Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 92

Buổi chiều Lưu Nhất Hàng nhận được điện thoại của Hạ Dương Ba, bảo là anh có việc cần bàn với Hứa Ngụy Trì, buổi tối có thể sẽ về nhà muộn.

Sau khi tan làm, Lưu Nhất Hàng tiện đường đi siêu thị mua một ít nguyên liệu mới, thấy trời đã sắp tối mới từ từ đi về nhà.

Cửa nhà có một người đứng ở trước, Lưu Nhất Hàng bị dọa một trận, cẩn thận hỏi đến: “Xin hỏi… ông tìm ai vậy ạ?”

Trước mắt cậu là một người tầm năm mươi tuổi, từ cách ăn mặc xem chừng là một quý ông người Anh, vẻ mặt lạnh lùng, không giận dữ nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm, tóc mai hơi trắng, trên mặt cũng không có nếp nhăn nào quá hằn sâu. Ông vừa lịch sự vừa xa cách gật gật đầu với Lưu Nhất Hàng, giọng nói uy nghiêm trầm thấp: “Xin chào, tôi tìm cậu Lưu Nhất Hàng.”

Lưu Nhất Hàng ngượng ngùng cười: “Tôi chính là Lưu Nhất Hàng.”

Người đàn ông trước mặt này dường như có vẻ kinh ngạc, có hơi không thể tin được nhìn Lưu Nhất Hàng, lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lưu Nhất Hàng một lượt, rõ ràng không phù hợp lắm với phong cách quý ông của ông ta

Tuy rằng vẻ mặt của ông ấy cũng không quá cường điệu, nhưng Lưu Nhất Hàng tin tưởng, có thể khiến gương mặt lạnh lẽo như băng kia lộ ra biểu cảm thế này, nhất định là đã bị điều gì k.ích th.ích.

Nghĩ đến đây, Lưu Nhất Hàng lại thấy có hơi buồn cười, nhưng vẫn duy trì phép lịch sự, cậu kiên nhẫn hỏi: “Xin hỏi ông… Tìm tôi có chuyện gì?”

Có vẻ câu hỏi của Lưu Nhất Hàng dường như khiến ông ta tỉnh lại từ giấc mộng, ông nuốt nước bọt, tìm được giọng nói vốn có của mình, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo nói với Lưu Nhất Hàng: “Xin chào, tôi là bố của Hạ Dương Ba.”

Lưu Nhất Hàng và Giáo sư Hạ cùng ngồi trên sô pha, nguyên liệu vừa mới mua về được cậu đặt tùy tiện trên bàn phòng bếp.

Trên bàn trà trong phòng khách có rót một tách trà nóng, có điều Giáo sư Hạ không có ý định uống bất cứ thứ gì.

Lưu Nhất Hàng chân tay luống cuống, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh

Giáo sư Hạ nhìn cậu một cái rồi hỏi thẳng: “Bài viết trên Weibo là của cậu đúng không?”

Hạ Dương Ba vừa mới cam đoan với mình có thể giải quyết vấn đề, chỉ qua một ngày, một bài viết giật gân như vậy đã đứng đầu Weibo, giáo sư Hạ đương nhiên vô cùng tức giận, ngay lập tức gọi điện thoại chất vấn Hạ Dương Ba, lẽ nào thế này lại là cách anh ấy giải quyết vấn đề?

Hạ Dương Ba đương nhiên phủ nhận việc mình đạo diễn ra trò này, nói với ông rằng anh sẽ tự nghĩ cách giải quyết.

Giáo sư Hạ lập tức nhớ đến “bạn trai” của Hạ Dương Ba ở thành phố Lâm.

Nếu muốn biết Hạ Dương Ba ở đâu, cũng không khó tìm được thông tin cơ bản của Lưu Nhất Hàng, chỉ cần tỏ thái độ mềm mỏng trước mặt cô Lâm, cô sẽ nói hết tất cả những gì cô ấy biết về cậu, cuối cùng còn đánh giá bổ sung thêm một câu “Cảm giác cậu bé là một chàng trai tốt” .

Không ngờ rằng giáo sư Hạ tự mình đến đây một chuyến là để hỏi vấn đề này, Lưu Nhất Hàng không hề chuẩn bị trước liền hoảng sợ, ấp úng không nói nên lời, chỉ đành rụt cổ thừa nhận .

Sáng hôm đó nghe thấy Hạ Dương Ba nói chuyện điện thoại với giáo sư Hạ, Lưu Nhất Hàng đã chủ động đi tìm Hứa Ngụy Trì.

Hứa Ngụy Trì phân tích chi tiết tình hình hiện tại cho cậu, cũng căn cứ theo những tin tức từ viện kiểm sát để dự đoán những tình huống sắp tới sẽ xảy ra, đều không có ngoại lệ, tất cả đều rất bất lợi với Hạ Dương Ba.

Tuy rằng Hứa Ngụy Trì đã trấn an cậu không nên lo lắng, sự việc rồi sẽ có cách giải quyết, nếu  thật sự không được, có lẽ Hứa Ngụy Trì sẽ tìm bố Hứa ra mặt giải quyết việc này.

Nhưng mà Lưu Nhất Hàng biết, sự việc nào có đơn giản như vậy.

Vài năm trước Hứa Ngụy Trì bị đối thủ buộc tội vì tranh giành nhân sự của bố Hứa trong Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Lưu Nhất Hàng ít nhiều cũng nghe qua một chút, ở vị trí cao thì đương nhiên sẽ phải chịu lạnh, đạo lý này cậu vẫn hiểu, nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật không phải tất cả những người ở vị trí cao đều đủ khả năng để bảo vệ mình và những người xung quanh..

Huống hồ chuyện này nói khó khôn khó, nói dễ không dễ, nhưng ai sẽ đồng ý ra mặt nhúng tay vào việc lộn xộn này.

Vì thế Lưu Nhất Hàng gặp mặt Hứa Ngụy Trì xong, lại bắt đầu có những suy nghĩ khác

Trong những năm gần đây, sự trỗi dậy của các phương tiện truyền thông xã hội như Weibo, đã tạo cơ hội và nền tảng cho nhiều người bình thường lên tiếng, đồng thời nó cũng phơi bày nhiều góc tối của xã hội ra bên ngoài.

Lưu Nhất Hàng không hiểu luật, hoặc nói theo một phương diện khác, việc này đã được đưa ra pháp luật, thế nhưng Lưu Nhất Hàng cũng không cảm thấy được Hạ Dương Ba sẽ nhận được một kết quả công bằng công chính.

So với pháp luật, thao túng dư luận đơn giản và thô bạo hơn nhiều.

Cùng đường tuyệt vọng, Lưu Nhất Hàng mới thuê blogger và thủy quân, trong một đêm đẩy sự việc lên c/ao tr/ào.

“Cậu rất…” Giáo sư Hạ nhíu mày dừng một chút, dường như đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ gì để hình dung Lưu Nhất Hàng cho thích hợp: “Quá bốc đồng.” Cuối cùng, dù không ủng hộ nhưng ông cũng không nói ra lời gì quá nghiêm khắc.

Lưu Nhất Hàng cúi đầu không nói gì, dường như cũng thừa nhận mình đã quá bốc đồng.

Giáo sư Hạ dường như cũng không có ý trách móc, nhấp một ngụm trà, dùng giọng điệu dịu dàng mà nhẹ nhàng khó tả: “Cậu không hiểu pháp luật.”

Đây là một câu trần thuật vô cùng đơn giản, nó thậm chí cũng không mang sắc thái tình cảm nào, không có ý chỉ trích, cũng không có ý nghĩa sâu xa nào khác. Thế nhưng đôi mắt Lưu Nhất Hàng lại bỗng nhiên đỏ lên.

Cậu ngẩng đầu nhìn Giáo sư Hà, hai mắt đỏ hoe, dường như đang cố gắng hết sức để chịu đựng, nếu không sẽ khóc ngay lập tức.

“Cháu không hiểu pháp luật, cũng không hiểu anh ấy bận bịu gì mỗi ngày đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, rốt cuộc là đang làm cái gì; cháu cũng không biết pháp luật mà anh ấy tôn thờ sắp tới sẽ dùng cách thức gì để đối xử với anh ấy; cháu càng không biết nếu kết quả không tốt, vậy thì những gì anh ấy vẫn kiên trì từ trước đến nay liệu có sai hay không?”

Lưu Nhất Hàng nghiến răng, như thể giọng nói chen từ kẽ răng lọt vào tai của giáo sư Hạ, giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn, ẩn chứa một loại cảm xúc hoang mang và vô cùng tức giận, khiến ông bất giác tim run lên, nhưng lại không nói nên lời.

“Nhưng mà cháu cũng biết, cho dù nói thế nào, nếu là điều mà anh ấy kiên trì, vậy thì có thể xem là một loại tín ngưỡng. Cho dù hiểu hay không hiểu, cháu cũng cố gắng hết sức để ủng hộ.” Lưu Nhất Hàng bỗng nhiên nở nụ cười , dường như nhẹ nhõm hẳn, nhưng ánh mắt lại sáng ngời: “Bây giờ anh ấy đột nhiên cảm thấy đau buồn, đột nhiên mất đi sự kích động, đột nhiên mất đi phương hướng. Việc thuộc về chuyên môn cháu không có cách nào giúp anh ấy, cháu biết làm thế này thực sự rất ấu trĩ, rất ngây thơ, có lẽ sẽ chẳng có tác dụng gì, nhưng mà… cháu vẫn muốn thử xem… Cháu không muốn người khác vu khống anh ấy một cách ác ý như thế.”

Giáo sư Hạ chưa từng nghĩ đến trên thế giới này ngoại trừ hai vợ chồng bọn họ và cả ông cụ Hạ lại thật sự có người quan tâm và dành hết tâm tư cho Hạ Dương Ba như vậy, loại tình cảm không hỏi nguyên do, không cầu hồi báo, giống như bản năng, muốn vì anh mà dẹp bỏ hết mọi chướng ngại.

Mà quan trọng là tình cảm bọn họ dành cho anh dựa trên huyết thống, dựa vào tình cảm gia đình để duy trì, mà người này dường như xuất hiện từ bên ngoài, chẳng có chút liên quan gì đến bọn họ.

Cái lưng cứng ngắc của giáo sư Hạ cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, ông thở dài: “Nhưng mà cháu ơi, cháu phải biết rằng cháu chỉ đang lợi dụng sự sợ hãi và ác cảm của quần chúng đối với quyền lực công để tạo ra dư luận, con cho rằng đây là hướng phát triển của dư luận sẽ đại diện cho dân ý, nhưng dân ý không bao giờ có thể ảnh hưởng đến công lý.”

Lưu Nhất Hàng sửng sốt, ánh mắt phức tạp quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mắt, thoạt nhìn, Hạ Dương Ba có vẻ giống mẹ hơn một tí, nhất là ở đôi mắt đào hoa kia, nhưng nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện Hạ Dương Ba thật ra càng giống giáo sư Hạ hơn.

Đôi lông mày giống, chiếc mũi cao thẳng cũng giống, điều quan trọng nhất là ánh sáng phản chiếu qua ánh mắt, tính cách cư**g nghị, tính nhẫn nại và quật cường

“Dân ý không bao giờ có thể ảnh hưởng đến công lý…” Lưu Nhất Hàng nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó kiên định nhìn sang giáo sư Hạ, hỏi: “Nhưng dù thế nào, luật pháp cũng nên lắng nghe ý kiến người dân đúng không ạ?”

Bình Luận (0)
Comment