Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 43

“Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh ngủ với cậu ta chưa?” Lưu Nhất Hàng cho Hạ Dương Ba một cơ hội nữa.

Nhưng anh rõ ràng không nắm lấy cơ hội này, anh không dám nhìn vào mắt Lưu Nhất Hàng, sợ Lưu Nhất Hàng phát hiện ra sự thay đổi ở nơi khó nói kia của mình, nên trốn tránh ánh mắt của cậu, cố chấp nói: “Ngủ rồi… hay là chưa ngủ… thì có liên quan gì đến cậu?”

Nói xong, hô hấp của Lưu Nhất Hàng ngừng lại, nhưng cũng chỉ một giây sau Lưu Nhất Hàng liền giống như tẩu hoả nhập ma, đôi mắt đỏ lên như xuất huyết, giận dữ nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba chưa kịp nói thêm gì, cậu liền đưa tay nắm lấy cổ anh rồi đè anh xuống nền đất lạnh như băng.

“Mẹ nó! Lưu Nhất Hàng cậu…” Đầu Hạ Dương Ba đập xuống đất choáng váng, không nhịn được chửi một câu, nhưng chưa chửi hết câu thì chiếc sơ mi còn đang cài hững hỡ vài cúc áo trên người đã bị Lưu Nhất Hàng dùng tay còn lại giật tung nốt mấy cái cúc còn lại

Dường như ý thức được điều gì, Hạ Dương Ba bắt đầu cuống cuồng muốn ngồi dậy, mặc kệ hô hấp khó khăn, anh vẫn cau có hét lên với Lưu Nhất Hàng: “Lưu… Lưu Nhất Hàng… mẹ nó cậu buông tay ra… buông tôi ta…”

Lưu Nhất Hàng không quan tâm mà cưỡi trên người anh, hơi dịch người xuống, cởi chiếc thắt lưng da quấn trên eo anh rồi rút ra.

Hạ Dương Ba mạnh tay đẩy Lưu Nhất Hàng ra, muốn đẩy cậu xuống khỏi người mình, nhưng thân trên của Hạ Dương Ba cứng như thép, cứ sừng sững cưỡi trên người anh.

“Mẹ nó cậu cút ra!” Hạ Dương Ba tức giận hét.

“Bốp” một tiếng, chiếc thắt lưng da quật một tiếng to như pháo lên vòng eo đang lồ lộ ra của Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba không nhịn được bật ra tiếng rên, dường như ngay lập tức, trên eo xuất hiện một vệt hằn đỏ tươi.

Hạ Dương Ba đau điếng người, cũng bị chọc tức điên lên, cuối cùng dùng hết sức đẩy mạnh Lưu Nhất Hàng ra, chỉ vào mặt cậu mắng to: “ĐMN Lưu Nhất Hàng! Cậu bị điên à!”

“Tôi điên gì?” Lưu Nhất Hàng bị Hạ Dương Ba đẩy ra, ngã ngồi trên đất cười lạnh. Đúng lúc Hạ Dương Ba luống cuống định đứng dậy cậu liền nhanh tay lột chiếc quần tây của anh xuống.

Trên người Hạ Dương Ba vẫn còn treo chiếc sơ mi trắng bị xô xô kéo kéo từ nãy, chiếc áo mở to lộ ra bờ ng*c tráng kiện màu mạch nha với hai điểm hồng hồng nho nhỏ, quần tây bị kéo tuột xuống đến chân, chỉ còn lại chiếc quần nội y tứ giác căng chặt bao lấy vật đã đứng thẳng vừa to vừa cứng kia, mùi vị nam tính đầy gợi cảm.

Giây phút ngượng ngùng này khiến động tác của Hạ Dương Ba sững lại, Lưu Nhất Hàng nắm lấy bắp chân anh, ngẩng đầu, như có như không cười nhìn anh: “Hạ Dương Ba, anh thích bị đàn ông chơi đến thế à?”

Hạ Dương Ba ngẩn ra, chưa kịp phủ nhận thì dưới chân đã bị cậu dùng lực nắm lấy, cả người Hạ Dương Ba ngã ra đất, anh thấp giọng mắng một tiếng, muốn trốn khỏi Lưu Nhất Hàng, thẹn quá giơ tay với lấy chiếc quần dưới chân định kéo lên.

Động tác của Lưu Nhất Hàng còn nhanh hơn, soạt một cái lột chiếc quần khỏi chân anh, ném lên ghế sô pha.

“Cậu làm gì vậy?” Hạ Dương Ba đẩy đẩy cậu.

Cậu im lặng không động, cả người phát ra lửa giận, đôi mắt không chớp nhìn chăm chăm Hạ Dương Ba, khàn giọng hỏi: “Đàn ông với đàn ông như mấy người, làm như nào?”

Hạ Dương Ba bị hỏi liền ngây người, mãi sau mới phản ứng lại, bật cười lạnh giọng hỏi vặn lại: “Sao? Muốn làm với tôi à?”

“Không phải anh nói thích tôi sao? Mẹ nó không phải anh thích làm với tôi sao?” Lưu Nhất Hàng kiềm chế lửa giận, hỏi ngược lại.

Nếu như là bình thường, Hạ Dương Ba nhất định sẽ không giống hiện tại mất đi lí trí, không ngừng nói mấy câu kích động Lưu Nhất Hàng, nếu anh bình tĩnh lại một chút, lúc này chắc chắn sẽ dùng giọng nói ấm áp tinh tế nói với Lưu Nhất Hàng rằng cậu uống nhiều rồi, bọn họ tạm thời dừng lại ở đây, mọi thứ hôm nay coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng, anh lại không bình tĩnh được vậy, hoặc giả là nói, anh không muốn bình tĩnh, giữa vô vàn câu nói có thể lựa chọn, anh lại thốt ra một câu càng chọc tức Lưu Nhất Hàng thêm: “Cậu hiểu làm như thế nào chắc?”

Lời vừa dứt, cả người liền bị Lưu Nhất Hàng áp lên.

Cột sống cách một lớp vải mỏng tang chạm đến nền gạch lạnh băng, trong tiết trời đầu hạ về đêm thế này khiến Hạ Dương Ba hơi rùng mình, cả người từ trên xuống dưới đều nổi da gà.

Lúc này, anh giơ tay phải lên mạnh mẽ tát vào mặt Lưu Nhất Hàng một cái.

Có thể là do bị sự dịu dàng của Hạ Dương Ba chiều hư rồi, nên Lưu Nhất Hàng không tưởng tượng được Hạ Dương Ba sẽ đột nhiên đánh mình như vậy, khoang miệng đập vào răng rách ra, mùi máu tươi xộc lên đầy miệng nháy mắt khiến con dã thú luôn được kiểm soát trong lòng cậu đứt xích xổng ra ngoài.

Đôi chân cậu cố định thân dưới của Hạ Dương Ba, sức lực cực kì kinh người, ép đến mức Hạ Dương Ba dùng toàn lực cũng không thể giãy ra được, một tay cậu giữ chặt lấy bàn tay vừa mới đánh lên mặt mình của Hạ Dương Ba, tay còn lại liền nhanh chóng tát vào mặt anh.

Hạ Dương Ba bị cậu đánh cho mắt nổ đom đóm, phát điện muốn giãy ra khỏi sự áp chế của cậu.

Nhưng Lưu Nhất Hàng là ai chứ? Vận động viên chuyên nghiệp, hơn nữa lại trẻ hơn Hạ Dương Ba vài tuổi, mỗi lần Hạ Dương Ba muốn trợn mắt vùng lên đều bị đôi tay và đùi cậu ghì chặt cứng lấy.

Liên tục khống chế thành công sự vùng vẫy của Hạ Dương Ba, Lưu Nhất Hàng từ trên cao đắc ý nhìn xuống anh, đầu lưỡi trong khoang miệng đảo một vòng, như có như không nhìn người dưới thân.

Tuy thích người đồng giới, nhưng Hạ Dương Ba từ trước đến giờ đều ở mặt trên, vậy mà lúc này bị Lưu Nhất Hàng cũng là một người đàn ông đè dưới thân, Hạ Dương Ba lại cảm thấy xấu hổ vô cùng, càng xấu hổ hơn nữa là thân dưới của anh đang ngẩng đầu.

Hô hấp của Lưu Nhất Hàng dần tiến lại gần, anh cảm thấy bản thân mình so với bình thường càng thèm muốn thân thể của Lưu Nhất Hàng hơn.

Hạ Dương Ba cắn môi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh, hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

Hiện tại anh đang bị Lưu Nhất Hàng áp chế, nằm thằng trên nền gạch sứ trắng gạo, mặt phơn phớt đỏ, một bên má bị Lưu Nhất Hàng đánh thì đỏ hơn một chút, đôi mắt ẩn chứa sự tức giận, mang theo tia sáng mê ly, bờ ng*c trần lồ lộ, phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.

Lưu Nhất Hàng không nhịn được mà thấy miệng khô lưỡi khốc.

“Muốn anh biết tôi có biết làm hay không.” Cậu khàn giọng đáp, vừa nói vừa hạ thấp người xuống, thò một tay vào trong quần lót của Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba giật này người, theo phản xạ có điều kiện mà giơ tay ra giữ lấy tay Lưu Nhất Hàng, hét lên tức giận: “Cút!”

“Cút?” Lưu Nhất Hàng cười lạnh, không tiếp tục lột quần lót của Hạ Dương Ba nữa, mà là cách một lớp quần, nắm thật chặt lấy căn nguyên của d/ục vọ/ng ẩn ẩn bên trong. Hạ Dương Ba bị cậu nắm lấy, không nhịn được mà người mềm nhũn, ưỡn cổ ra sau, bật lên một tiếng rên “A!”.

Lưu Nhất Hàng tăng thêm lực tay, cúi đầu, mặt dán lấy mặt anh, đắc ý cười: “Hạ Dương Ba, anh xem cái bộ dạng này của anh, anh xem cái vẻ dâm dục…”

Chưa dứt câu, Hạ Dương Ba đã húc đầu thật mạnh về phía cậu, húc trúng mũi nên hai người đều đau nhe răng trợn mắt.

Lưu Nhất Hàng buông một tay ra xoa xoa mũi, sau đó bất ngờ tát bốp vào mặt Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba bị đánh đến choáng váng, đầu ong ong lên, Lưu Nhất Hàng nhân lúc này đè cả người lên, như một con sói mở miệng gặm cắn lấy môi Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba bị cắn đau, không nhịn được kêu lên, Lưu Nhất Hàng tranh thủ luồn đầu lưỡi vào miệng anh, sục sạo khắp khoang miệng. Hạ Dương Ba muốn kháng cự, định cắn thẳng lên đầu lưỡi Lưu Nhất Hàng.

Nhưng sau cùng anh vẫn không nỡ cắn xuống, Lưu Nhất Hàng một tay xoa nắn cằm anh, ngón cái miết lên hàm răng anh, một tay còn lại thì cách một lớp vải bị thấm ướt do dịch thể chảy ra mà xoa xoa nắn nắn vật nóng bỏng kia, ép anh phải mở miệng ra để đầu lưỡi cậu xâm nhập quét quanh hàm răng trắng sáng của anh, dùng lực chen vào giữa.

Hai tay Hạ Dương Ba được rảnh rang bèn giơ lên trước ng*c định đẩy Lưu Nhất Hàng ra, nhưng Lưu Nhất Hàng nhiệt tình như lửa, lại thêm trước đó đã uống rượu vào nên căn bản người mềm nhũn như Hạ Dương Ba hiện tại không thể kháng cự được, ngược lại, hành động phản kháng của anh thế nào trông cũng giống như nửa từ chối nửa hùa theo.

Áo khoác của Lưu Nhất Hàng trong lúc hai người giằng co qua lại, không biết lúc nào đã bị xả xuống, nhiệt độ cơ thể cả hai đều cao, tay của anh đặt trước ng*c Lưu Nhất Hàng, cách một lớp áo bóng đá mỏng đã kích thích cơ thể của Lưu Nhất Hàng từ đầu xuống chân. Máu chảy từ tim ra phân thành hai nhánh, một đi lên bổ não, còn một nhánh thì đánh thẳng xuống cậu em nhỏ của Lưu Nhất Hàng.

Nháy mắt, cậu em cũng cứng đến phát đau.

Lưu Nhất Hàng thở hắt ra một hơi, nắm lấy hai tay của Hạ Dương Ba đang làm loạn, một tay với lấy thắt lưng vừa được ném sang một bên, quấn quanh hai tay Hạ Dương Ba, cố định trên đầu anh. Khi Hạ Dương Ba còn đang muốn tránh thoát khỏi trói buộc thì cậu đã nhanh nhanh chóng chóng cởi được một nửa phần dưới của mình.

Phía dưới cậu mặc quần bóng đá nên rất dễ cởi, nhẹ nhàng kéo là tuột được xuống, cậu nắm lấy cạp quần lót, soạt một cái cùng lúc cởi sạch cả hai chiếc quần ngoài lẫn trong, cậu em cứ thế bại lộ ra ngoài.

Cậu lúc này như một con sói đói dũng mãnh, hung thần ác sát nhìn chằm chằm vào Hạ Dương Ba, tròng mắt cậu sung huyết, cọ cọ thân dưới vào giữa hai đùi của anh, mặt dán vào mặt anh, ác liệt nói: “Mẹ nó anh còn muốn chơi lại tôi? Hạ Dương Ba… anh xem bản thân anh bây giờ bộ dáng muốn bị người khác chơi như thế nào, mẹ nó anh cón dám chơi lại tôi?”

“Lưu Nhất Hàng!” Hạ Dương Ba hét về phía cậu, nhưng trong đôi mắt đỏ quạch của Lưu Nhất Hàng thì nhìn anh lúc này giống như đang làm nũng, tuyệt đối không hề có một chút uy hiếp nào. Cậu nhìn không chớp mắt vào Hạ Dương Ba, dưới thân mạnh mẽ đẩy một cái, không hề bôi trơn, cũng không hề có một sự chuẩn bị nào, đâm vào bên trong Hạ Dương Ba, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó anh mở to mắt ra mà nhìn xem là ai chơi ai!”

Bình Luận (0)
Comment