Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 108

Đứa trẻ không hiểu gì cả cứ thế bị Lưu Nhất Hàng cũng không hiểu gì cả đưa về nhà.

Lưu Nhất Hàng vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể hiểu được cách chăm sóc trẻ con? Mặc dù Hạ Dương Ba nói lớn hơn Lưu Nhất Hàng mấy tuổi nhưng anh cũng không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc trẻ con. Hai người đối mặt với đứa trẻ đang nằm trên sofa rồi nhìn nhau khổ não.

Cũng may Lưu Nhất Hàng cũng thỉnh thoảng tới nhà Lưu Nhất Ngôn. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy. Cậu cởi bỏ tấm thảm màu hồng đậm quấn quanh người đứa bé đi. Đứa bé mặc một chiếc áo bông trẻ em màu xanh nhạt đã giặt đến phai màu. Có thể nhìn ra chiếc áo đã rất cũ và không còn vừa với người của cậu bé. Có vẻ bên trong cậu bé được mặc một lớp rất dày nên cả người trở nên cồng kềnh, khó di chuyển. Đứa bé ăn mặc có vẻ hơi sơ sài.

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn chăm chú đứa bé đang dựa vào sofa. Ánh mắt của đứa nhỏ cũng không hề rời khỏi người cậu.

“Bé con, cháu đang nhìn gì vậy?” Lưu Nhất Hàng cười vui vẻ hỏi đứa bé.

Đứa bé không hề cử động, ánh mắt đánh giá không rời khỏi người Lưu Nhất Hàng một giây nào.

“Cháu rất đau lòng đúng không?” Lưu Nhất Hàng lại hỏi đứa bé.

Vẫn không có câu trả lời.

Lưu Nhất Hàng chăm chú nhìn đứa bé một lúc rồi lại khẽ thở dài. Cậu đưa tay lên khẽ xoa cái trán hơi dô của đứa nhỏ rồi nói như an ủi: “Thật ra… bố mẹ của cháu…” Lưu Nhất Hàng lại nhìn cách ăn mặc giật gấu vá vai trên người đứa bé: “Bọn họ nhất định không muốn làm vậy đâu… Bọn họ nhất định cũng có nỗi khổ của mình…”

Lưu Nhất Hàng như đang an ủi đứa bé không hiểu gì trước mặt vừa giống như đang thuyết phục chính bản thân mình. Lưu Nhất Hàng gật đầu với cậu bé: “Có thể bọn họ muốn cháu nhận được sự điều trị tốt hơn. Cháu có hiểu không?”

Đứa bé nhìn Lưu Nhất Hàng, khuôn mặt không có chút biểu cảm. Ánh mắt lại chuyển sang Hạ Dương Ba, người đang bưng một bát cháo tiến về phía bọn họ.

“Ăn ít cháo đi, sáng nay anh mới nấu đấy.” Anh đẩy bát cháo đến trước mặt Lưu Nhất Hàng. Hạ Dương Ba lại nhìn sang đứa bé đang có vẻ rất hứng thú với cái bát đó: “Nhóc cũng muốn ăn sao?”

Đứa bé bập bập môi, coi đó như câu trả lời cho Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng kêu lên khó chịu: “Đúng là đồ không có lương tâm, vừa nãy chú nói chuyện với cháu sao cháu không để ý với chú! Tức ch*t tôi mất!”

Hạ Dương Ba thật sự cảm thấy cậu đang gây chuyện vô lý, anh nghiêm mặt lại: “Ăn xong rồi đi ngủ đi.”

Lưu Nhất Hàng đúng là cảm thấy mệt nhưng cậu vẫn muốn bám lấy Hạ Dương Ba làm trò: “Anh ngủ với em…”

Hạ Dương Ba bình thản nhìn đứa bé ở bên cạnh, đang nhìn không chớp mắt bát cháo của Lưu Nhất Hàng rồi lại bình tĩnh quay sang nhìn cậu.

Dù sao mối phiền phức này cũng là Lưu Nhất Hàng đem về, cảm thấy đuối lý nên cậu chột dạ cúi đầu, yên lặng ăn cháo.

Phục vụ cho Lưu Nhất Hàng ăn uống no say, rồi đuổi cậu về phòng ngủ đi ngủ xong. Ánh mắt của Hạ Dương Ba lại chuyển sang người đứa bé kia.

Dựa vào quần áo của đứa bé cũng có thể biết được, nếu như không phải gia cảnh khó khăn thì bố mẹ đứa trẻ này chưa chắc đã quyết định làm vậy. Hạ Dương Ba thậm chí còn hình dung ra được tâm trạng của bọn họ ra sao khi bỏ lại đứa bé này. Buổi tối trước khi vứt bỏ con, có lẽ bọn họ đã tìm trong nhà bộ quần áo đẹp nhất, lành lặn nhất để mặc lên người cho cậu bé.

Hạ Dương Ba không phải là người trong nghề nhưng cậu cũng nhìn ra được đứa trẻ này khác với những đứa trẻ bình thường khác.

Không chỉ là vẻ ngoài khác người mà cả ánh mắt của cậu bé nữa.

Ánh mắt đó có vẻ rất đờ đẫn nhưng cũng là ánh mắt khiến Hạ Dương Ba như cảm thấy đứa bé này nhìn thấu hết mọi chuyện. Mặc dù vẻ bề ngoài của cậu bé không khiến người khác cảm thấy yêu mến ngay nhưng Hạ Dương Ba lại có ấn tượng tốt với ánh mắt kia.

Đứa bé vẫn còn nhìn chăm chú vào cái bát đã bị Lưu Nhất Hàng tiện tay bỏ lại ở bàn trà.

Hạ Dương Ba cúi đầu nhìn đứa bé: “Muốn ăn sao?”

Cậu bé dùng hai mắt không hề động đậy cũng không hề chớp nháy trả lời lại câu hỏi của Hạ Dương Ba.

“Nhưng chú phải xem cháu có răng hay không…” Hạ Dương Ba nói xong, anh khẽ mở miệng của đứa bé ra.

Răng hàm trên hàm dưới đều đã mọc, nhưng trông đứa bé có vẻ vẫn chưa đến một tuổi. Hạ Dương Ba cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng đúng lúc đó, đứa bé lại cắn trúng ngón trỏ của anh.

Mặc dù đã mọc răng nhưng phát cắn đó không hề có tính sát thương. Mặc dù cậu bé cắn chặt lấy tay của Hạ Dương Ba, nhưng anh không hề cảm thấy đau. Anh hơi dùng lực, định rút ngón tay về nhưng đứa bé hình như lo lắng, lập tức cắn càng chặt hơn, lại còn cắn mạnh hai cái như thể đang xác nhận.

Hạ Dương Ba hơi tức giận, anh bất lực nhìn đứa bé: “Cháu phải thả tay chú ra trước, như thế chú mới lấy đồ ăn cho cháu được.”

Đứa bé không biết anh đang nói gì.

“Ầy…” Hạ Dương Ba khẽ cử động ngón tay trỏ đang ở trong miệng đứa bé, rồi lại dùng một ngón tay khác chỉ về chiếc bát trên bàn trà: “Cháu muốn ăn cái đó đúng không? Cháu phải há miệng ra, để chú rút tay lại đi lấy cho cháu… Có được không?”

Lần này đứa nhỏ nhìn anh mang máng hiểu rồi từ từ nhả tay anh ra.

Hạ Dương Ba bật cho đứa bé xem một bộ phim hoạt hình rồi ngồi bên cạnh bón cho cậu ăn từng miếng nhỏ.

Nhưng hình như đứa bé không thích thú gì với phim hoạt hình, chiếc miệng nhỏ hoạt động không ngừng và hai mắt mở to nhìn khắp nơi.

“Cháu đang tìm Nhất Hàng sao?” Hạ Dương Ba khẽ mỉm cười hỏi đứa bé, anh cũng không hy vọng nó có thể trả lời được.

Rõ ràng cậu bé không biết Nhất Hàng là ai nhưng hình như nghe hiểu câu nói của Hạ Dương Ba, cậu bé mơ hồ nói ra một tiếng “ụ”.

Hạ Dương Ba hơi kinh ngạc, nhưng anh chỉ cảm thấy đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Cháu thích chú ấy sao?” Hạ Dương Ba lại hỏi, đứa bé không hiểu câu hỏi của anh. Nhưng hình như mơ hồ cảm nhận được đó là một thứ rất tốt đẹp nên hé miệng cười.

Hạ Dương Ba bị nụ cười kỳ quái của đứa bé làm cho bật cười. Anh đưa tay ra véo mũi của nó rồi lại đút một thìa cháo. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Chú ấy thật sự, rất tốt, đúng không?”

Lần này đứa bé không trả lời.

Hạ Dương Ba cứ thế nói chuyện câu được câu mất với cậu bé như vậy. Nói là nói chuyện nhưng thực ra là Hạ Dương Ba đang tự mình lẩm bẩm nói chuyện một mình. Một lát sau, bát cháo đã nhìn thấy đáy, nhưng điều khiến người khác không thể hiểu được là “sinh vật ngoài hành tinh” này đã nửa đóng nửa hở hai mắt lại, bắt đầu gật gà buồn ngủ.

Đợi đến khi đứa bé ngủ rồi, Hạ Dương Ba mới nhẹ nhàng ôm cậu về phòng ngủ, đặt giữa mình và Lưu Nhất Hàng rồi anh cũng nằm xuống. Cách khuôn mặt của cậu bé kỳ quái này là khuôn mặt của Lưu Nhất Hàng. Khuôn mặt cậu như có ánh sáng, thật sự đẹp không tả được.

Thế là Hạ Dương Ba không nhịn được nhổm người dậy, hôn nhẹ lên mí mắt đang khẽ rung động của Lưu Nhất Hàng.

Hạ Dương Ba cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tối hôm qua anh cũng không ngủ được bao nhiêu. Kỳ nghỉ Tết Dương lịch vừa kết thúc, Hạ Dương Ba sẽ phải đi công tác. Vốn dĩ hôm nay anh có việc phải làm nhưng đúng hôm Lưu Nhất Hàng được nghỉ nên anh muốn dành thời gian ra với cậu. Tối qua, anh đã cố gắng tăng ca làm xong công việc, đến nửa đêm mới được đi ngủ. Sáng sớm hôm nay, khi trời vẫn chưa sáng, anh lại phải dậy bật nồi cơm điện để ninh cháo rồi đến bệnh viện đón Lưu Nhất Hàng.

Nhưng không ai ngờ được lại có chuyện xảy ra. Anh thậm chí còn chưa có cơ hội nói với Lưu Nhất Hàng về chuyện anh sẽ đi công tác.

Hạ Dương Ba vừa tỉnh dậy đã bị khuôn mặt của đứa bé kỳ quái kia dọa cho giật mình. Bình thường khi ngủ dậy anh sẽ nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Nhất Hàng. Sự cách biệt này khiến người khác không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Đứa bé không biết tỉnh dậy từ lúc nào. Cậu mở to hai mắt nhìn trần nhà, không kêu cũng không khóc, thậm chí còn không cử động, yên lặng ngoan ngoãn khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Hạ Dương Ba đưa tay lên xoa mắt.

Lưu Nhất Hàng không có trên giường cũng không có trong phòng ngủ.

Hạ Duơng Ba dém chăn lại cho đứa bé rồi kéo dép lê ra ngoài tìm người.

Quả đúng như vậy, Lưu Nhất Hàng đang nấu cơm trong phòng bếp. Chỉ cần có thời gian, cậu sẽ chủ động nấu cơm, hơn nữa không thể không thừa nhận tài nấu nướng của cậu càng ngày càng tăng. Hạ Dương Ba cảm thấy dạ dày của mình đã bị cậu giữ chặt.

Có lẽ không chỉ có dạ dày mà còn có trái tim và cả người anh. Từ lâu đã bị Lưu Nhất Hàng giữ chặt rồi. Sự dịu dàng, ngang bướng, sự dựa dẫm làm nũng, những nụ hôn chân thành lúc im lặng… Tất cả, tất cả mọi thứ của cậu đều có sức thu hút mạnh mẽ với Hạ Dương Ba.

Nhìn bóng lưng của Lưu Nhất Hàng đứng trong bếp làm việc đâu ra đấy, lần đầu tiên Hạ Dương Ba cảm nhận được không khí gia đình trong ngôi nhà này lại chân thực đến thế. Anh và Lưu Nhất Hàng, bọn họ đã có một ngôi nhà, hai người trò chuyện trong phòng khách, cùng nấu ăn trong phòng bếp, và cùng nhau… trong phòng ngủ. Anh và người anh yêu cùng sống bên nhau, có cả… con… của hai người…

Chỉ có điều đứa bé kia…

Hạ Dương Ba nhớ tới đứa bé vẫn đang nằm ngây ra trong phòng ngủ, ánh mắt không khỏi trở nên mơ màng..

Nếu như đứa bé đó cũng được coi là “con”

Thì có lẽ đó là toàn bộ ước mơ của Hạ Dương Ba vào cuộc sống.

Giống như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng quay người lại nhìn anh. Cậu hơi kinh ngạc rồi vẩy nước trong tay đi. Cậu đi nhanh tới, ấn vai của Hạ Dương Ba, đồng thời khoá cửa phòng bếp lại và đẩy anh lên cánh cửa. Hai người không nói gì, cậu cúi đầu hôn xuống.

Tay Hạ Dương Ba vòng sau lưng Lưu Nhất Hàng, khẽ ôm lấy eo của cậu, nhiệt tình đáp lại nụ hôn đến muộn này.

Điều tác giả muốn nói:

Cuối cùng bữa cơm của Lưu Nhất Hàng cũng làm không xong.

Bình Luận (0)
Comment