Dỗ dành quái vật nhỏ ở trại trẻ mồ côi ngủ say, lúc Lưu Nhất Hàng về đến nhà đã rất khuya rồi. Cậu tưởng rằng chí ít Hạ Dương Ba đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, nhưng cậu về nhìn thấy Hạ Dương Ba vẫn đang ngồi trên ghế sofa, rõ ràng là bộ dáng vừa mới trở lại.
Ngày thường người này luôn đóng bộ áo vest giày da, quần áo chỉnh tề, lúc này lại lơ đễnh ngồi tựa vào sofa. Áo khoác bị anh vắt trên thành ghế, áo sơ mi trắng bên trong cởi hai cúc, chiếc cà vạt sẫm màu dưới cổ áo nới ra xộc xệch.
Nhìn qua như mang một loại vẻ đẹp chán chường.
Anh nhìn thoáng có chút hồn xiêu phách lạc, nhất thời khiến Lưu Nhất Hàng thấy hơi rụt rè, bỗng chốc không dám nói ra những điều mà cậu đã suy nghĩ trên đường.
“Anh Hạ…” Cậu thay giày, chậm chạp đi qua đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Dương Ba: “Làm sao vậy?”
“Hôm nay anh đã gặp bố em.” Hạ Dương Ba quay đầu sang nhìn cậu, không chút giấu giếm.
Đôi mắt Lưu Nhất Hàng trợn trừng như chuông đồng: “Hả?”
“Buổi tối anh ăn cơm với đương sự xong, lúc ra khỏi nhà hàng vừa hay gặp ông ấy cũng vừa ăn cơm xong với người khác đi ra… Ông ấy hỏi anh có thời gian cùng nhau đi uống trà không.” Hạ Dương Ba nói.
Lưu Nhất Hàng lập tức ngồi ngay ngắn: “Vậy anh có đi không?”
Kỳ thực căn bản không cần phải hỏi nữa.
“Em có biết bố em nói gì với anh không?” Hạ Dương Ba không trả lời mà hỏi ngược lại cậu.
Lưu Nhất Hàng vốn dĩ không thể nghĩ ra được bố của cậu có thể nói cái gì với Hạ Dương Ba, chắc chỉ đơn giản khuyên hai người chia tay mà thôi. Vì vậy cậu nhỏ giọng hỏi thử: “Có phải ông ấy bảo anh rời xa em không?”
Sắc mặt Hạ Dương Ba không tốt lắm. Lưu Nhất Hàng nhất thời cảm thấy luống cuống, tóm chặt lấy cổ tay anh: “Anh Hạ! Anh đừng nghe lời ông ấy nói. Em không cho phép anh rời…”
“Di chúc của ông nội.” Hạ Dương Ba đột nhiên lên tiếng chặt đứt những suy đoán linh tinh trong đầu cậu.
Não của Lưu Nhất Hàng kịp thời phản ứng lại: “Anh nói gì cơ?”
Hạ Dương Ba hít sâu một hơi: “Năm ngoái, ông nội có đến Lâm Thành… nhưng không nói với chúng ta, ông… ông đến tìm bố của em…”
“Ông nói rất nhiều chuyện với bố của em… đại ý là ông hy vọng bố em có thể chấp nhận chuyện của hai ta… Ông nội nói, ông có thể hiểu được tất cả những băn khoăn lo lắng của một người làm bố. Ông nói có rất nhiều chuyện không thể nào khống chế, kiểm soát mọi thứ được. Điều duy nhất có thể làm đó là bảo đảm cung cấp cho cuộc sống của hai chúng ta…”
“Ông nội đã làm thủ tục tín thác di sản… Ông đã ủy thác tất cả di sản cho tổ chức tín thác quản lý, và người có điều kiện hưởng tất cả các lợi ích do tín thác di sản mang lại chỉ có anh và em…” Hạ Dương Ba nói với Lưu Nhất Hàng.
Tín thác cái gì đó, Lưu Nhất Hàng lần đầu tiên nghe thấy, nhìn Hạ Dương Ba bằng ánh mắt khó hiểu như học sinh tiểu học thành thật hỏi vấn đề: “Nó có ý nghĩa gì vậy?”
“Chỉ khi hai chúng ta ở bên nhau thì mới có thể thừa kế di sản của ông nội để lại. Nếu anh và em chia tay thì tất cả di sản này sẽ được quyên tặng cho tổ chức phúc lợi.” Hạ Dương Ba giải thích ngắn gọn: “Ông nội là muốn để bố em yên tâm, để em yên tâm và cũng là để hai chúng ta cùng yên tâm.”
Não Lưu Nhất Hàng vẫn chưa tiếp thu được điều này.
“Anh vừa gọi điện về nhà hỏi bố anh, đã xác nhận di chúc của ông nội đúng là như vậy.” Hạ Dương Ba lại nói: “Có điều không chỉ thế này. Nếu hai chúng ta có con, dù là con của ai đi chăng nữa, thì số tiền tín thác kia đều sẽ trở thành số tiền trang trải cho cuộc sống và học tập của con. Mà nếu chúng ta có con rồi mới chia tay thì đứa con sẽ trở thành người duy nhất được hưởng di sản thừa kế.”
“Nhất Hàng, em có biết ý nghĩa của điều này không?” Hạ Dương Ba đỏ mắt nhìn cậu.
Lưu Nhất Hàng hiểu lờ mờ chứ chưa tường tận. Nhưng có lẽ cậu cũng có thể nghĩ ra ông cụ có lẽ đang tính toán cho hai người họ. Trong đầu cậu hiện lên rõ ràng dáng vẻ của ông cụ đêm đó, lần cuối cùng nói với bọn họ “hãy sống tốt nhé.”
“Ông nội muốn chúng ta ở bên nhau mãi… sống vui vẻ bên nhau…” Lưu Nhất Hàng trả lời anh.
Hạ Dương Ba “Ừ” một tiếng, nâng tay xoa hốc mắt đang đỏ lên, im lặng nhìn Lưu Nhất Hàng.
Lưu Nhất Hàng vươn tay cầm lấy tay anh, ngón cái xoa xoa mu bàn tay anh. Hạ Dương Ba nhẹ nhàng cười với cậu, lại tiếp tục nói: “Bố em kể, ông nội nói rất nhiều đạo lý, ông ấy suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra… Có một số chuyện ông ấy không thể làm cách nào chấp nhận được… Nhưng mà ông ấy hiểu được một điều, đó là những bậc làm cha làm mẹ luôn muốn con cái của mình được sống hạnh phúc vui vẻ.”
Lưu Nhất Hàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Dương Ba tiếp tục nói: “Ông ấy còn nói, đến cuối cùng vẫn không thể trực tiếp nói ra với em… Ông ấy nói, ông ấy không có ý kiến gì… đối với chuyện của chúng ta…”
Lưu Nhất Hàng đang cố gắng hiểu lời Hạ Dương Ba đang nói, còn chưa kịp vỗ tay ăn mừng, chợt nghe Hạ Dương Ba bất đắc dĩ nói tiếp: “Điều kiện duy nhất là chúng ta phải có con.”
…
“Nhưng mà anh Hạ… Em không thể sinh con cho anh, mà anh cũng không thể sinh con cho em…” Hai người im lặng nửa ngày, sau đó Lưu Nhất Hàng buồn rầu nói với Hạ Dương Ba.
Hạ Dương Ba suýt chút nữa bị cậu chọc tức đến bật cười, trong lòng thầm mắng cậu chỉ nghĩ được thế thôi. Đang chuẩn bị nói, lại thấy hai mắt cậu sáng lên, có chút hưng phấn, lại hơi thận trọng nói: “Nhưng mà! Chúng ta có thể có con mà!”
Hạ Dương Ba nheo mắt, khoanh tay, có chút đăm chiêu nhìn cậu: “Nói thử xem?”
Lưu Nhất Hàng bỗng cảm thấy lúng túng, cúi đầu không nói lời nào.
Nhìn thấy cậu như vậy, Hạ Dương Ba biết nhất định đã chuyện gì đó. Anh đưa tay xoa xoa sau đầu cậu, sau đó bàn tay to dày của anh dừng ở bên tai cậu nhẹ nhàng vu.ốt ve vành tai: “Sao thế?”
Rốt cuộc Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương Ba há miệng nhưng lại không nói gì cả.
“Em muốn nói gì?” Hạ Dương Ba hỏi cậu.
Ánh mắt Hạ Dương Ba hơi đỏ lên, không biết là vì ông cụ trước khi qua đời vẫn hết sức tận tâm sắp xếp cho hai người khiến anh cảm động, hay là vì bố của Lưu Nhất Hàng cuối cùng cũng đồng ý.
Dù thế nào đi nữa, tâm tình Hạ Dương Ba vẫn rất phức tạp, không phải vô cùng vui vẻ, mà chắc chắn cũng không phải đau lòng khổ sở. Nhưng Lưu Nhất Hàng nhìn anh như vậy, vẫn không dám nói ra lời từ đáy lòng.
“Sao mặt mày cứ nhăn nhăn nhó nhó thế? Có chuyện gì nói đi xem nào…” Hạ Dương Ba vỗ nhẹ đầu cậu.
Lưu Nhất Hàng do dự nửa phút, cuối cùng cẩn thận nói ra: “Hôm nay em đi thăm quái vật nhỏ…”
Không ngoài dự đoán, sắc mặt Hạ Dương Ba lập tức lạnh đi, Lưu Nhất Hàng cũng không dám tiếp tục nói.
“Sau đó thì sao?” Sắc mặt Hạ Dương Ba rất xấu, giọng nói cũng không còn ôn hòa. “Rốt cuộc em đang muốn nói cái gì?”
Lưu Nhất Hàng kinh ngạc nhìn Hạ Dương Ba, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Quái vật nhỏ bị bắt nạt ở trại trẻ mồ côi… Anh biết không, bọn nhỏ trong trại trẻ mồ côi đều nói cậu bé là đồ ngốc! Không ai làm bạn với cậu bé… Đã lâu như vậy rồi mà cậu bé vẫn không cao thêm chút nào, cũng không tăng thêm cân nào! Đã hai tuổi rồi mà bộ dáng vẫn như một đứa bé chưa đến một tuổi. Anh có biết không? Cậu bé bẩn như vậy, ngốc nghếch ở một mình, không ai để ý đến cậu bé, cho dù có người chủ động nói chuyện với cậu bé thì cũng là lăng mạ, bắt nạt cậu bé…”
“Khi nhìn thấy em, cậu bé đã khóc nức nở… mở miệng khóc không ra hơi… Cậu bé cứ ôm cổ em không chịu buông tay, dỗ thế nào cũng không được… Anh nói xem, cậu bé ngay cả nói cũng không nói được, nghĩ gì cũng không ai biết, chỉ biết khóc tu tu, khóc đến mức cổ họng khản đặc… Ngoài em ra, ai cũng không được phép chạm vào… Anh nói xem rốt cuộc cậu bé đã chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể thành như vậy?!”
Im lặng.
Lưu Nhất Hàng nghĩ rằng Hạ Dương Ba sẽ tức giận, sẽ phẫn nộ, trách cứ mình vì đã tự ý đến trại trẻ mồ côi thăm quái vật nhỏ. Nhưng anh không như vậy, khuôn mặt lạnh lùng ban đầu dần dần thả lỏng, anh nhìn đôi mắt hoa đào của Lưu Nhất Hàng như lấp lánh ánh lệ, lại như tràn ngập cảm xúc đau lòng.
Lẽ ra anh phải nghĩ đến điều đó từ lâu.
Hoàn cảnh của quái vật nhỏ như vậy, bị gửi đến trại trẻ mồ côi, liệu có thật sự là một nơi tốt không?
Người ta nói trẻ con là những người ngây thơ nhất. Nhưng mà cũng vì sự chân thực của bọn họ, nội tâm không thể che giấu được cảm nhận đối với thế giới, như vậy những tổn thương do hiện thực gây ra mới có thể càng thêm đau đớn.
Anh thậm chí còn ôm tâm lý may mắn nghĩ rằng quái vật nhỏ sẽ sống tốt ở đó.
Anh ta thậm chí còn giả vờ như không biết bộ dạng của thế giới hiện thực này như thế nào, làm bộ như không biết gì, nhưng thực chất lại buộc Lưu Nhất Hàng phải bước vào đó.
Bởi vì anh vô cùng ích kỷ, không muốn gánh vác phiền phức nhỏ này.
Không muốn nhìn phiền phức nhỏ này từ từ lớn lên cho đến khi biến thành một phiền phức rất lớn.
Hai tháng nay, anh bắt bản thân không được nghĩ đến quái vật nhỏ, lại hoặc là làm chuyện nọ chuyện kia để phân tán sự chú ý của anh, khiến anh không còn thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì. Nhưng khi Lưu Nhất Hàng vừa nói đến tình hình của quái vật nhỏ, trái tim Hạ Dương Ba bỗng nảy sinh một cảm giác tự chán ghét ghê tởm.
Bản chất con người luôn có những điểm yếu, sự ích kỷ mà không làm tổn thương người khác không có gì sai cả. Hạ Dương Ba vẫn thường tự an ủi mình như thế.
Nhưng chính trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên cảm thấy mặt tối không muốn cho ai biết ẩn trong bản chất con người anh lại khiến người ta chán ghét như vậy, nhất là khi so sánh với ánh sáng trên người Lưu Nhất Hàng.
Anh từng cảm thấy, Lưu Nhất Hàng chính là ánh nắng mặt trời chiếu sáng cho sinh mệnh của anh, giúp anh xua tan tất cả lạnh lẽo tăm tối. Mà cho đến bây giờ, anh mới hiểu được, tia nắng của cậu không chỉ soi sáng được da thịt bên ngoài của anh, mang đến cho anh ánh sáng ấm áp, mà còn đưa anh tránh khỏi tất cả nhưng tổn thương trên thế giới này, chiếu sáng chói lọi căn phòng mục nát đang khóa chặt những bóng tối âm u dưới đáy lòng kia.
Điều anh phải làm bây giờ là dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đó, quét tước sắp xếp lại cho ngay ngắn.
“Nhất Hàng…” Rốt cuộc Hạ Dương Ba cũng mở miệng, giọng anh khàn khàn đến phát sợ.
Lưu Nhất Hàng sợ hãi nhìn anh, chờ đợi phán quyết.
“Khi nào có thời gian… Chúng ta đón quái vật nhỏ về nhà đi.” Đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng mấp máy. Lưu Nhất Hàng suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe lầm, hai mắt mở to, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn anh.
Hạ Dương Ba nhẹ nhàng mím môi, nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời của cậu như một lỗ đen, bất kì lúc nào cũng có thể hút Hạ Dương Ba cuốn vào trong đó.
“Chúng ta chuẩn bị một chút, đón cậu bé về nhà thôi.”