Ngôn Trí không có thời gian suy nghĩ cung kính mà đáp:
_ thưa ngài Đạo của ta là cầu cho bản tâm mình được thông suốt, không phân biệt thiện hay ác.
_ Ta chấp nhận đạo của ngươi hãy lập nguyện đi.
Ngôn Trí thấy tâm trí mình trở nên mờ mịt như có cái gì che lại, những ý nghĩ vang lên trong đầu hắn " ngươi vì cái gì mà có gắng? Ai quan tâm đến ngươi? Ngươi là đồ vô dụng chả làm được gì? Văn dở tệ chả ai xem? Ngươi xứng đáng tu tiên ư?." Một cơn đau như búa bổ vào đầu hắn muốn hắn phải gục ngã, hắn quỵ xuống một chân, hai tay ôm đầu nhưng hắn nghiến chặt răng lại.
Rút Lệ Ngân kiếm từ túi trữ vật ra chém mạnh xuống đất, hắn nói lớn:
_ Không!!! Ta không phải kẻ vô dụng, ai muốn cản ta lập nguyện, ta giết kẻ đó. Ai cản đạo của ta, ta cũng giết, kẻ hại người thân ta, ta cũng không tha. Ta dùng máu của những kẻ đối đầu với ta để rửa sạch lệ của thân kiếm này.
Ngôn Trí không ôm đầu nữa hắn hít thở thật sâu, hai tay chống thanh kiếm mà đứng thẳng người lên, hai tay đặc lên kiếm ngửa mặt lên mà nhìn trời, cao giọng nói ra nguyện của của mình:
_ Ta nguyện dùng thân mình bảo vệ cho mai sao, bảo vệ cho bản thân, bảo vệ người thân yêu của mình, không cầu trường Sinh chỉ cầu bình yên.
Sắc trời bây giờ là rất tối, trăng đã bị che đi bởi những đám mây của bầu trời, chỉ có đôi mắt hắn giờ đây sáng như một con đom đốm lung linh giữa bầu trời khuya này.
Khi phát nguyện xong hắn cảm thấy không còn đau đầu nữa mà thấy nội tâm bình yên chưa từng thấy, hắn lại nghe tiếng nói uy nghiêm kia một lần nữa:
_ Ta chấp nhận chứng nguyện cho ngươi nhưng đạo của ngươi chỉ có bước đầu, trong ngươi có thiện mà cũng có ác chưa có hợp đạo ta nên ngươi chỉ là nữa để tử chưa thể làm một để tử chính thức của ta. " Nhất tự vi sư bán vi sư". Ta coi như một nửa thầy của ngươi cũng là thầy nên ta tặng ngươi một quyển sách và một cây bút, sách này không có chữ trên đó chỉ do ngươi viết thôi nó không phải bảo vật, các đệ tử nho gia ai cũng có nhưng sách của họ chỉ viết được những việc hợp với đạo nho, còn sách này thì ngươi có thể viết tự do, nếu những từ trên đó hợp với thiên địa thì sẽ thành thực. Nhưng trước khi ngươi trúc cơ không thể dùng nó vì nếu dùng cái giá phải trả là tuổi thọ của ngươi.
Ngôn Trí hơi thất vọng định nói " sư phụ sao người keo thế?" Thì thấy trước mặt hắn xuất hiện lơ lửng một quyển sách tầm bốn trăm trang bìa sách màu trắng không có một hoa văn trang trí màu mè gì, một cây bút lông của người xưa đuôi lông làm bằng lông dê, hắn cầm lấy sách và bút xem xét một chút không có gì đặc biệt liền vứt nó vào túi trữ vật.
Nhìn sắc trời một tý hắn cảm thấy giờ này chắc giờ dần rồi, thôi đi ngủ mai tính tiếp, thế là hắn nằm xuống trên cành cây mà ngủ, do đã mệt mỏi vì nhiều chuyện đã xảy ra nên nằm xuống chưa được nửa khắc hắn đã chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ yên bình.
Trời đã sáng một buổi sáng yên bình mặt trời đã lên cao chiếu gọi muôn nơi và chiếu thẳng vào mặt của Ngôn Trí, hắn cảm giác nóng toàn thân như đang bị nướng bởi một ngọn lửa vô danh nào đấy, hắn cố gắng ngủ thêm một khắc nữa nhưng lại không chịu nổi nữa, đành phải ngồi dậy leo xuống cây, khi đến mặt đất hắn lấy trong túi trữ vật những thứ đồ vệ sinh cá nhân ra. Làm một việc mà mỗi ngày hắn thường làm đó là đánh răng rửa mặt và bước cuối cùng đó là soi gương, hắn soi thấy chính mình trong rương vẫn là hắn nhưng nó lạ lắm, lạ đến nỗi hắn phải há hốc mồm thật lâu vì ngạc nhiên.
Ngôn Trí vẫn mặc đồ mà trước khi xuyên không áo thung trắng quần thể thao, chân mang dép lào, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại not nớt có một chút ngây thơ của thiếu niên 11 tuổi, thân hình thì như thư sinh thời xua, da thì trắng, tóc thì bù xù như ổ gà, lông mày đậm,lông mi hơi dài, đôi mắt sáng và rất có thần.
Ngôn Trí ngạc nhiên cũng không kéo dài lâu vì hắn biết ba cái tình huống này. Những nhân vật "xuyên không " khác chắc cũng điều trẻ lại nếu không sao tu tiên được, điều này hắn cũng không cảm giác thấy vui vẻ gì cho cam, việc này giống như là có một bàn tay của một ai đó sắp đặc từ sớm vậy. Nếu cứ tin đó là do trời ưu ái ta, thì chắc không phải, nếu trời đất mà thiên vị yêu mến người tài thì Gia Cát Lượng đã giết được Tư Mã Ý từ lâu rồi.
Ngôn Trí thở dài một hơi, con đường tìm ra sự thật của hắn hơi khó vì đối phương chắc đã tính xong bàn cờ rồi và khi biết được sự thật thì quân cờ như hắn cũng phải loại bỏ vì hết giá trị của nó rồi.
Ngôn Trí ngưng dòng suy đoán này lại, biết được mọi thứ thì không có ít gì vì giờ hắn không có cái gì để tự bảo vệ mình cả, chỉ có thể cố gắng tu tiên thôi.
Sau đó hắn mò trong túi tìm một bộ đồ trong trữ vật nhưng lấy ra toàn áo bào trắng và xanh của những tài tử mà mấy bộ này đi sinh tồn trong rừng thì khác nào na thêm mấy bịch tạ trong người đâu. tìm cả buổi trời hắn mới tìm được một bộ đồ đơn giản như kiểu thợ săn ngày xưa, mặt vào hắn thấy khá hợp, hắn sửa lại tóc, cầm lược chảy cho nó thật mượt rồi lấy một sợ dây cuộc lại ở phía sau, hắn không biết búi tóc của người xưa nên đành cuộc lại cho đơn giản.
Làm xong hết mọi việc hắn lấy cuốn Đạo Đức Kinh ra xem, nội dung thì khác hôm qua chương đầu tiên đã nói bao quát về Luyện Thể.
"Tu tiên là thuận theo thiên địa nên bước đầu tiên là Luyện Thể. Cấp bậc đầu tiên này là luyện cho cơ thể có khí lực có nội kình để đột phá tám mạch kỳ kinh của cơ thể, người tu luyện phải cảm ứng về khí lực, nội kình của chính mình để đột phá một mạch hoặc hai mạch trong Bát Mạch kinh kỳ, mười tầng luyện thể tương ứng với với tám mạch."
"Luyện thể tầng một sẽ đột phá Mạch Duy. Dùng mạch Duy để chứa khí lực, nội kình và dùng nó để tiếp tục đột phá các tầng khác của Luyện Thể, người mới bắt đầu tu tiên theo đạo giáo phải cảm nhận thiên nhiên gồm ngũ hành: kim, mộc, thủy, thổ, hoả. Nếu cảm nhận không được ngũ hành thì phải cảm nhận được tám hiện tượng Tự nhiên của Bát Quái....
Ngôn Trí kinh ngạc, hắn lẩm bẩm "sao chỉ có viết tới đây thôi vậy, đùa nhau à?" Hắn lật thêm chương nữa thì thấy hàng chữ, khiến hắn muốn nổi điên đó là dòng chữ " cần 100 điểm để mở khóa nội dung tiếp theo." Hắn muốn chửi thề rõ ràng là nói hai chương cơ mà sao coi được một chương vậy thật là bực mà.
Thôi vậy, giờ mà chửi Hệ Thống nhiều quá không biết nó có ghét mình nó bỏ mặt mình thì chết, Ngôn Trí suy nghĩ về công pháp này một lượt nếu cảm ngộ về các thuộc tính ngũ hành thì hắn không cảm nhận được, hắn cảm nhận được là gió, gió là phong thuộc về Bát Quái tương ứng với quẻ Tốn, hắn phán đoán gần cảm nhận cái gì thì quán tưởng tập theo cái đó nếu cảm nhận về sắm sét thì tưởng kiếm của mình là sét, tay của mình là sét còn tập như thế nào thì hắn chịu thua, không biết!
Về nội kình và khí lực hắn nghĩ cũng đơn giản chắc là luyện cho thân thể cường tráng lên, tích trong người khí lực để đột phá, thế giải quyết khí lực và nội kình này dễ ẹt , hắn đọc nhiều sách nên biết các bài tập trong quân đội, những bài tập võ sĩ thì hắn cũng biết.
Nghĩ cách giải quyết về phương pháp tu luyện xong Ngôn Trí bắt đầu thực hiện, đầu tiên hắn ngồi xuống giống tối hôm qua cảm ngộ về gió, hôm nay hắn không nghe được tiếng nói gì cả chỉ nghe được tiếng gió dù cho gió không thổi mạnh bạo hay nhẹ nhàn, cảm giác rất vi diệu.
Hắn bỗng đứng dậy hai đôi mắt vẫn còn nhắm khi cảm ngộ, rút kiếm từ túi trữ vật ra hắn cầm nó bằng hai tay, một chân lùi về vào thủ thế như đang đối kháng với kẻ thù, hắn dùng toàn lực chém về phía bên phải thật mạnh nhưng chỉ chém vào không khí hai tay cảm giác tê dại nhưng hắn không quan tâm, hắn nghe bên trái có tiếng gió thì chém bên trái, nghe tiếng gió ở đâu hắn chém bên đó có khi đâm tới, có khi lại xoay vòng rồi chém ngang, hắn cứ luyện như thế khoản một canh giờ thì mệt mỏi mà nghĩ ngơi.
Ngôn Trí mở mắt ra suy nghĩ về những thứ hắn đã luyện, cảm ngộ về gió, gió sẽ cho ta biết những gì mà ta phải luyện. Thật là hay! Không cần công pháp gì cả chỉ cần cảm nhận sẽ gió, thật huyền diệu làm sao! thì ra Đạo gia không cần nhiều công pháp chỉ có Đạo Đức Kinh là đủ, mà công pháp ta ngộ ra thì không đặc tên thì uổng phí.
Ngôn Trí trầm ngâm hồi lâu rồi quyết định đặc tên cho nó là phong tuyệt kỹ, thức thứ nhất thì nghe theo tiếng gió của đối thủ mà tấn công vậy đặc cho nó một cái tên là Lướt Gió đi, nếu mình mà tu luyện đạt được đỉnh cao của phong tuyệt kỹ thì chắc có thể một kiếm quét ngang cả một đất nước không nhỉ? Nghe cũng sướng tai " ho ho" nghĩ tới đây hắn cười một cách khả ố.
Đang khi tâm trạng hắn đang vui thì Hệ Thống lên tiếng " cửa hàng đã mở cửa chủ nhân có nhu cầu mua đồ không?
Nghe thế hắn tức giận nói:
_ Cút! Cút! Cút! Ông đây chẳng có điểm nhiều để đổi nữa, cửa hàng như ăn cướp của ngươi sao không có giảm giá khi nạp lần đầu à?
Hệ thống không không quan tâm lời hắn nói chỉ tiếp tục phần giới thiệu của mình " chủ nhân đã từ chối, cửa hàng đã đóng lại. Nhiệm vụ còn hơn một canh nữa sẽ bắt đầu đó là giết được một con chuột Hù Hận và rắn Lạnh Lùng nhiệm vụ hoàn thành thưởng 50 điểm không cần hỗ trợ từ trợ giúp sức mạnh của tướng sẽ nhân lên mười, thời hạn hoàn thành là sáu giờ tối nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ thất bại chủ nhân sẽ chết."