Mấy ngày Tết Dương lịch, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Buổi sáng cuối cùng của dịp nghỉ Tết, bác sĩ Lưu sau hai ca trực đêm liên tục vươn vai, cử động xương khớp và thở dài một hơi thoải mái.
Trực hai ca đêm liên tiếp, cho dù là Lưu Nhất Hàng cảm thấy khó chịu được. Hai mắt cậu thâm đen, những sợi râu lún phún mọc ra dưới cằm. Cũng may Hạ Dương Ba không nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, nếu không nhất định sẽ mắng cậu không ngớt.
Đang mải suy nghĩ, điện thoại của cậu đổ chuông. Cậu vừa nhấc máy, giọng nói rõ ràng, dễ nghe của Hạ Dương Ba đã truyền tới: “Anh qua một cột đèn giao thông nữa là sẽ tới, em thu dọn rồi xuống đi.”
Lưu Nhất Hàng thở dài một tiếng. Cúp điện thoại xong, cậu vội vã cởi áo blouse trắng, thay sang quần áo bình thường. Rồi nhanh chóng điền bảng trực ban, giao lại cho cô y tá để lại nữa đổi ca cô sẽ bàn giao giúp. Lưu Nhất Hàng huýt sáo rồi nhanh chân bước vào thang máy.
Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, bầu trời vẫn tối lờ mờ, không nhìn thấy mặt trời cũng không nhìn thấy những đám mây.
Nhưng những điều đó không ảnh hưởng tới tâm trạng phấn khích của Lưu Nhất Hàng. Nghĩ đến chuyện có thể ở cùng Hạ Dương Ba cả ngày, làm một số chuyện của người lớn, cảm giác hạnh phúc trong lòng Lưu Nhất Hàng dâng lên đến tận trên trời. Cậu vui đến mức sắp bật cười ra thành tiếng.
Trong lòng Lưu Nhất Hàng vô cùng vui vẻ, và đắc ý. Lúc bước ra khỏi thang máy, Lưu Nhất Hàng không cẩn thận nên đá vào một thứ giống như một giỏ tre để bên cạnh thang máy.
Đó là một cái giỏ hình bầu dục bện từ tre, hơi giống phiên bản phóng to của một nửa chiếc vỏ đậu phộng. Lưu Nhất Hàng đột nhiên nhớ đến câu đố mà cậu đã đoán khi còn nhỏ: nhà sợi đay, tấm màn đỏ, một chú nhóc béo tròn ở bên trong. Nhìn kỹ lại, ấy! Thật sự là một thứ giống như một chiếc đệm màu hồng đậm.
Trong chốc lát, Lưu Nhất Hàng hình như nghĩ đến chuyện gì đó, cả người cậu run lên. Cậu cúi người xuống, cẩn thận mở tấm đệm màu hồng đậm cũ kỹ ra.
Quả nhiên!
Có một đứa trẻ được bọc trong tấm đệm, đôi mắt ngây thơ ngơ ngác ngước nhìn Lưu Nhất Hàng, đứa bé hình như còn khẽ chớp mắt với cậu.
Đã một lúc trôi qua kể từ lúc Lưu Nhất Hàng cúp điện thoại, Hạ Dương Ba đứng ở cổng bệnh viện ngó trước ngó sau nhưng vẫn không thấy Lưu Nhất Hàng bình thường vẫn chạy rất nhanh kia đâu.
Hạ Dương Ba gọi cho cậu một lần nữa nhưng không ai nghe máy.
Anh hơi lo lắng, lúc đầu còn nghĩ có thể cậu vào nhà vệ sinh giải quyết một số vấn đề sinh lý. Nhưng một lúc lâu sau, tên nhóc đáng ghét kia vẫn không nghe điện thoại, đến một chút động tĩnh cũng không có khiến Hạ Dương Ba không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Anh lái xe, lúc chuẩn bị lái vào bãi đỗ xe của bệnh viện tìm người thì thấy Lưu Nhất Hàng ôm thứ gì đó trong lòng bước ra ngoài. Hạ Dương Ba vội vàng chạy tới chỗ của cậu.
Ba mươi phút trước.
Lưu Nhất Hàng cúi xuống trước cửa thang máy, cậu và đứa bé trong giỏ kia bốn mắt nhìn nhau. Mãi nửa phút sau, cậu mới phản ứng lại được. Cậu nhìn quanh bốn phía, xác nhận đứa bé thật sự bị người khác bỏ rơi thì thở dài trong lòng. Cậu cẩn thận cầm chiếc giỏ tre lên, nói với đứa bé: “Này! Bé con!”
Đứa bé trong giỏ tre nhìn cậu, cái miệng mấp máy nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.
Lưu Nhất Hàng nhanh chóng phát hiện ra đứa trẻ này không bình thường.
Chiếc giỏ tre đó không nhỏ, vậy mà đứa trẻ này có thể nằm vừa in trong đó. Đứa bé rõ ràng không phải mới sinh vì to hơn những đứa trẻ mới sinh bình thường một chút. Có vẻ đứa bé này ít nhất cũng được 10 tháng tuổi. Biểu cảm trên khuôn mặt và trạng thái tinh thần rõ ràng lại không phải là một đứa trẻ khoảng một tuổi.
Càng kỳ lạ hơn nữa, trong một buổi sáng mùa đông giá rét như hôm nay, bị bỏ lại trước cửa thang máy bệnh viện, vậy mà đứa bé không hề kêu khóc, chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, trong điều kiện đứa nhỏ biết đó là trần nhà.
Cũng may khu nội trú chỉ cách phòng khám bên ngoài một quãng, hệ thống cung cấp khí nóng cũng đầy đủ nên đứa bé không bị ch*t rét. Xem ra, người bỏ đứa bé ở đây đã tính toán kỹ việc này.
Phản ứng đầu tiên của Lưu Nhất Hàng là đưa đứa bé lên khoa hồi phục chức năng nhi ở trên tầng.
Bác sĩ Trần của khoa hồi phục chức năng cũng vừa tan ca đêm giống như Lưu Nhất Hàng, ông đang chuẩn bị thay quần áo ra về. Ông nhìn thấy cậu bác sĩ mới đẹp trai tầng trên, hàng ngày đều được các nữ y tá bàn luận tới đang cẩn thận ôm một thứ gì đó tiến về phía mình.
Là một đứa đứa trẻ, một đứa trẻ được bọc trong một tấm đệm.
Bác sĩ Trần vô cùng kinh ngạc. Nếu mấy cô y tá trong phòng ban biết được bác sĩ Lưu đã có con, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào.
Lưu Nhất Hàng nói tóm tắt những quan sát của cậu về tình hình của đứa bé cho ông nghe. Cậu nghi ngờ đứa bé này có khiếm khuyết về mặt trí tuệ rồi nhờ bác sĩ Trần kiểm tra giúp.
Bác sĩ Trần khó hiểu nhìn người đang đứng trước mặt mình. Hành động của cậu vội vàng, hấp tấp. Dáng vẻ bên ngoài có hơi nhếch nhác nhưng hai mắt lại sáng ngời, đến mức sự u ám bên ngoài cửa sổ cũng không che đậy được.
“Bác sĩ Lưu, cậu phải đưa đứa bé đi làm một số thủ tục nhập viện đã.” Bác sĩ Trần tốt bụng nhắc nhở cậu.
“A…” Biểu cảm của Lưu Nhất Hàng hơi không tự nhiên: “Đứa, đứa bé này không phải… không phải là con của cháu đâu…”
Bác sĩ Trần vô cùng kinh ngạc.
“Là… là cháu…nhặt được ở trước cửa thang máy bên dưới.”
Bác sĩ Trần mở to miệng, kinh ngạc không nói nên lời. Ông làm việc ở bệnh viện này đã mười mấy năm, đây là lần đầu tiên ông thấy có bác sĩ… nhặt được trẻ con trong bệnh viện.
Nhưng là một người có kinh nghiệm, bác sĩ Trần nhanh chóng bình tĩnh lại. Ông nói với Lưu Nhất Hàng, căn cứ theo quy định của bệnh viện, bọn họ không thể tự ý cho đứa trẻ này nhập viện. Việc này bắt buộc phải báo cáo lên lãnh đạo để phê chuẩn.
Là bệnh viện nhi uy tín nhất ở Lâm Thành, chuyện phát hiện trẻ bị bỏ rơi trong viện không phải là chuyện hiếm. Những đứa trẻ bị bỏ lại trong viện phần lớn đều mắc bệnh ở các mức độ khác nhau. Người nhà của những đứa bé ôm tâm lý cầu may, hy vọng chúng được bệnh viện cứu chữa.
Nhưng đây là bệnh viện chứ không phải trại trẻ mồ côi. Không chỉ phải suy nghĩ đến chuyện phân phối nguồn lực y tế mà vấn đề giám hộ của đứa trẻ cũng hết sức quan trọng. Không có bất cứ bác sĩ nào được tự ý chẩn đoán và điều trị cho những đứa trẻ bị bỏ rơi này.
Không phải bệnh viện không muốn thông qua hệ thống camera giám sát để tìm ra bố mẹ của những đứa trẻ. Nhưng mỗi lần xem lại camera chỉ nhìn thấy người nhà đứa bé ăn mặc che chắn rất kín đáo, lãnh đạo bệnh viện chỉ biết bất lực thở dài. Theo đúng quy định, bệnh viện sẽ thường liên hệ với những trại trẻ mồ côi.
Nhưng hiện tại đang trong kỳ nghỉ Tết Dương lịch, Lưu Nhất Hàng không tìm được lãnh đạo bệnh viện, cũng không liên hệ được với người của trại trẻ mồ côi. Nhìn ánh mắt ngây thơ vô tội của đứa trẻ trong lòng, Lưu Nhất Hàng lo lắng đến mức không nói được gì. Thậm chí cậu không cảm nhận được chiếc điện thoại vẫn rung từ nãy tới giờ trong túi quần.
Không chịu được sự nài nỉ tha thiết của Lưu Nhất Hàng, bác sĩ Trần đành phải làm một kiểm tra toàn thân cho đứa bé.
Kết quả kiểm tra thực sự cho thấy đứa trẻ này không khỏe mạnh. Nhưng Lưu Nhất Hàng không thể ngờ rằng đứa bé này lại bị down.
Chẳng trách.
Vì sao lại có những người bố người mẹ nhẫn tâm vứt bỏ đứa trẻ mình dứt ruột sinh ra như vậy? Chẳng lẽ vì đứa trẻ có bệnh trong người, khó có thể chữa khỏi nên không còn là con của bọn họ nữa sao?
Lưu Nhất Hàng vừa lo lắng vừa tức giận. Đứa trẻ trong lòng cậu vẫn không biết gì mở to hai mắt đánh giá khuôn mặt đẹp trai vì tức giận mà nhăn nhúm lại của Lưu Nhất Hàng.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn Lưu Nhất Hàng, cố gắng mấp máy môi. Lúc này cậu mới nhận ra đầu của đứa bé này không giống với đầu của những người bình thường. Đầu cậu bé không quá to nhưng lại có hình dạng rất kỳ lạ, giống như của những người ngoài hành tinh trên phim điện ảnh vậy.
Đôi mắt cậu nhìn Lưu Nhất Hàng khẽ động đậy. Đầu lưỡi giống như bộ phận thừa thãi, thò ra khỏi miệng. Hình như cậu bé phải dùng hết sức lực mới có thể phát ra một âm tiết ngắn ngủi từ miệng.
Lưu Nhất Hàng nghe thấy âm thanh đó.
“Mẹ…”
“Vậy nên em định mang nó về nhà?” Hạ Dương Ba lái xe, anh nghiêm mặt lại, lạnh giọng hỏi Lưu Nhất Hàng nhưng lại vô thức chỉnh cao nhiệt độ điều hòa trong xe lên.
“Nếu không thì phải làm sao?” Mới sáng sớm đã gặp phải chuyện này, Lưu Nhất Hàng lòng nóng như lửa đốt. Cậu mới nói được một nửa nhưng liếc mắt nhìn sang vẻ mặt của Hạ Dương Ba, cậu lập tức ngưng câu nói khó chịu đó lại. Lưu Nhất Hàng cúi đầu nhìn chiếc giỏ tre đang đặt trên chân và đứa bé ngoan ngoãn đang nằm im lặng trong đó. Cậu nói khẽ: “Em không thể vứt nó đi một lần nữa…”
Đại đa số mọi người trên thế giới chưa từng cảm nhận được nỗi đau đớn của việc bị bố mẹ bỏ rơi.
Khuôn mặt Hạ Dương Ba căng ra, anh không nói gì cả.
Lúc đầu Lưu Nhất Hàng còn vì chuyện của đứa bé mà tức giận trong lòng. Nhưng bây giờ nhìn thấy Hạ Dương Ba cũng không vui, lý trí của cậu mới từ từ quay lại. Cuối cùng cậu cũng ý thức được mình vừa làm một việc bốc đồng như thế nào.
Cậu trừng mắt nhìn đứa bé hơi trách móc. Nhưng đứa bé hình như không biết gì về những chuyện trước mắt nên trừng mắt nhìn lại Lưu Nhất Hàng.
Hai mắt của đứa bé cách nhau rất xa, sống mũi lại thấp. Cậu bé nghiêng đầu, nước miếng theo khóe miệng tuôn ra làm ướt tấm đệm. Cậu vẫn ngơ ngác không biết gì nhìn Lưu Nhất Hàng, giống như đang cố gắng dùng một mắt để ghi nhớ vẻ ngoài của người đang ngồi trước mặt này.
Một lúc sau đó, đứa bé nhìn Lưu Nhất Hàng mỉm cười. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt dị thường của đứa bé trông vô cùng kỳ dị. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lưu Nhất Hàng đột nhiên thấy lồng ng*c mình nóng lên.
Lưu Nhất Hàng quay đầu lại, thương lượng với Hạ Dương Ba: “Anh Hạ… trời lạnh như vậy, em thật sự không còn cách nào khác… Chúng ta đem đứa bé này về nhà trước… rồi nghĩ cách khác sau được không?”
Hạ Dương Ba quay đầu nhìn Lưu Nhất Hàng rồi lại liếc mắt nhìn đứa trẻ trong giỏ tre. Anh cau mày định hỏi “cách khác” là cách gì nhưng từ khóe mắt, anh lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ tha thiết của Lưu Nhất Hàng. Hầu kết Hạ Dương Ba khẽ chuyển động, anh không đồng ý cũng không từ chối.
Lưu Nhất Hàng biết rằng Hạ Dương Ba làm vậy là đã thỏa hiệp nhưng trong lòng cậu lại càng cảm thấy khó chịu.
Một bên cậu tự trách mình làm việc không suy nghĩ, lại làm một chuyện khiến Hạ Dương Ba không vui. Một bên cậu lại lấy tay trêu chọc bắp đùi của Hạ Dương Ba để lấy lòng anh.
Hạ Dương Ba nhột, suýt chút nữa nhảy lên khỏi ghế lái. Anh đẩy bàn tay đang cử động lung tung của cậu ra rồi quay đầu lại, vẻ mặt cau mày khó chịu: “Anh đang lái xe, em ngoan ngoãn một chút đi.”
Có lẽ vì bị Lưu Nhất Hàng trêu đùa nên lời nói Hạ Dương Ba không hề có vẻ gì đáng sợ. Hai má anh vì xấu hổ mà còn hơi đỏ lên. Lưu Nhất Hàng không hề cảm thấy sợ, cậu còn cười vui vẻ, nhìn chăm chú vào cạnh mặt của Hạ Dương Ba. Nhưng hình như nhìn thôi là chưa đủ.
Hạ Dương Ba mất tự nhiên khẽ ho một tiếng: “Em chú ý ánh mắt của mình chút đi.”
“Em không chú ý đấy, cũng làm gì có người khác…”
Hạ Dương Ba như có như không liếc mắt về phía đứa trẻ đang nằm trong giỏ tre, dùng ánh mắt nhắc nhở Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng cúi đầu xuống, cậu đưa tay khẽ véo má của đứa bé. Đứa bé không phản kháng, cứ nằm im lặng để Lưu Nhất Hàng bắt nạt.
“Nó không hiểu gì cả.” Lưu Nhất Hàng nhẹ giọng nói.