Lúc sáng sớm hai giờ, nhịp tim của ông cụ có dấu hiệu sắp dừng lại.
Qua mười hai giờ, Lâm nữ sĩ hơi không chịu nổi, nằm xuống một chiếc giường khác trong phòng bệnh. Chỉ còn giáo sư Hạ ngồi thẳng tắp trên chiếc ghế cạnh giường, mỗi lần Lưu Nhất Hàng nhìn ông, ông vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó.
Bên giường chỉ có một cái ghế đó Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng cũng không thể không biết xấu hổ mà tranh với ông. Ông cụ ở trong một phòng bệnh tư nhân có điều kiện không tệ, bên trong gian phòng đồ đạc khá đầy đủ, hai người ngồi xuống chiếng ghế sô pha bên cửa sổ.
Phát hiện Hạ Dương Ba rất mệt mỏi, Lưu Nhất Hàng ghé vào tai anh nói nhỏ: “Dựa vào đùi em nằm một lúc đi.”
Hạ Dương Ba cũng không khách sáo với cậu, nằm xuống sô pha một lúc, đầu đặt trên đùi Lưu Nhất Hàng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Anh không ngủ được, không ai ngủ được.
Bọn họ không ai nói gì, nhưng trong lòng mỗi người đều có dự cảm, ông cụ không qua nổi đêm nay.
Lúc âm thanh của điện tâm đồ vang lên, Lưu Nhất Hàng đang ngửa đầu, không biết đang nghĩ gì, hơi thất thần. Sự im lặng đáng sợ bên trong căn phòng bị âm thanh đột nhiên vang lên xé toạc, Lưu Nhất Hàng giật mình, cả người run lên, cùng lúc đó Hạ Dương Ba mở to hai mắt, nhìn Lưu Nhất Hàng bằng ánh mặt mô*g lung.
Giáo sư Hạ từ trên ghế đứng lên, Lâm nữ sĩ cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đi xuống giường, đi đến bên cạnh ông ấy, bác sĩ và y tá trực nhanh chóng tràn vào phòng bệnh, chỉ một thoáng phòng bệnh ồn ào hẳn lên.
Hạ Dương Ba không hề động đậy, nằm ngửa mặt, ngơ ngác nhìn Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng cũng không động đậy, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Hạ Dương Ba.
Tới tận khi Hạ Dương Ba nhẹ nhàng mở to mắt, chất lỏng ấm áp trượt xuống từ khóe mắt của anh, Lưu Nhất Hàng mới đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của anh, đè thấp họng, gọi một tiếng: “Anh Hạ…”
Lúc đó ba hồn bảy phách của Hạ Dương Ba mới được một tiếng kêu này của Lưu Nhất Hàng kéo về, ánh mắt mới dần tỉnh táo.
Anh đột nhiên ngồi bật dậy trên ghế sô pha, động tác đột ngột làm anh choáng váng, thế là anh ngồi xuống, không động đậy chút nào nhìn giường bệnh bốn phía vây đầy người.
Lưu Nhất Hàng đưa tay ôm lấy anh, để đầu anh tựa vào cổ mình, vỗ nhẹ sau lưng anh, từng cái từng cái một, dường như không bao giờ dừng lại vậy.
Qua một lúc, cậu nghe thấy Hạ Dương Ba trong ng*c cậu phát ra âm thanh trầm thấp nghẹn ngào bị đè nén.
Ông cụ Hạ qua đời năm tám mươi hai tuổi, coi như ra đi trong yên bình.
Người nhà họ Hạ đã chuẩn bị tâm lý cho việc ông cụ Hạ qua đời từ lâu nhưng cho dù như vậy, người luôn lạnh nhạt như giáo sư Hạ vẫn không thể kiềm được khóc thảm thiết. Càng không nói tới Hạ Dương Ba có tình cảm sâu đậm với ông cụ Hạ từ nhỏ và người dễ cảm động như Lâm nữ sĩ.
Đến cả Lưu Nhất Hàng cũng không kìm được, nhân lúc không ai trông thấy đưa tay dùng sức dụi mắt.
Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba cùng ngây người ở thành phố G trong bốn ngày, tới tận khi xử lý xong hết hậu sự của ông cụ hạ.
Sau khi quay về thành phố Lâm thì đã qua năm rồi, nhưng trận cảm của Lưu Nhất Hàng vốn chưa dứt hẳn lại nặng thêm. Bệnh đi thì chậm, bệnh tới thì nhanh, vừa bệnh một chút vậy mà biến chứng thành viêm phổi.
Hạ Dương Ba vừa vội vừa tức, Lưu Nhất Hàng cũng không dám cố chấp với anh, ngoan ngoãn vào bệnh viện. Không ít công việc của Hạ Dương Ba bởi vì ông cụ Ha qua đời mà chất lại, dù có Hứa Ngụy Trì hỗ trợ giúp đỡ nhưng vẫn bận bù đầu hận không thể phân thân anh, mỗi ngày xong việc đến nhà cũng lười về, dứt khoát cầm mấy bộ quần áo để thay giặt, ở lại bệnh viện luôn.
Lưu Nhất Hàng xót anh, mặc dù phòng bệnh điều kiện không tệ, thế nhưng trong bệnh viện sao có thể so với ở nhà: “Ngày mai anh đừng tới nữa, bận xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi đi, em không yếu ớt như thế.”
Hạ Dương Ba vừa rót nước nóng cho cậu, vừa nói: “Anh về nhà cũng không có việc gì làm, ở đây cùng em cũng được.”
Lúc anh nói câu này, bố mẹ của Lưu Nhất Hàng đúng lúc đẩy cửa vào.
Lúc bình thường đều là Nguyễn Ngọc Liên chăm sóc cậu. Cho dù Hạ Dương Ba muốn chăm sóc cậu nhưng cũng không thể phân thân, không thể để ý mọi thứ, ví dụ như nấu cơm, hiện tại anh hoàn toàn không có thời gian làm.
Cũng may Nguyễn Ngọc Liên ở nhà không có việc gì nên đảm nhận nhiệm vụ mỗi ngày hai lần buổi trưa và buổi tối tới bệnh viện đưa cơm cho Lưu Nhất Hàng.
Bố Lưu chỉ đến một lần vào buổi trưa ngày thứ hai Lưu Nhất Hàng nhập viện, đúng lúc Hạ Dương Ba không ở đó, khi ấy Lưu Nhất Hàng yếu ớt nằm trên giường, hoàn toàn không có dáng vẻ lúc dương nanh múa vuốt ồn ào với bố Lưu.
Lúc đầu bố Lưu muốn quở trách cậu vài câu, nhìn thấy dịch truyền nước tích tích nhỏ xuống, sau đó thuận theo ống truyền đi vào trong mạch máu của Lưu Nhất Hàng, trên mu bàn tay cậu mạch máu hiện rõ, bố Lưu dường như còn nhìn được huyết dịch pha loãng bằng mắt thường.
Thế là, ông ngồi giường bệnh trông tới trưa cũng không nói gì,
Lưu Nhất Hàng không nghĩ tới bố cậu sẽ tới, bởi vì Nguyễn Ngọc Liên buổi tối luôn đem cơm tới cho cậu và Hạ Dương Ba, bố cậu không muốn gặp Hạ Dương Ba, sao biết Hạ Dương Ba ở đây còn tới?
Lưu Nhất Hàng vốn đang lười biếng dựa vào giường nói chuyện với Hạ Dương Ba, trong nháy mắt bố cậu bước vào suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Bố…Sao, sao bố lại tới đây?”
Bố Lưu “hừ” một tiếng, không trả lời.
Hạ Dương Ba rủ mắt, gọi một tiếng: “Chú.” Trong lòng cũng không mong được đáp lại, tự giác đi tới bên giường, theo thói quen mớm nước cho Lưu Nhất Hàng.
Thật ra Lưu Nhất Hàng đã khá hơn rất nhiều, mỗi ngày vì làm nũng mới náo loạn hết muốn Hạ Dương Ba mớm nước, lại muốn Hạ Dương Ba bón cơm, có đôi khi tới Nguyễn Ngọc Liên cũng không nhìn nổi.
Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy bố Lưu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng trong lỗ mũi.
Ngay lúc Lưu Nhất Hàng cho rằng quan hệ của bố cậu và Hạ Dương Ba rốt cục đã phá băng rồi thì gian phòng một lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Nguyễn Ngọc Liên cười cười, gọi Hạ Dương Ba cùng tới dùng cơm.
Hạ Dương Ba chống cái bàn nhỏ lên cho Lưu Nhất Hàng, giúp Nguyễn Ngọc Liên đem thức ăn lên bàn, sau đó lại mang một cái ghế tới ngồi bên cạnh giường.
“Cảm ơn dì.” Trước khi bắt đầu ăn cơm, anh nhìn Nguyễn Ngọc Liên nhẹ nhàng nói một câu.
Nguyễn Ngọc Liên cười cười, lắc lắc đầu: “Đứa nhóc, ăn đi.”
Hạ Dương Ba gật gật đầu, vô thức gắp miếng sườn lớn nhất bỏ vào bát của Lưu Nhất Hàng. Lưu Nhất Hàng chép miệng: “Em không muốn ăn cái này, không có mùi vị.”
“Em cố nhịn thêm hai ngày đi.” Hạ Dương Ba vừa nói, vừa gắp cho thêm cậu rau xanh.
Lưu Nhất Hàng ghét bỏ nhìn rau xanh, hoàn toàn không có ý định muốn ăn.
Hạ Dương Ba dừng đũa, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Khỏi bệnh rồi em muốn gì thì làm cho em ăn sau?”
Mắt Lưu Nhất Hàng phát sáng: “Thịt thỏ xào cay.”
Hạ Dương Ba gật đầu, ra hiệu cậu ăn hết rau xanh trong bát. Lưu Nhất Hàng khéo léo kẹp rau xanh tới bên miệng lại cò kè mặc cả: “Sườn xào chua ngọt.”
“Ừm.” Hạ Dương Ba đáp, gắp cho cậu một miếng cà rốt.
“Thịt cừu nướng.”
“Được.”
“Thịt kho…”
“Ăn cơm tử tế!” Lưu Nhất Hàng ở bên này coi đây như chốn không người mà đưa ra yêu cầu với Hạ Dương Ba, bố Lưu rốt cuộc không thể nhịn nữa lên tiếng trách mắng: “Có đồ ăn đã không tồi rồi còn cò kè mặc cả cái gì!”
Lưu Nhất Hàng ngây ra, bất mãn lầm bầm: “Con cũng có đưa ra yêu cầu với bố đâu…”
“Đưa yêu cầu với ai cũng không được…” Nói rồi nhìn thoáng qua Hạ Dương Ba: “Người ta không phải công việc bận rộn hả? Chỉ hầu hạ con ăn ngủ nghỉ hả?”
“Người ta tự nguyện, bố quản được hả?”
“Nhất Hàng!” Hạ Dương Ba cau mày, trầm giọng quát cậu dừng lại, thấy cậu nhìn về phía mình để khôi phục biểu cảm đáng thương kia lại nhịn không được mềm lòng, nhỏ giọng nói: “Đừng có mạnh miệng với bố em.”
Ánh mắt bố Lưu hơi động, nhìn về nơi khác, không nói gì nữa.
Sau khi Lưu Nhất Hàng hồi phục trở lại bệnh viện đúng lúc gặp bệnh viện tổ chức bác sĩ các khoa tới cô nhi viện chữa bệnh làm từ thiện.
Mùa xuân là thời kỳ tỷ lệ trẻ em mắc bệnh tay chân miệng tăng cao, hầu hết những đứa nhỏ đều có hoàn cảnh đặc biệt, không được khỏe mạnh, bệnh viện Nhi Đồng hằng năm đều tổ chức cho bác sĩ khám định kỳ cho bọn nhỏ.
Lưu Nhất Hàng vừa nghe nói tới chuyện này, lập tức xin tờ đơn, thuần thục điền xong đơn, nộp lên trên.
Quái vật nhỏ đã được đưa tới viện mồ côi, đã gần hai tháng, cậu còn chưa đi thăm nó
Thứ nhất vì có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, thứ hai, cậu cũng chưa biết phải đối mặt với nó như nào.
Cậu luôn nói quái vật nhỏ không hiểu gì nhưng cậu lại rất sợ ánh mắt kỳ lạ kia của quái vật nhỏ, dường như nó đang không tiếng động vặn hỏi cậu tại sao lại đưa nó đi.
Nên mượn cơ hội này, cậu cũng muốn đi xem quái vật nhỏ, xem nó sống có tốt không.
Chuyện đi viện mồ côi này, tới tận khi quyết định ngày cậu cũng không nói với Hạ Dương Ba. Cậu thực sự không biết nên mở miệng với Hạ Dương Ba như thế nào, hoặc là, cậu cũng không biết mục đích chuyến đi lần này của mình là gì.
Chỉ là vì xem quái vật nhỏ một chút sao?
Vậy thì tại sao không dám nói với Hạ Dương Ba?
Hạ Dương Ba dạo này bận tới trời đất quay cuồng, không có thời gian quản cậu cả ngày tính toán cái gì.
Mãi cho tới khi ngồi lên xe đi tới viện mồ côi, trong lòng Lưu Nhất Hàng vẫn còn áy náy với Hạ Dương Ba. Nhưng cảm giác áy náy này vào khoảnh khắc thấy quái vật nhỏ lập tức tan thành mây khói.
Lúc các cậu tới viện mồ côi, các thầy cô trong viện dã tập hợp bọn nhỏ ngồi một chỗ chờ các cậu.
Quái vật nhỏ với những đứa trẻ ồn ào kia không giống nhau, nhóc được giáo viên đặt dựa vào một chiếc ghế, một mình ngồi yên lặng ở bên cạnh, trong tay cầm một chiếc bánh bông lan nhỏ, không nhúc nhích nhìn các bạn đang cười cười nói nói trước mặt.
Lưu Nhất Hàng ở ngay cổng, cách nhóc chỉ có hai mươi bước chân, cậu nước mắt rung rung, muốn chạy như bay tới bên quái vật nhỏ.
Đột nhiên, hai đứa nhóc kháu khỉnh, khỏe mạnh, một béo một gầy chạy tới bên quái vật nhỏ, hi hi ha ha nhìn nhóc. Đứa nhóc béo hơn trừng mắt với quái vật nhỏ: “Hứ, đồ ngốc!”
Quái vật nhỏ không chút phản ứng.
“Ngốc hết chỗ nói, chỉ biết ăn ăn ăn!” Đứa nhóc gầy căm ghét nhìn nhóc.
Như là chứng minh nhóc chỉ biết ăn, quái vật nhỏ cắn một miếng bánh bông lan lớn, bắt đầu nhai nuốt một cách chậm rãi.
Ai biết được, động tác này chọc giận đứa bé kia: “**!” Nó dùng lực vung tay một cái, “bộp” một tiếng, mu bàn tay của quái vật nhỏ đã đỏ hết lên, bánh bông lan trong tay cũng rơi trên mặt đất.
Lưu Nhất Hàng gần như đồng thời xông lên phía trước, đẩy hai đứa bé kia ra, không nén được giận: “Mấy đứa làm gì thế hả?”
Tiếng hét to của Lưu Nhất Hàng thu hút sự chú ý của mọi người, bất kể là bác sĩ đồng nghiệp hay những đứa nỏ ở đây tất cả đều quay đầu kinh ngạc nhìn cậu.
Mà quái vật nhỏ vốn im lặng, nhẫn nhịn chịu đựng vào khoảnh khắc thấy Lưu Nhất Hàng đột nhiên mất khống chế, gương mặt đỏ bừng lên, dùng sức khoa tay múa chân, trong miệng y y a a, hai mắt ửng đỏ, nhìn chằm chằm Lưu Nhất Hàng không chớp mắt.
Lưu Nhất Hàng suýt chút nữa khóc, một tay ôm lấy quái vật nhỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nhóc an ủi: “Không sao, không sao…Không cần phải sợ, quái vật nhỏ… Chú tới rồi…”
Quái vật nhỏ trong ng*c cậu khóc tê tâm liệt phế, nắm chặt quần áo của cậu, hai chân đạp loạn xạ trên không trung. Lưu Nhất Hàng ôm cô nhóc thật chặt, dịu dàng kiên nhẫn an ủi đứa bé đang sụp đổ trong lòng mình.
“Không sợ không sợ..chú tới rồi, không có ai bắt nạt cháu nữa…”
Dưới sự trấn an của Lưu Nhất Hàng, cảm xúc của quái vật nhỏ dần dần ổn định lại, tiếng khóc dần bị âm thanh thút thít thay thế, nhóc run rẩy trong ng*c Lưu Nhất Hàng, trong lòng cậu nháy mắt bị khoét ra một cái lỗ.
Quái vật nhỏ ôm chặt cổ Lưu Nhất Hàng, âm thanh thút thít cũng dần dừng lại. Không khí dần quay về yên tĩnh.
Bỗng nhiên, Lưu Nhất Hàng thấy nghe nhóc khàn giọng gọi một tiếng: “Mẹ…”