Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 42

Lưu Nhất Hàng dường như chẳng suy nghĩ gì mà đã vội vàng chạy đến chỗ ở của Hạ Dương Ba, trên người cậu vẫn đang mặc đồng phục đội bóng, số 19, con số may mắn của cậu. Bên ngoài mặc chiếc áo khoác mỏng, trong tay vẫn đang nắm chặt chiếc cúp thưởng nhận được từ mấy tiếng trước.

Cậu cứ như vậy đi thẳng đến nhà Hạ Dương Ba, đôi mắt sáng rực mang theo men rượu và hơi nước, tủi thân mà giận dỗi nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba.

“Nhất Hàng… là… là em ư?” Giọng nói kinh ngạc của Hạ Dương Ba vang lên, chút lí trí rơi rớt của Lưu Nhất Hàng vội quay lại, cậu ngây ngốc nhìn anh, miệng khép khép mở mở nói không thành lời.

Nên nói gì với anh thì tốt đây?

Lưu Nhất Hàng không biết.

Thậm chí vì sao cậu chạy đến đây, và đến như thế nào cậu cũng không rõ.

“Nhất Hàng?” Hạ Dương Ba khẽ gọi.

Ánh mắt Lưu Nhất Hàng khẽ động, da đầu căng lên hỏi: “Hơn nửa tháng nay anh đi đâu vậy?”

Lời vừa nói ra, hai người bèn ngây ra nhìn nhau.

Lưu Nhất Hàng ngây ra vì thái độ chất vấn của mình với Hạ Dương Ba, còn Hạ Dương Ba là ngạc nhiên do trọng điểm trong câu hỏi đầy quan tâm của Lưu Nhất Hàng, anh tưởng rằng cậu sẽ hỏi vì sao hôm nay lại bỏ đi trước.

Hạ Dương Ba cười khổ một tiếng, đáp: “Trước tôi có nhận một vụ án, không phải tôi đã nói với em rồi sao? Nói sao nhỉ, vụ án này không phải án thường, khá là phức tạp, có một nhân chứng quan trọng trốn ở thành phố S, tôi đi thành phố S ôm cây đợi thỏ…”

“Số của anh không gọi được.” Lưu Nhất Hàng hơi cau mày, mím môi bất mãn nói.

“Em gọi điện cho tôi?” Hạ Dương Ba kinh ngạc, thấy Lưu Nhất Hàng ngậm miệng không phủ nhận, không nhịn được khẽ cười: “Vừa đến thành phố S thì điện thoại đã bị móc mất, cũng không có thời gian làm lại sim, nên tôi mua điện thoại mới rồi làm sim mới luôn…”

“Xin lỗi… Tôi không nghĩ… không nghĩ em sẽ gọi điện cho tôi…”

Nghe vậy, Lưu Nhất Hàng bèn không được tự nhiên mà khụ một cái, đang định nói gì đó thì tiếng nước trong phòng tắm chợt dừng lại, cả căn nhà bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Lưu Nhất Hàng vốn dĩ không chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm, nhưng bỗng nhiên bầu không khí trầm xuống một cách kì lạ khiến cậu cảm giác được có gì đó không đúng, cậu cúi đầu nhìn thì thấy một đôi giày lười nam rõ ràng không thuộc về Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng sững người, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương Ba bằng ánh mắt kì quái: “Trong nhà có người khác à?”

Hạ Dương Ba lúc này cũng sửng sốt, sắc mặt lúc đen lúc trắng, luống cuống đứng đó.

Họ đứng đó mắt đối mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn là người mở miệng đánh vỡ sự yên lặng trước.

Đột nhiên, Hạ Dương Ba hình như nhớ ra mình đã quyết định sẽ rời xa khỏi cuộc sống của Lưu Nhất Hàng, anh nhìn chằm chằm vào cậu, lại xoay đầu nhìn về hướng phòng tắm, hắng giọng, cố ra vẻ bình tĩnh nói bằng giọng điệu lạnh nhất có thể: “Em quản hơi nhiều rồi đó, Nhất Hàng.”

Sắc mặt và giọng điệu của anh nghiêm khắc, Nhất Hàng cứ như đứa trẻ đang đòi hỏi rất vô lí.

“Ý anh là gì?” Sắc mặt Lưu Nhất Hàng thoắt cái thay đổi, mặt cậu đanh lại, tiến về trước một bước, dựa vào dáng dấp cao lớn của mình mà nhìn xuống Hạ Dương Ba từ trên cao.

Hạ Dương Ba bị thái độ của cậu doạ cho giật mình, sững ra một lúc rồi đứng thẳng lưng, đang định mở miệng đáp thì nghe thấy một giọng nói kinh ngạc xen lẫn mấy phần thân mật ngọt ngào: “Anh có khách à?”

“Không có!”

“Không phải!”

Hai người đồng thanh lên tiếng

Tử Văn hơi xấu hổ, đứng như trời trồng, có chút ngại ngùng nhìn về hướng Hạ Dương Ba.

Lưu Nhất Hàng lúc này mới chú ý đến cậu trai trẻ da dẻ non mịn tinh tế trước mắt mình so với Hạ Dương Ba thì lùn hơn một chút, cậu nhóc mới bước ra từ nhà tắm nên thoạt nhìn gương mặt thanh tú ấy còn đang đỏ bừng lấm tấm hơi nước.

Nhìn có hơi giống với con gái.

Hạ Dương Ba thích kiểu con trai như thế này ư?

Lưu Nhất Hàng ghét bỏ mà nhíu nhíu mày, nhưng càng khiến cậu bực mình hơn là cậu trai giống con gái trước mắt đây đang loã thể, chỉ cuốn bên ngoài một tầng vải, hơn nữa lại là đồ ngủ của Lưu Nhất Hàng, chính xác mà nói, là đồ ngủ mà Hạ Dương Ba mua cho Lưu Nhất Hàng, cùng một đôi với áo ngủ của anh. Khi Lưu Nhất Hàng rời đi chỉ cầm theo đồ của bản thân mình, còn những thứ mà Hạ Dương Ba mua cho, cậu không hề đem theo bất kì thứ gì.

Bao gồm cả đôi dép lê mà Tử Văn đang mang.

“Cậu là ai?” Lưu Nhất Hàng trợn mày lên, đẩy Hạ Dương Ba ra, tiện tay đặt chiếc cúp lên tủ giày gần cửa rồi tiến đến hai bước, từ trên cao nhìn xuống Tử Văn, ngữ khí không hoà ái hỏi.

Đứng dưới bóng dáng cao lớn của Lưu Nhất Hàng, Tử Văn áp lực hơi run, cậu xoay đầu cầu cứu nhìn Hạ Dương Ba. Hạ Dương Ba tiến lên nắm lấy bả vai Lưu Nhất Hàng, chau mày, không vui nói: “Nhất Hàng, em định làm gì vậy?”

“Làm gì à?” Lưu Nhất Hàng đẩy Hạ Dương Ba ra, không biết do cậu uống rượu hay do tức giận mà mặt cậu đỏ bừng lên, cả cổ cũng đỏ, mạch máu nổi hết lên, cậu tức giận nhìn về phía Hạ Dương Ba lớn giọng: “Anh hỏi tôi làm gì à? Cậu ta là ai? Sao cậu ta có quyền mặc đồ của tôi, có quyền đi dép của tôi?”

Hạ Dương Ba sững sờ, sau đó ôm lấy cánh tay cậu cười lạnh: “Lưu Nhất Hàng, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu nghĩ đây là nhà của ai?”

Giọng điệu vừa tủi thân vừa phẫn nộ của Lưu Nhất Hàng đã chọc tức Hạ Dương Ba, giữa anh và Lưu Nhất Hàng rõ ràng không có gì cả, nhưng hiện tại lại giống như anh đang ăn vụng mà bị bắt gặp vậy, Hạ Dương Ba trong lòng dậy sóng, nói ra những lời không tỉnh táo mấy so với bình thường.

Lưu Nhất Hàng hiển nhiên không nghĩ rằng Hạ Dương Ba sẽ nói chuyện với mình như vậy, nhưng những lời của Hạ Dương Ba đã triệt để đâm chúng tim Lưu Nhất Hàng.

Đúng vậy, cậu là gì của anh chứ, dựa vào đâu mà nửa đêm chạy đến nhà người ta? Cậu là gì của anh đâu, anh đưa ai về nhà, quan hệ với ai thì có liên quan gì đến cậu chứ?

Cậu nhìn sang Hạ Dương Ba, thấy anh không mặc áo khoác, khuy áo sơ mi trắng đã cởi được nửa chừng, lộ ra bộ ng*c tráng kiện. Lưu Nhất Hàng đột nhiên ý thức được, Hạ Dương Ba với cậu trai trẻ này có lẽ chuẩn bị làm chuyện kia, cũng có thể là sự đã rồi.

Nhận thức được chuyện này khiến Lưu Nhất Hàng nháy mắt như mất đi lí trí, cậu ngẩng đầu, hét lên một tiếng, Hạ Dương Ba như nhận ra gì đó, đang chuẩn bị ngăn cản cậu thì Lưu Nhất Hàng đã nhanh chóng giơ chân lên sút thẳng vào bụng của Tử Văn.

Lực từ cú đá của Lưu Nhất Hàng không phải người bình thường có thể chịu đựng được, những năm gần đây dù là luyệnTaekwondo hay đá bóng thì cậu cũng đã đá gãy không biết bao nhiêu bia gỗ, hỏng không biết bao nhiêu quả bóng, chứ đừng nói đến một Tử Văn gầy yếu.

Lưu Nhất Hàng tấn công quá đột ngột, Tử Văn rõ ràng không hề phản ứng kịp, bị cậu đá lăn ra đất, eo vẹo cả đi, cậu ta ôm lấy bụng ho sặc sụa.

Đôi mắt Lưu Nhất Hàng đỏ như sắp chảy máu, dường như cảm thấy đá một lần chưa đủ, cậu xông lên muốn ấn Tử Văn xuống đất đánh tiếp. Hạ Dương Ba hốt hoảng vội ôm chặt lấy Lưu Nhất Hàng, hét lên bên tai cậu: “Lưu Nhất Hàng! Mẹ kiếp cậu bị điên à?”

Lưu Nhất Hàng như bị điếc, mặc kệ mọi thứ mà xông về phía Tử Văn, bộ dạng như muốn lột da sống cậu ta. Hạ Dương Ba thấy sắp không giữ được Lưu Nhất Hàng, cuống cuồng hét lên với Tử Văn: “Cậu đi trước đi.”

Tử Văn còn đang ho một cách gian nan, ánh mắt mang theo hơi nước, hậm hực ngồi trên đất, tủi thân nhìn Hạ Dương Ba: “Tôi…”

“Cút!” Lưu Nhất Hàng trợn mắt, hét về phía cậu ta: “Cút m* mày cho tao!”

Tử Văn bị doạ đến mặt mũi trắng bệch, đầu óc mơ hồ không rõ hai người trước mặt có quan hệ gì.

Lưu Nhất Hàng thì một bộ đằng đằng sát khí, hận không thể gi*t ch*t cậu, nhìn như đến để bắt gian, lại giống như báo thù. Thấy Hạ Dương Ba cũng không phải đối thủ của Lưu Nhất Hàng, cậu ta bèn hít sâu một hơi, nhịn đau hậm hực đứng dậy, đến quần áo của bản thân cũng không cầm, hoảng loạn bỏ chạy.

Cửa theo quán tính đóng sập lại.

Lưu Nhất Hàng hơi dùng lực chút đã đè Hạ Dương Ba xuống đất, gáy anh bị đập xuống phát ra một tiếng “cốp” to đùng, đau đến mức khiến mí mắt Hạ Dương Ba đầy sao. Nhưng Lưu Nhất Hàng không quan tâm nhiều đến thế, một tay bóp cổ anh, một tay giữ chặt tay phải của anh, cố định đầu anh trên đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.

Hạ Dương Ba bị cậu đè đến mức sắp không thở nổi, căn bản không còn sức lực để phản kháng, chỉ đành đầu hàng mắt đối mắt với cậu.

“Anh với cậu ta ngủ với nhau rồi?” Lưu Nhất Hàng cả người nặng trịch đè lên người Hạ Dương Ba, bàn tay bóp cổ anh nới lỏng ra, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại, gằn giọng hỏi.

Cảm xúc của cậu lúc này đã ở trên bờ vực sụp đổ, cơn giận bị đẩy lên đỉnh điểm, chỉ cần một mồi lửa sẽ lập tức nổ tung, nổ banh xác Hạ Dương Ba.

Nhưng rõ ràng, bởi vì Lưu Nhất Hàng bị ép bên dưới mà cảm thấy nhục nhã, lại thêm cổ bị giữ lấy, nên đầu óc Hạ Dương Ba vì thiếu dưỡng khí mà không ý thức được nguy hiểm, anh cười lạnh nhướng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, giữa kẽ răng đều tăm tắp nghiến ra mấy chữ: “Chẳng liên quan gì đến cậu…”

Lời vừa nói ra, bàn tay nắm chặt cổ anh của Lưu Nhất Hàng tăng thêm lực, lúc sau, đến cả ho anh cũng không ho được, tròng mắt dần co lại, hô hấp trở nên yếu ớt.

Dường như cảm thấy người dưới thân đang dần mất đi hô hấp, Lưu Nhất Hàng mới giật mình thả lỏng tay ra, không khí mạnh mẽ tràn vào khiến Hạ Dương Ba nhất thời không kịp thích ứng mà ho lên, anh khẽ xoay người cúi đầu xuống đất ho.

Lưu Nhất Hàng buông Hạ Dương Ba ra, nhưng cả người vẫn cưỡi bên trên, hai chân đè hai bên sườn Hạ Dương Ba, áp chế anh khiến anh không thể bật dậy.

Một tay Hạ Dương Ba đặt sau lưng, nửa người hơi chống dậy, hít lấy hít để không khí, nhưng bất giác cũng dần xáp lại gần hơn với Lưu Nhất Hàng, không khí mà anh tham lam hít vào tràn ngập trong khoang mũi và phổi cũng mang theo cả hương vị của Lưu Nhất Hàng.

Dưới tình hình này, Hạ Dương Ba vẫn cứng rắn không biết xấu hổ.

“Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh ngủ với cậu ta chưa?” Lưu Nhất Hàng đen mặt, giọng nói lạnh lùng như đến từ địa ngục.

Bình Luận (0)
Comment