Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 76

Hạ Dương Ba ngẩng đầu lên, trên gương mặt không thể hiện rõ cũng không thể giải thích được đang mang tâm tình thế nào, anh cười khẽ, gọi Lưu Nhất Hàng một tiếng: “Tên nhóc thối này.”

Lúc này Lưu Nhất Hàng như vừa choàng tỉnh khỏi giấc mộng, cậu mở to hai mắt, mắt cũng không chớp, cứ thế nhìn anh chằm chằm.

Không thể không thừa nhận, cậu bị chuyện phát sinh trong phòng bệnh dọa sợ không hề nhẹ, mãi đến tận lúc này mới nhớ đã nói sẽ về nhà ăn cơm với Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba vẫn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cậu như vậy, còn mắng “Tên nhóc thối”, rõ ràng đây là đang làm nũng chứ không phải chỉ trích.

Lưu Nhất Hàng gãi gãi gáy, cậu nhìn Hạ Dương Ba, muốn nói rồi lại thôi, tình cảm trong ánh mắt không biết là áy náy hay là yêu thương nữa, cậu há to miệng, giọng khàn đến dọa người: “Anh Hạ…”

Tựa như thấu rõ tâm tư của Lưu Nhất Hàng, Hạ Dương Ba trấn an cậu, anh cười cười nhìn về phía cậu rồi đứng lên, thuận tay cầm theo hộp giữ nhiệt đựng cơm tối, anh đưa một tay lên bóp bóp gương mặt Lưu Nhất Hàng, ôn nhu hỏi cậu: “Có đói không?”

Giọng nói của anh không trầm, trước sau như một, đều có cái chất trầm bổng mà từ tính, một mạch chạm vào nơi đáy tim của Lưu Nhất Hàng, hệt như xuất hiện kỳ tích, vốn dĩ cậu không hề có tâm tình, khẩu vị gì, vậy mà cái bụng lại phối hợp với anh, lên tiếng “ọt ọt”.

Lưu Nhất Hàng “a” một tiếng, gương mặt đỏ lựng.

Lưu Nhất Hàng ghé vào phòng làm việc, cảm ơn Đổng Ngạn một tiếng, sau đó lập tức đi về phòng nghỉ với Hạ Dương Ba.

Lúc này, hầu hết các bác sĩ và y tá của bệnh viện đều đã tan làm rồi, mỗi phòng cũng chỉ có một, hai bác sĩ, y tá ở lại trực ban thôi, phòng nghỉ trống không, không có ai ở đó.

Lưu Nhất Hàng ngồi xuống, mắt không chớp, cứ thế nhìn chằm chằm Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba vừa mở hai hộp giữ ấm đựng cơm ra, vừa hỏi cậu: “Em nhìn cái gì đấy hả?”

“Nhìn anh.” Lưu Nhất Hàng mặt không đỏ, tim không đập, dõng dạc trả lời anh.

Hộp đựng cơm luôn có hai tầng, một tầng đựng cơm, trong đó có cơm và canh cá, một tầng khác của hộp thì đầy ắp sườn non chua ngọt mà Lưu Nhất Hàng thích ăn, phần còn lại chứa thịt ba rọi kho tương.

Mặc dù để trong hộp giữ nhiệt mang đến đây, nhưng dù sao cũng đã đợi một lúc lâu rồi, cơm nước cũng có hơi nguội, cũng may trong phòng nghỉ ngơi có lò vi sóng, Lưu Nhất Hàng đi tìm mấy cái chén đĩa trong tủ chén, đổ đồ ăn ra rồi cho vào lò vi sóng hâm lại.

“Anh làm hết đó hả?” Lưu Nhất Hàng nhìn chằm chằm lò vi sóng, hỏi anh.

“Còn không phải sao?” Hạ Dương Ba hỏi lại cậu.

Lưu Nhất Hàng cười: “Tự làm hết toàn bộ luôn à?”

Hai tay Hạ Dương Ba khoanh trước ng*c: “Ừ.”

Đồ ăn được hâm nóng lại, hương thơm từ trong lò vi sóng bay ra phảng phất trong không khí, Lưu Nhất Hàng nhịn không được, lè lưỡi li.ếm môi một cái. Hành động vô thức này trong mắt Hạ Dương Ba trở nên vô cùng mờ ám, vô cùng d/âm đã/ng, chính là cái kiểu mà không lên tiếng mà có thể câu dẫn người ta đấy.

Vậy nên anh nhịn không được, đưa tay kéo Lưu Nhất Hàng qua, tay kia ôm lấy gáy cậu, hai người im lặng trao một nụ hôn thật lâu.

Đây là cái hôn đầu tiên giữa hai người trong suốt mấy ngày nay.

Nỗi nhớ và tình yêu thương vây chặt lấy hai người, ăn tận vào xương tủy rồi mới biết mùi vị ngon miệng đến thế nào, hai đôi môi dán chặt vào nhau, môi lưỡi quấn lấy nhau, không ai nỡ buông đối phương ra trước.

Cuối cùng, lò vi sóng hâm thức ăn xong thì “ting” một tiếng, đồng thời cũng khiến hai người kia hoàn hồn, hai đôi môi ăn ý rời khỏi nhau, trán kề trán, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ mũi đối phương, cả hai đều không nhịn được mà cười khẽ một tiếng.

“Được rồi, em ăn cơm trước đi đã.” Hạ Dương Ba đưa tay ra vỗ vỗ nhẹ lên gương mặt có hơi gầy gò của Lưu Nhất Hàng, anh khẽ nói.

Lưu Nhất Hàng ngồi xuống, cầm đũa lên định bắt đầu ăn, bất chợt lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương Ba: “Có phải anh cũng chưa ăn đúng không?”

Hạ Dương Ba cười, anh không đáp.

Lưu Nhất Hàng mạnh miệng, trừng mắt nhìn anh, cậu cầm đôi đũa nhét vào tay Hạ Dương Ba, sau đó quay người đi lấy đũa trong tủ. Thật không may, trong tủ cái gì cũng có cả, nhưng mà lại không có đũa.

Vì vậy hai người không thể làm gì khác, chỉ có thể xài chung một đôi đũa và một cái thìa mà Hạ Dương Ba mang tới đây.

Lưu Nhất Hàng húp hai hớp canh trước, Hạ Dương Ba lập tức gắp cho cậu một miếng sườn non. Hai mắt cậu chàng sáng lên, vừa gặm sườn vừa lóng ngóng nói với Hạ Dương Ba: “Ăn ngon thật đấy! Nếu có thể ở nhà ăn đồ ăn anh làm thì sướng thật.”

Hạ Dương Ba cười: “Đợi em rảnh rỗi thì anh lại làm thêm một lần nữa cho em ăn.”

Ai mà ngờ vậy mà tên nhóc thối kia lại bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Dương Ba: “Anh làm có một lần nữa thôi đó hả?”

Hạ Dương Ba ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Em muốn ăn bao nhiêu lần thì anh làm bấy nhiêu lần, hài lòng chưa nào?”

Lưu Nhất Hàng thỏa mãn gật đầu, vùi đầu húp một hớp canh, xong lại ăn một miếng ba rọi kho tương, lại nói: “Anh phải tiếp tục làm món ngon cho em ăn đấy, làm đến khi nào chúng ta già thì… cũng không phải chỉ mình anh làm cho em ăn, em cũng giúp anh làm mấy cái khác được đấy, ví dụ như rửa bát hay lau nhà nè… Hoặc em giặt đồ cho anh cũng được.”

Hạ Dương Ba gắp một miếng thịt ba rọi nhét vào mồm Lưu Nhất Hàng, chặn cậu, không cho cậu nói nữa, anh thầm nghĩ, anh mà trông đợi em giặt quần áo cho anh cái gì chứ, trong nhà chất một đống quần áo bẩn chưa giặt còn không phải là của em đấy à.

Anh cười cười nhìn bộ dạng ăn như hổ đói của Lưu Nhất Hàng, lại nói: “Chẳng phải đợi đến lúc chúng ta già thì răng cũng rụng sạch rồi à? Em còn muốn gặm sườn heo nữa sao?”

Lưu Nhất Hàng không đáp, liếc anh một cái, tựa như đang trách anh không hiểu phong tình gì cả: “Nhưng mà quan trọng là… đến lúc già, chúng ta vẫn phải ở bên nhau đấy.”

Lúc này Hạ Dương Ba mới rõ ý cậu, trong lòng bốc lên hơi nóng, anh gật đầu, đáp lại cậu: “Được, phải ở bên nhau chứ.”

Nói xong, anh gắp cho mình một miếng thịt ba rọi, Lưu Nhất Hàng cười rộ lên, cậu múc một muỗng cơm đút cho anh: “Cũng không sợ anh chán em đâu.”

Hạ Dương Ba nhìn nụ cười của cậu, cũng không biết là thừa nhận lời cậu nói hay là lười phản bác, chỉ là nhìn dáng vẻ của Lưu Nhất Hàng, anh nghiêm túc thành kính mà ăn cơm, không nói thêm gì nữa.

Hai người an tĩnh ăn hết đồ ăn Hạ Dương Ba mang đến, Hạ Dương Ba đứng lên chuẩn bị dọn dẹp.

Lưu Nhất Hàng nhanh tay đưa tay ra, vừa cầm mọi thứ đặt qua bồn rửa chén, vừa cười nói với anh: “Sao có thể để anh làm mọi thứ như vậy được chứ? Vậy thì anh có còn coi trọng em không đây?”

Hạ Dương Ba cười, đợi cậu mở nước, anh chậm rãi đi đến sau lưng cậu: “Em nói chút anh nghe xem có bao giờ anh không coi trọng em đâu hả?”

Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh: “Em cũng không biết nữa.”

“Vậy mà cũng không biết nữa sao?”

Lưu Nhất Hàng giả vờ tủi thân: “Có nhiều chuyện em không biết lắm… ví dụ như rốt cuộc anh vui vẻ với bao nhiêu người nè…”

Sắc mặt Hạ Dương Ba thay đổi, trong chớp mắt, ánh mắt anh trầm xuống.

Lưu Nhất Hàng đợi một buổi cũng không nghe giọng anh đáp, cậu quay sang nhìn anh, thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh thì vội nói: “Anh Hạ à, em không có ý kia đâu… Em… Em chỉ đùa với anh thôi, em không để ý đâu mà… thật đấy! Chuyện trước đây em không có để ý, em chỉ mong sau này chúng ta có thể ở bên nhau thôi.”

Hạ Dương Ba cười khổ: “Em thật sự… không để tâm chút nào sao?”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt một lúc, sau đó mới thỏa hiệp nói: “Thôi được rồi, em cảm thấy có chút không thoải mái thật… Em vẫn luôn nghĩ, nếu như em gặp anh sớm hơn một chút thì hay biết mấy, anh sẽ không có quan hệ gì với người khác, cũng sẽ không ở bên người khác, cũng sẽ không… sẽ không thích anh Hứa lâu như vậy… “

“Em… em thì hoàn toàn chỉ có duy nhất một mình anh.”

“Nhưng mà…” Lưu Nhất Hàng rửa xong hộp đựng cơm, cậu tắt nước, quay người lại, nghiêm túc nhìn Hạ Dương Ba: “Nếu anh biết em sớm hơn một chút thì cũng có ích lợi gì đâu? Gặp em sớm hơn một chút à, lúc đấy em vẫn còn nhỏ… anh nhất định… nhất định chỉ xem em như một đứa con nít thôi…”

“Nếu như gặp em sớm hơn một chút, sao anh có thể thích em được chứ?”

Hạ Dương Ba im lặng không nói gì, chỉ nhìn Lưu Nhất Hàng đang không ngừng lẩm bẩm, hốc mắt anh dâng chút xúc động muốn khóc.

Anh bước một bước, một tay đè lấy ót Lưu Nhất Hàng, kéo đầu cậu vào trong lồng ng*c anh, anh cúi đầu, ra sức hôn một cái lên đỉnh đầu cậu, gằn từng chữ một: “Bây giờ vẫn chưa phải là muộn.”

Sự ôn nhu này kéo dài chưa được hai giây, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Đổng Ngạn: “Sao anh còn chưa vào trong? Bác sĩ Lưu không ở trong phòng chờ sao?”

Sau đó một giọng nam trầm thấp mà cả hai người đều quen đến không thể quen hơn vang lên: “Giờ tôi vào.”

Ở nhà Lưu Nhất Ngôn, sau bữa cơm chiều, Hứa Ngụy Trì và hai đứa nhỏ đang vui vẻ chơi đồ chơi trong phòng, Lưu Nhất Ngôn thì bận rộn nhào bột mì làm bánh trôi trong bếp.

Tết Nguyên Tiêu nhất định phải ăn bánh trôi, đây là truyền thống của hầu hết các gia đình, cũng là một thói quen của nhà họ Lưu rồi.

Người một nhà cùng ăn bánh trôi nóng hổi, tượng trưng cho gia đình đoàn viên trong năm mới.

Thế nhưng trong lòng Lưu Nhất Ngôn vẫn có hơi không an tâm vì Lưu Nhất Hàng đột nhiên lỡ hẹn. Nhưng dù sao cũng do công tác, cũng là do thân bất do kỷ thôi.

Nhìn ra tâm sự của vợ mình, Hứa Ngụy Trì ôm Tiểu Mộ đang buồn ngủ, anh nói với Lưu Nhất Ngôn: “Nếu không anh đến bệnh viện đưa chút bánh trôi cho Nhất Hàng nhé?”

Dỗ Tiểu Mộ dính người ngủ đi, Tiểu Dật Thần đang ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình, Hứa Ngụy Trì cầm lấy hộp giữ nhiệt đựng bánh trôi trong tay Lưu Nhất Ngôn rồi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên anh đến bệnh viện nhi, Lưu Nhất Ngôn đã nói cho anh biết phòng nghỉ của bác sĩ thực tập Lưu Nhất Hàng nằm ở khoa tim mạch trên lầu ba. Không mất bao nhiêu sức đã tìm thấy phòng làm việc của Lưu Nhất Hàng rồi nhưng mà cậu ấy không có ở đây, đồng nghiệp của cậu ấy nói với Hứa Ngụy Trì, cậu ấy vừa từ phòng quan sát bệnh nhân ra, hiện giờ hẳn là đang ở phòng nghỉ ngơi.

Hứa Ngụy Trì lại đi đến trước cửa phòng nghỉ ngơi, cửa khép hờ, anh đưa tay định gõ cửa thì nghe thấy giọng Lưu Nhất Hàng bên trong vang lên: “Có nhiều chuyện em không biết lắm… ví dụ như rốt cuộc anh đã vui vẻ với bao nhiêu người nè…”

Anh hơi ngẩn người, anh không biết là Lưu Nhất Hàng đã có bạn gái đấy.

Tiếp đó, Lưu Nhất Hàng còn nói: “Anh Hạ à, em không có ý kia đâu… Em… Em chỉ đùa với anh thôi, em không để ý đâu mà… thật đấy! Chuyện trước đây em không có để ý, em chỉ mong sau này chúng ta có thể ở bên nhau thôi.”

Hứa Ngụy Trì còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe một thanh âm quen thuộc truyền đến bên tai: “Em thật sự… không để tâm chút nào sao?”

Trong đầu Hứa Ngụy Trì “oành” một tiếng, tất cả như nổ tung.

Anh còn chưa kịp nghĩ ra đây là chuyện gì thì lại nghe Lưu Nhất Hàng nói: “Thôi được rồi, em cảm thấy có chút không thoải mái thật… Em vẫn luôn nghĩ, nếu như em gặp anh sớm hơn một chút thì hay biết mấy, anh sẽ không có quan hệ gì với người khác, cũng sẽ không ở bên người khác, cũng sẽ không… sẽ không thích anh Hứa lâu như vậy… “

Thích… anh Hứa…

Ai thích anh?

Hạ Dương Ba… thích anh ấy sao?

Câu này là có ý gì?

Đại não của một tên  thẳng nam đã sống trên đời ba mươi năm như Hứa Ngụy Trì hoàn toàn không thể nào tiếp thu nổi lượng tin tức trước mắt.

Nhưng anh vẫn ép buộc chính mình nghe hết đoạn đối thoại của hai người. Tất nhiên nghe trộm là một hành vi rất đáng hổ thẹn, nhưng mà anh có thể làm sao được đây?

Ngay sau đó anh chợt nắm được tình huống này, có phải là Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba… yêu nhau không?

Con trai yêu đương với con trai sao?

Còn có… trước đây Hạ Dương Ba… thích mình?

Đây là ý gì đây?

Anh còn chưa kịp nghĩ những chuyện sau đó đã nghe thấy cộng sự ôn hòa lễ độ kia của Lưu Nhất Hàng đứng sau lưng, hỏi anh: “Sao anh còn chưa vào trong? Bác sĩ Lưu không ở trong phòng chờ sao?”

Bình Luận (0)
Comment