Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 75

“Bệnh nhân ở giường số hai mươi chín của bác sĩ Trần đột nhiên lại co giật, đã ngất đi rồi ạ!”

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Nhất Hàng thay đổi, chân cậu đứng không vững, hơi lảo đảo một chút, cậu tựa người vào cửa lấy lại tinh thần.

Y tá kia nói xong thì chẳng thèm để ý tới cậu nữa, nhanh chân chạy về phía phòng bệnh.

Bệnh nhân ở giường số hai mươi chín chính là cậu bé vừa phẫu thuật sáng nay! Là do bác sĩ Nghiêm chủ trì phẫu thuật, là do Lưu Nhất Hàng tự tay khâu vết thương lại cho cậu bé.

Lưu Nhất Hàng chỉ thấy bên tai cứ ong ong, những thanh âm ân cần quan tâm của các bác sĩ thực tập trong phòng làm việc cũng vang lên bên tai cậu, nhưng cậu chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới như mất đi âm thanh vốn có của nó, cậu mất hết sức lực dựa vào khung cửa.

Cậu thở dốc từng cái, phảng phất như cả người rơi vào một vũ trụ to lớn, thanh âm ồn ào bên tai tựa như rất gần nhưng lại bị ngăn cách bởi một tấm màng vô hình nào đó, rõ ràng là sát bên đấy thôi nhưng lại cách cậu một khoảng xa vạn dặm.

Mãi đến khi chủ nhiệm Nghiêm mặc áo blouse trắng đứng trước mặt Lưu Nhất Hàng, cậu mới hoàn hồn lại một chút, hé miệng, giọng cậu khàn khàn gọi một tiếng: “Cô Nghiêm…”

Nghiêm Cầm dừng lại trước mặt cậu, bà nhìn hai mắt cậu đang đỏ lên, vai cũng hơi run lên, bà đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai trái của cậu, cố gắng trấn định lại, bà nói: “Trước tiên cứ đi xem sao đã.”

Lưu Nhất Hành khoác vội áo blouse trắng vào, cái áo này chỉ mới được cậu cởi ra ban nãy thôi, hiện giờ vẫn còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể của cậu, cậu nhanh chân đi theo phía sau chủ nhiệm Nghiêm, đi vào phòng bệnh.”

Hạ Dương Ba trở về từ sân bay, anh không về nhà ngay mà đi qua siêu thị mua chút đồ ăn, sẵn tiện mua không ít mấy món đồ dùng hằng ngày, xong xuôi hết cả mới lái xe về nhà.

Mọi thứ trong nhà không có gì thay đổi so với lúc anh đi cả, à, chỉ ngoại trừ trong phòng ngủ có thêm vài bộ quần áo bẩn.

Anh hơi cau mày lại, anh không giận Lưu Nhất Hàng nhếch nhác lôi thôi, ngược lại, anh chỉ cảm thấy đứa nhỏ ngốc này ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, thậm chí khi về đến nhà cũng chỉ có thể vội vã thay một bộ quần áo rồi lại đi.

Hạ Dương Ba thương cậu, nhưng anh nghĩ lại lúc bản thân vừa tốt nghiệp, hình như bản thân cũng từng phải trải qua những chuyện như thế, mà Lưu Nhất Hàng lại có một mục tiêu cao, bản thân cậu cũng đã tự tính toán cho tương lai của mình biết bao nhiêu thứ rồi, cho dù Hạ Dương Ba có bất mãn thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bắt buộc cậu phải làm gì cả, càng không muốn làm Lưu Nhất Hàng nản lòng.

Đều là đàn ông, anh hiểu Lưu Nhất Hàng đang làm cái gì, đang nỗ lực vì cái gì, anh hiểu cả.

Cho đến bây giờ anh chưa từng nói ra, nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ rõ ràng, đêm hôm đó, Lưu Nhất Hàng ghé vào tai anh, cậu nói nhỏ, chờ cậu một chút…

Anh không hỏi cậu xem cậu muốn anh chờ cái gì, bởi vì anh biết, bản thân anh đang vô thức mà chờ đợi cậu.

Anh chờ một ngày không xa, con sói con bên chân sẽ trưởng thành, sẽ lớn lên và trở thành một con sói đầu đàn, trở thành một người có thể sóng vai với anh để đối mặt với những điều mới mẻ, những khó khăn cực khổ trong cuộc đời này, đợi cậu trưởng thành, cùng anh đối mặt, vượt qua mọi chông gai, thử thách.

Anh biết, ngày đó sẽ không xa đâu, cho nên anh càng không thể làm ảnh hưởng đến người kia.

Anh chỉ có thể để cậu liều mình trải nghiệm trên con đường mà cậu đã chọn.

Anh chỉ có thể ở bên cậu những lúc cậu mệt mỏi, những lúc cậu đau nhức, chỉ cần có thời gian anh sẽ cố gắng hết sức để ôm lấy cậu, hoặc có thể vì cậu mà dịu dàng xoa dịu đi vết thương kia.

Hạ Dương Ba ném hết quần áo bẩn của Lưu Nhất Hàng vào máy giặt, bấm mức giặt các thứ xong cả rồi mới xoay người đi ra nhà bếp.

Trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn lại vài ba quả trứng gà đáng thương nằm bơ vơ trong một không gian lớn như thế. Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, bỏ thức ăn mới mua về vào tủ lạnh, thức ăn được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng cả rồi, lúc này anh mới hài lòng vỗ vỗ tay.

Đầu tiên, Hạ Dương Ba quét dọn trong trong ngoài ngoài, quét sạch khắp nơi trong nhà một lượt, thậm chí còn đổi mới cả khăn trải giường và túi chữ nhật bao gối nữa. Xong xuôi hết anh mới bắt đầu đi làm cơm.

Hạ Dương Ba làm mọi việc rất nhanh, gần đến hoàng hôn, đồ ăn đã được bày sẵn cả lên bàn.

Hạ Dương Ba cầm điện thoại di động lên, nhắn cho Lưu Nhất Hàng một tin: “Em đi đến đâu rồi?”

Đợi tới đợi lui mà vẫn chưa có tin nhắn phản hồi, trong lòng Hạ Dương Ba có hơi bất an. Rõ ràng Lưu Nhất Hàng nói tan tầm sẽ về nhà mà, bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối rồi, người kia ngay cả điện thoại còn chưa gọi về đây, thậm chí đến cả tin nhắn cũng không hồi âm nữa.

Tình huống như thế này cũng không phải hiếm thấy, phần lớn sẽ phát sinh vào những lúc đột nhiên Lưu Nhất Hàng bị xếp lịch phẫu thuật gấp.

Nhưng mà rõ ràng đã nói muốn về nhà ăn cơm rồi, nếu như có lịch phẫu thuật thì cũng phải gọi điện hoặc nhắn tin về nhà một cái đã chứ?

Trong lòng Hạ Dương Ba có chút gấp gáp, anh suy nghĩ một chút, hay là gọi điện cho Lưu Nhất Hàng đi.

Anh gọi đến mấy cuộc, đầu dây bên kia mới có người bắt máy, nhưng người đó không phải Lưu Nhất Hàng.

“Xin chào, tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Lưu, thấy điện thoại cậu ấy cứ reo mãi nên mới bắt máy, vốn dĩ cậu ấy có bảo hôm nay sẽ về nhà ăn cơm, tôi sợ người nhà không thấy cậu ấy về sẽ lo lắng cho nên tự ý nhận điện thoại của cậu ấy…”

Thái dương Hạ Dương Ba hơi nảy lên một cái: “Em ấy…”

Dường như người bên kia điện thoại hiểu Hạ Dương Ba hiểu lầm cái gì rồi nên vội vàng giải thích: “À, cậu ấy không có chuyện gì đâu, anh cứ yên tâm. Chỉ là sáng sớm nay có làm một ca phẫu thuật, hiện giờ bệnh nhân đó xuất hiện biến chứng nên cậu ấy phải vào phòng cấp cứu để hỗ trợ thôi…”

Lúc này tảng đá treo lủng lẳng từ cuống họng đến đầu quả tim của Hạ Dương Ba mới có thể buông xuống, anh mệt mỏi xoa xoa mi tâm, mạnh mẽ trấn tỉnh lại bản thân rồi cảm ơn người kia: “Cảm ơn anh…”

Đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi thử dò hỏi: “Có điều… anh là gì của cậu ấy thế?”

“Là bạn thôi.” Hạ Dương Ba đáp.

Cúp điện thoại, Hạ Dương Ba ngồi yên trong căn phòng bếp vắng lặng, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Lưu Nhất Hàng không bị sao cả, nhưng cũng không thể nói là không bị sao. Cuộc phẫu thuật của cậu xảy ra vấn đề, đây cũng chính là một vấn đề lớn đối với cậu.

Hạ Dương Ba suy nghĩ một chút, anh đứng dậy đi tìm hộp giữ nhiệt, bắt đầu cho đồ ăn vào hộp.

Còn bên đầu dây bên kia, Đổng Ngạn cúp điện thoại, anh ta có hơi suy tư một chút, nhìn cái tên thường liên lạc nhất trên màn hình điện thoại “Đại Bảo Bối”, ánh mắt anh ta chợt hơi xa xăm, sâu hun hút không thấy đáy. Mãi đến lúc các bác sĩ khác hỏi ai gọi điện cho Lưu Nhất Hàng vậy, anh ta mới hồi phục lại tinh thần, đặt điện thoại của Lưu Nhất Hàng về bàn làm việc, cười như không cười trả lời họ: “Người kia nói là bạn thôi.”

Lúc Hạ Dương Ba chạy đến bệnh viện đã hơn tám giờ rồi, bọn họ vẫn đang sống ở phố Đại, đúng là cách khá xa bệnh viện kia, huống chi lúc này còn đang là giờ cao điểm, đường cấm trong thành phố cũng đầy rẫy rối tinh rối mù cả lên, từ lúc anh ra khỏi nhà tới giờ, vậy mà đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Dương Ba đến bệnh viện nhi tìm Lưu Nhất Hàng, bình thường chỉ cần có thời gian, anh sẽ luôn tiện đường đưa đưa đón đón Lưu Nhất Hàng đi đi về về, nhưng đi vào trong bệnh viện, thậm chí còn đi thẳng tới khoa tim mạch dưới tầng trệt, tìm thấy phòng làm việc thực tập của các bác sĩ ở đây, những chuyện này đều là lần đầu tiên cả.

Anh khẽ gõ cửa, người ở bên trong lên tiếng: “Mời vào.”

Đây không phải giọng của Lưu Nhất Hàng, giọng nói này nhu hòa hơn so với Lưu Nhất Hàng nhà anh, rất giống với giọng người tiếp điện thoại khi nãy.

Anh đẩy cửa vào, vốn dĩ đây là phòng làm việc của bốn người, nhưng hiện tại chỉ có mỗi mình Đổng Ngạn ở đây.

Trong giây phút Hạ Dương Ba đẩy cửa vào, Đổng Ngạn đứng lên, có hơi kinh ngạc mà nhìn anh: “Xin hỏi anh tìm ai vậy?”

Ánh mắt người thanh niên trước mặt trông vô cùng dịu dàng, hiền lành, thái độ cũng lễ phép, khiêm tốn, Hạ Dương Ba thầm nghĩ thì ra trên đời này thật sự tồn tại một công tử như ngọc thế này.

“Chào anh! Tôi tìm Lưu Nhất Hàng…” Hạ Dương Ba nhìn về phía anh ta, anh vuốt cằm, nói khẽ.

Người thanh niên trước mặt hơi ngẩn người ra, sắc mặt có hơi trầm xuống.

“Anh là… người bạn vừa gọi điện ban nãy phải không?” Ngữ điệu của Đổng Ngạn vẫn ôn hòa như trước: “Ban nãy cậu ấy vừa ra khỏi phòng cấp cứu rồi, hiện giờ chắc đang ở phòng quan sát tình hình bệnh nhân…”

Hạ Dương Ba hơi nhíu mày, anh vẫn đang cầm hai hộp giữ ấm đựng cơm nước trên tay, Đổng Ngạn cho rằng anh định nói gì đó, nhưng anh chỉ mỉm cười, nhìn anh ta rồi gật đầu: “Cảm ơn anh.” Dứt lời, anh xoay người định rời đi.

“Chuyện kia!” Đổng Ngạn hơi nâng giọng lên một chút: “Anh… không đợi cậu ấy sao?”

Hạ Dương Ba hơi ngẩn người, anh quay lại nhìn anh ta, anh hơi không biết phải làm sao, cũng cười một cái tự giễu: “Tôi phải đợi chứ!” Anh chỉ chỉ vào hàng ghế dài trên hành lang: “Tôi sẽ ở đây đợi cậu ấy.”

Bệnh nhân ở giường số hai mươi chín xuất hiện biến chứng sau sáu giờ phẫu thuật bắc cầu nối mạch máu ở tim, hiện tại còn thêm não bị thiếu oxy do thiếu máu, các triệu chứng chính bao gồm biểu hiện co giật ở trẻ em, thậm chí là co giật do nhiễm trùng. Trong quá trình cấp cứu, đứa trẻ còn xuất hiện tình trạng ngạt thở trong một thời gian ngắn.

Lưu Nhất Hàng chưa từng trải qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc như lúc đấy bao giờ. Thậm chí cậu còn cảm nhận được một đứa bé còn chưa bắt đầu tiếp nhận cuộc sống ngoài kia thì sinh mạng đã dần dần xói mòn trên tay cậu.

Cậu cầm chai thuốc kháng sinh trên tay, sự hoảng sợ và bất lực vây quanh cậu từ mọi phía, ngay cả chủ nhiệm Nghiêm cũng bất mãn thấp giọng khẽ quát tên cậu, lúc bấy giờ cậu mới hoàn hồn, hít sâu một hơi, tiếp tục động tác trên tay.

Cũng may là đứa nhỏ đã được cấp cứu rồi, hiện giờ đã được đưa vào phòng quan sát.

Một ngày thực hiện hai ca phẫu thuật, còn cộng thêm một trận kinh hồn bạt vía cấp cứu như thế, đến cả chủ nhiệm Nghiêm cũng có chút lao lực quá độ rồi, bà nói sơ tình huống cho bác sĩ Trần rồi rời đi.

Với tư cách là bác sĩ chủ trị, sắc mặt bác sĩ Trần cũng không khá hơn là bao.

Lưu Nhất Hàng ấn ấn thái dương, cậu nhìn đứa nhỏ không có sức sống trên giường bệnh rồi nói với bác sĩ Trần: “Bác sĩ Trần, chú đi ăn chút gì trước đi, cháu ở đây trông em ấy là được rồi.”

Bác sĩ Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, vậy tôi ăn xong sẽ qua đổi cho cậu.”

Bác sĩ Trần nhanh chóng ăn cho xong, qua đổi ca với Lưu Nhất Hàng, nhưng mà Lưu Nhất Hàng không thấy đói, tâm tư của cậu đều đặt cả vào đứa nhỏ yếu ớt trên giường bệnh kia rồi.

Vốn dĩ cậu cho rằng sau khi phẫu thuật xong, bình thường những đứa nhỏ sẽ chỉ suy nhược vài ba hôm thôi rồi nhất định sẽ nhanh chóng khỏe mạnh lại, từ từ chậm rãi lớn lên, sau đó sẽ dần có cuộc sống bình thường như bao bạn bè đồng trang lứa.

Vậy nhưng, chỉ mới có nửa ngày thôi mà cậu bé đã phải trở lại bàn phẫu thuật, rồi lại một lần nữa bị đưa về phòng quan sát bệnh nhân.

Liệu tình hình sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu nữa đâu đúng không? Di chứng sau phẫu thuật có để lại ảnh hưởng gì không? Tình huống như thế sẽ kéo dài bao lâu? Lượng thuốc lớn trong quá trình cấp cứu có vĩnh viễn tạo thành thương tổn cho đại não của cậu bé không?

Trong đầu Lưu Nhất Hàng bây giờ chỉ có quanh đi quẩn lại mấy vấn đề này, cho nên lúc cậu đi trên hành lang, nhìn thấy Hạ Dương Ba, đại não cậu không theo kịp cái tốc độ này, trong phút chốc có hơi sững người.

Hạ Dương Ba cũng nhìn thấy cậu rồi, anh ngồi trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lưu Nhất Hàng của anh gầy đi rồi, gầy đi một, hai vòng rồi. Thực ra cũng chỉ mới mấy ngày không gặp thôi mà, đại khái chắc không gầy đến mức khó nhận ra, nhưng thoạt nhìn trông cậu quá mệt mỏi, quá bất lực nên trông vô cùng yếu ớt.

Ngay cả Hạ Dương Ba cũng không thể kiểm soát được bản thân nữa, muốn đứng dậy, ôm lấy cậu ngay lập tức.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một lúc lâu, dáng vẻ Lưu Nhất Hàng vẫn chưa kịp phản ứng lại, Hạ Dương Ba không nhịn được mà bật cười: “Tên nhóc thối này.”

Bình Luận (0)
Comment