Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 93

Lúc Hạ Dương Ba về đến nhà liền nhìn thấy cảnh tượng thế này:

Mùi thơm của thức ăn trong phòng bếp khuếch tán vào phòng khách, anh cởi áo khoác lên, đi theo mùi hương, Lưu Nhất Hàng đã sửa lại kiểu ăn giống như chuột trước đây, vô cùng tao nhã, chậm rãi gắp rau lên, đặt vào trong bát, sau đó lại cảm thấy được điều gì cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh, cười nhẹ, rất hiền lương thục đức mà hỏi anh: “Anh về rồi à? Đã ăn cơm chưa?”

Cùng ngồi đối diện với Lưu Nhất Hàng, đưa lưng về phía anh là một người đàn ông, mặc áo khoác chỉnh tề, dáng ngồi thẳng tắp, cảm giác vô cùng quen thuộc.

Hạ Dương Ba vừa “A” lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang đưa lưng về phía mình, như đang muốn hỏi Lưu Nhất Hàng.

Lưu Nhất Hàng sắc mặt không thay đổi nhìn anh, tỏ vẻ như không hiểu.

Hạ Dương Ba trong lòng cảm thấy nghi ngờ, lúc này người đàn ông trước mắt cũng không nhanh không chậm quay mặt sang, khẽ nhíu mày, có hơi bất mãn nhìn anh, nghiêm khắc hỏi: “Người ta hỏi con đó, con không nghe thấy à?”

“Bố?” Áo khoác trên tay Hạ Dương Ba suýt chút thì rơi xuống đất, anh vô thức lùi lại phía sau một bước, giật mình đến mức cằm sắp rơi xuống.

Giáo sư Hạ hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh, quay đầu đi tiếp tục ăn cơm.

Không khí giữa hai bố con nhất thời có hơi ngượng ngùng, Lưu Nhất Hàng nhanh chóng đứng dậy, vừa đi đến phía Hạ Dương Ba, vừa mỉm cười hoà giải: “Anh Hạ, chắc là anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Anh nhanh đi rửa tay đi, em dọn cơm lên cho anh…”

Hạ Dương Ba cảm thấy mình nhất định là đã xuyên không rồi, người trước mắt này nhất định là Lưu Nhất Hàng giả.

Lưu Nhất Hàng của anh không thể nào là người hiểu chuyện, hiền lành đức độ như vậy.

Nhưng anh đã lập tức hiểu ngay, bởi vì giáo sư Hạ quay đầu trừng mắt nhìn anh một cái, lại còn dịu dàng nói với Lưu Nhất Hàng: “Tiểu Lưu, cháu đừng lo cho nó, nó có tay có chân khỏe mạnh, sao lại để cháu nấu cơm rồi lại còn phải dọn lên cho nó?”

Lưu Nhất Hàng của anh quả nhiên là rất biết giả vờ.

Hạ Dương Ba vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng một cái, giọng cười nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đừng lo cho anh, nhanh ăn đi, anh tự lo được.”

Vì thế mà ba người đàn ông đều vây quanh bàn ăn im lặng ăn những món Lưu Nhất Hàng làm, tuy rằng không thể xem là ngon nhưng cũng coi như là món ăn gia đình.

Bầu không khí có hơi kỳ lạ, Hạ Dương Ba bụng đầy nghi vấn, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Nhất Hàng, lại nhìn sang phía Giáo sư Hạ mặt không đổi sắc, rốt cuộc vẫn không nói chuyện, thở dài, cúi đầu như đà điểu tập trung ăn cơm.

“Buổi chiều đã tìm tiểu Hứa rồi à?” Giáo sư Hạ đã ăn xong trước, đặt đũa ngay ngắn bên cạnh bát: “Trò chuyện thế nào rồi?”

“Uầy…” Hạ Dương Ba sửng sốt, suýt thì nghẹn ch*t: “Trước mắt vẫn chưa có cách gì, Ngụy Trì chuẩn bị tìm bố cậu ấy nói chuyện.”

Bố Hứa là trưởng Ban kỷ luật, có quan hệ sâu rộng với viện kiểm sát, ông ấy ra mặt, phía viện kiểm sát sẽ không khó giải quyết như thế nữa .

Giáo sư Hạ tỏ vẻ không ủng hộ: “Có một số tài nguyên, dùng hết thì sẽ không còn nữa.” Ông thản nhiên liếc mắt nhìn Hạ Dương Ba một cái: “Các con nghĩ kỹ rồi chứ? Phải đi đến bước này rồi cơ à?”

Hạ Dương Ba mím chặt môi không nói, xem như thừa nhận .

Không khí lại có chút kỳ dị trở lại, ngoài mặt Lưu Nhất Hàng vẫn điềm đạm bình tĩnh, nhưng thực tế cứ như ngồi trên bàn chông, lưng cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh .

Giáo sư Hạ không phải người bình thường, nhất định là người có thể giải quyết việc này giúp Hạ Dương Ba.

Chỉ là cậu có hơi đau lòng cho Hạ Dương Ba, đành phải khó xử cúi đầu, ra vẻ như mình chẳng nghe thấy điều gì.

“Sau khi chuyện này kết thúc, trở về thành phố G đi.” Điều khiến cả hai người không ngờ đến chính là giáo sư Hạ không hề làm khó dễ, ngược lại còn bắt đầu một chủ đề mới, hiển nhiên, chủ đề này không khiến người ta thoải mái hơn, ngược lại còn làm cho hai người đồng thời hít vào một hơi lạnh.

“Quay về thành phố G?” Hai người đồng thời kinh ngạc kêu lên.

Lưu Nhất Hàng nhận ra mình vừa thất thố, lập tức ngậm miệng lại không nói nữa, ngồi ngay trên ghế mà lòng cứ lăn tăn mãi, không ăn vào được nữa, ấm ức nhìn giáo sư Hạ, rồi lại nhìn sang Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba có hơi tức giận, cảm thấy giáo sư Hạ hôm nay không mời mà đến chính là vì ép mình phải chọn lựa giữa bản thân và Lưu Nhất Hàng.

Sự thật chứng minh, Hạ Dương Ba rốt cuộc vẫn mang lòng của kẻ tiểu nhân.

“Bố của Tiểu Hứa ra mặt giải quyết mọi chuyện rồi sau đó thì sao? Hoặc là, cho dù ông ta ra mặt rồi mà chuyện vẫn chưa giải quyết được thì con, các con dự định sẽ làm thế nào?”

Hạ Dương Ba hoang mang trước câu hỏi, chớp mắt nhìn ông: “Con…”

“Nghĩ theo hướng tốt nhé, ông ấy đánh tiếng với bên phía viện kiểm sát, người bên đấy làm theo, con được trả lại sự trong sạch, nhưng con ngẫm lại xem bố của Tiểu Hứa làm sao mà rút lui an toàn được?” Giáo sư Hạ không lưu tình nhìn anh nói: “Giới quan chức đâu có đơn giản như vậy, con cũng đâu phải không biết điều đó? Rắc rối lần này con gây ra, bố không nhiều lời thêm thì con cũng tự biết, người có địa vị cao mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn thận, Tiểu Hứa rời khỏi viện kiểm sát, theo mức độ nào đó mà nói là để không cản trở bố nó, nhưng nếu đi đến bước này, có thể những nỗ lực cống hiến trước đây của ông ấy đều đổ sông đổ bể, trở thành vô ích cả .”

Dường như được giáo sư Hạ nhắc nhở, Hạ Dương Ba mới đột nhiên nghĩ đến điều này, không thể tin nổi mở to hai mắt. Hạ Dương Ba không nghĩ đến, nhưng Hứa Ngụy Trì không thể không nghĩ tới.

Chỉ là hôm nay, anh ấy lại không hề kiêng nể gì mà đưa ra phương án này.

Lúc anh ấy nói chuyện ngữ khí rất thoải mái, như thể việc này chỉ cần bố Hứa thuận miệng đánh tiếng một chút thì vấn đề sẽ được giải quyết, chỉ tiện tay làm mà thôi, tuy rằng anh nghĩ quá trình này có lẽ sẽ không suôn sẻ như thế nhưng không ngờ được rằng các mối quan hệ bên trong lại phức tạp đến vậy, anh hít sâu một hơi, nhìn sang giáo sư Hạ: “Ngụy Trì hành nghề mấy năm nay, trước giờ đều tránh các mối quan hệ của bố Hứa, cùng ngành cũng được, trái ngành cũng không sao, tuy rằng đều biết mối quan hệ giữa họ nhưng vẫn không tìm được điều gì để chỉ trích. Lúc này, nếu bác Hứa của con ra mặt, chỉ sợ các mối quan hệ của ông ấy sẽ mất đi thế cân bằng… Từ nay về sau, ông ấy sẽ có thêm một điểm yếu.”

Lưu Nhất Hàng nghe cuộc nói chuyện của hai người cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhịn không được mở miệng nói: “Nhưng… anh Hứa anh ấy…”

Hạ Dương Ba nói xong liền im lặng, giọng nói của Lưu Nhất Hàng đã keó anh về lại với sự thật, anh cười khổ lắc đầu: “Anh Hứa của em… Nhìn cứ lạnh lùng như băng sơn ngàn năm, nhưng thật ra lại mềm lòng hơn bất cứ ai…”

Nếu không như vậy cớ sao mình lại bị người lạnh lùng băng sơn ngàn năm này hấp dẫn cơ chứ

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến điều này, Hạ Dương Ba hít sâu một hơi: “Bố…  cách này không được, con sẽ từ chối Ngụy Trì. Nhưng con không thể quay về thành phố G, ít nhất không thể cứ như chó mất nhà, cụp đuôi chạy trốn về thành phố G được.”

“Vậy con còn cách nào khác không?” Giáo sư Hạ trầm giọng hỏi.

Không khí vô cùng im lặng, làm cho tim Lưu Nhất Hàng cứ như nghẹn lại

Một lúc lâu sau, Hạ Dương Ba rốt cục bất lực lắc lắc đầu, nhưng lại mở miệng khí phách nói: “Cùng lắm thì đập nồi dìm thuyền thôi.”

Không biết vì sao, Lưu Nhất Hàng cảm thấy những chữ đơn giản này lại mang theo cảm giác bi tráng, thấy ch*t không sờn, cậu cảm thấy lồng ng*c đau nhói, mũi cũng bắt đầu sụt sịt

“Thật ra cũng không cần phải như thế.” Giáo sư Hạ nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế: “Bố vẫn còn cách khác, nhưng bố có một điều kiện.”

“…” Trán Hạ Dương Ba nhăn lại, anh mím môi, sắc mặt căng thẳng nhìn giáo sư Hạ.

“Đừng dó nhìn bố bằng vẻ mặt thế này, bố vẫn là câu nói đó, sau khi giải quyết xong mọi việc, quay về thành phố G.”

“Không được!” Hạ Dương Ba không suy nghĩ gì lập tức từ chối.

Cùng lúc Lưu Nhất Hàng lại kiên định trả lời: “Được ạ!”

Hạ Dương Ba hoài nghi nhìn cậu

Lưu Nhất Hàng lén nhìn giáo sư Hạ, nhỏ giọng nói: “Anh có thể về thành phố G trước, em… đợi em hết thời gian thực tập, em sẽ đến thành phố G tìm việc…”

Hạ Dương Ba bị cậu làm tức giận bật cười: “Ai muốn em đến thành phố G tìm việc? Em cho rằng anh ở lại thành phố Lâm chỉ vì em thôi à?” Anh lại nhìn sang phía giáo sư Hạ: “Bố, Khiêm Bằng chỉ vừa bước vào quỹ đạo, chỉ vừa có một chút thành tích, con không muốn ngay lúc này…”

“Khiêm Bằng không có con còn có người khác, có Hứa Ngụy Trì, cũng có những luật sư trẻ xuất sắc khác, con không phải duy nhất…”

“Nhưng với con mà nói Khiêm Bằng chính là duy nhất!” Hạ Dương Ba hơi kích động: “Có lẽ đối với Khiêm Bằng con chỉ là một đối tác có hay không có cũng chẳng sao, nhưng Khiêm Bằng… Khiêm Bằng giống như con của con vậy. Bố, không ai lại bỏ rơi con của mình cả.”

Đúng vậy, không ai lại bỏ rơi con của mình.

Giáo sư Hạ gật đầu, cũng không biết là tỏ vẻ đồng ý hay là có ý gì khác, ông dừng một chút rồi nói: “Con tìm lý do nộp đơn lên viện kiểm sát đi…”

“Bố chỉ có thể cố hết sức để đảm bảo cuộc điều tra của con được tiến hành công bằng.” Giáo sư Hạ nói.

Hạ Dương Ba có hơi ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên khi Giáo sư Hạ có thể làm được điều này, anh gật đầu, một lúc sau mới hỏi: “Bố, bố có tin con không?”

Giáo sư Hạ đứng dậy khỏi ghế, tiếng ghế ma sát xuống mặt đất khiến hai người giật nảy mình

“Con thấy thế nào?”

Bình Luận (0)
Comment