chút hoang mang vội vàng lật trang tiếp theo nhưng nội dung vẫn y như thế, hắn lật tiếp một trang nữa nhưng toàn là giấy trắng. Hơi có chút thất vọng nhưng hắn không bỏ cuộc, hắn có gắng suy nghĩ khoảng nửa canh giờ thì tìm ra cách để cảm nhận rồi. Hắn vội vàng ngồi xếp chéo chân, lưng thẳng, Hai tay thả lỏng trên đùi, ngửa lòng bàn tay hướng lên trên, lưng của bàn tay phải chạm vào lòng bàn tay trái và hoàn toàn thả lỏng.
Phương pháp này hắn học từ các vị trong chùa. Khi tức giận, khó chịu hắn thường đến các ngôi chùa để có một sự im lặng trong tâm hồn.
Muốn cảm nhận được vạn vật thì tâm phải tịnh. Ngôn Trí loại bỏ hết những tập niệm tập trung tư tưởng vào mọi vật xung quanh hắn, mới đầu nghe tiếng trong gió có tiếng cười, tiếng khóc, tiếng của nhân sinh đang thân thở, tiếng của trẻ thơ gọi cha lần đầu tiên và nhiều thứ tiếng khác... Tình trạng này chỉ kéo dài một khắc sau đó lại im lặng chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàn một luồng gió nơi nào đó tiếng vào cơ thể Ngôn Trí hắn cảm thấy thật thoải mái hắn đã bước chân một nửa vào tầng thứ thứ nhất của luyện thể.
Hắn đang hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này thì bỗng nhiên hắn nghe được một âm thanh già nua mà đầy uy nghiêm:
_ Ngươi cảm ngộ là đạo ta dạy nên cũng coi như ngươi là một nửa để tự của ta! Hãy cho ta biết đạo của ngươi là gì?