Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 96

Lưu Nhất Hàng bị vấn đề khó giải quyết này kìm nén đến mức sắp không thở nổi nữa, may là tiếng chuông cửa kịp thời vang lên, cậu vội vàng phấn khởi chạy đi mở cửa.

Tài xế Tiểu Trần của Lâm Nữ Sĩ hai tay đều xách đầy đồ vật, có chút nhếch nhác bước vào phòng, cung cung kính kính gọi một tiếng “Lâm Tổng”. Lưu Nhất Hàng bất ngờ đến mức cằm xuống rơi xuống đất, một hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Ngược lại Hạ Dương Ba bày ra bộ dáng thấy nhưng không thể trách, bất đắc dĩ nhìn Lâm Nữ Sĩ: “Chúng ta đừng khoe khoang như thế được không?”

Lâm Nữ Sĩ liếc mắt nhìn anh một cái, chỉ huy Tiểu Trần mang đồ vật vào căn phòng, Lưu Nhất Hàng khó tránh khỏi lại bị hỏi câu hỏi khó mà trả lời, tự nguyện chạy đến giúp đỡ.

Đặt món đồ trong tay xuống, trong xe vẫn còn một đống, Lưu Nhất Hàng xung phong nhận việc đi xuống lấy đồ vật cùng với Tiểu Trần.

Lúc này Lâm Nữ Sĩ mới hơi dừng lại một lúc, Hạ Dương Ba đi rót cho bà ấy một ly nước nóng, bà ấy chân mang giày cao gót, cộp cộp đi theo sau lưng Hạ Dương Ba: “Các con đây là chuẩn bị sống qua ngày sao?”

Hạ Dương Ba cũng không ngẩng đầu lên: “Chúng con vẫn luôn chuẩn bị sống qua ngày.”

Lâm Nữ Sĩ hơi dừng lại một lát: “Ừm, khá tốt, như vậy cũng khá tốt.”

hbd quay người đi, nhìn về phía bà một cách khó hiểu.

“Trước đây mẹ nghĩ, hai thằng đàn ông, có tình cảm với nhau là một chuyện, nhưng mà muốn sống với nhau thì không phải là một chuyện có thể tùy tiện nói thôi. Sống chung, rất khó khăn, rất khó khăn.” Lâm Nữ Sĩ nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà mẹ nhìn thấy hai con như thế này, đột nhiên cảm thấy cũng rất tốt. Hai người cổ vũ lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, có lúc tranh cãi, gây nhau, không hay không biết, đời này không phải là đã qua rồi?”

“Mẹ và ba con cũng là sống như thế cho đến hôm nay đó.”

Hạ Dương Ba suy nghĩ rồi gật đầu: “Vâng, là như thế, nhưng mẹ à, con và Nhất Hàng… Chúng con sẽ không có con, chuyện này…”

“Hai người quyết định ở bên nhau, là bởi vì bọn họ yêu nhau, là bởi vì bọn họ quan tâm lẫn nhau, không phải là vì để sinh con đẻ cái. Nếu như các con không muốn có con, vậy thì cũng tốt thôi, người khác cũng không thể xen vào được, nếu như các con muốn có một đứa con, sau này có thể nghĩ cách nhận nuôi một đứa…”

“Mẹ… Quan hệ của chúng con không phải là quan hệ hôn nhân hợp pháp, không có cách nào hợp pháp cả.” Hạ Dương Ba không biết làm sao.

Dường như Lâm Nữ Sĩ không hề để tâm tới vấn đề này: “Vậy thì có sao đâu, cùng lắm thì chúng ta ra nước ngoài tìm người mang thai hộ!”

Hạ Dương Ba suy nghĩ, cảm thấy biện pháp này cũng khá ổn, bố mẹ nhà mình không để ý vấn đề con cái, không đồng nghĩa rằng nhà họ Lưu sẽ bỏ qua vấn đề này. Chẳng qua vấn đề này dường như còn cách bọn họ rất xa xôi, Lưu Nhất Hàng vẫn còn là một đứa trẻ, trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ làm gì có thời gian chăm sóc một sinh mạng mới chứ?

Dường như Lâm Nữ Sĩ và Hạ Dương Ba đã suy nghĩ về cùng một hướng: “Bên phía bố mẹ Nhất Hàng, bọn họ…”

Hạ Dương Ba sửng sốt, ở đáy mắt Hạ Dương Ba phủ lên một tầng u ám, qua một hồi lâu anh mới khẽ lắc đầu.

Lâm Nữ Sĩ tựa hồ có hơi bất ngờ, thấy Hạ Dương Ba không hề có dấu hiệu đang nói đùa, ngẩn ngơ trong chớp mắt. Trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện nhanh nhảu của Lưu Nhất Hàng, và đối lập rõ ràng với giọng nói đó là tiếng trả lời thở không ra hỏi của Tiểu Trần.

Phát hiện Hạ Dương Ba và Lâm Nữ Sĩ không có ở phòng khách, Lưu Nhất Hàng nhìn về phía nhà bếp, hai người đó dường như đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Lưu Nhất Hàng rất biết đều, không đến quấy rầy, hi hi ha ha mời Tiểu Trần ngồi xuống.

Lâm Nữ Sĩ nhìn một cái ra phía ngoài, lại nhìn Hạ Dương Ba một cái, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ vai anh, an ủi: “Từ từ vậy, thời gian của các con vẫn còn dài…”

Việc Lâm Nữ Sĩ nhắc đến ba mẹ Lưu Nhất Hàng làm cho Hạ Dương Ba cảm thấy khá bất ngờ, trước đó rất lâu, khi bọn họ vượt qua được cửa ải Lưu Nhất Ngôn, Lưu Nhất Ngôn cũng từng nhắc nhở, đối với bọn họ mà nói, nên suy nghĩ làm sao để thuyết phục người nhà, đặc biệt là ba mẹ của Lưu Nhất Hàng. Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, hoặc có lẽ là hai người đều sợ hãi phải đối mặt với vấn đề đó, thế mà bọn họ chưa bao giờ chủ động nhắc đến.

Được Lâm Nữ Sĩ nhắc nhở, ngược lại Hạ Dương Ba cảm thấy có hơi sốt ruột, nóng nảy.

Tính ra thì, Lưu Nhất Hàng được xem là đứa con trai duy nhất của nhà họ Lưu ở thế hệ này, Ngô Thịnh và Lưu Hạn Dương không tính, Lưu Nhất Ngôn và Lưu Nhất Hà cũng phải gả đi làm dâu nhà người ta, nói theo truyền thống, nhà họ Lưu phải dựa vào Lưu Nhất Hàng nối dõi tông đường.

Nhà họ Lưu không giống với tầng lớp trí thức kiểu mới như nhà họ Hạ, là một gia đình lớn truyền thống, nối dõi tông đường tuy không phải là chuyện quan trọng nhất nhưng chung quy lại cũng rất quan trọng.

Nói đến đây, tuy rằng ndb lớn tuổi hơn Lưu Nhất Hàng, nhưng đối với Lưu Nhất Hàng mà nói vấn đề đời sau này là một vấn đề lớn hơn.

Nhưng mà điều làm Hạ Dương Ba không nghĩ tới là, buổi tối mà Lâm Nữ Sĩ rời đi, Lưu Nhất Hàng đã nhắc đến chuyện này.

Buổi tối, Hạ Dương Ba ngồi tựa vào sofa xem truyền hình, trong truyền hình đang phát tin tức thế giới, vấn đề Trung Đông vẫn chưa được giải quyết; giai đoạn trước, quan hệ Trung – Nhật vừa mới hòa hoãn lại, bây giờ lại bỗng nhiên trở nên căng thẳng; thử nghiệm vũ khí hạt nhân ở Triều Tiên vẫn chưa dừng lại, Mỹ – Nhật nhìn chằm chằm vào vùng biên giới Trung…

Giọng nói của người dẫn chương trình tin tức đâu ra đấy, không chút gợn sóng, Hạ Dương Ba nghe mà mơ màng buồn ngủ.

Lưu Nhất Hàng mặc một cái quần cụt rộng thùng thình đến đầu gối, mang đôi dép lào ngồi xuống sắp xếp lại những món đồ mà Lâm Nữ Sĩ mang đến trong góc phòng khách.

Nấm măng, mộc nhĩ, táo Tàu, cẩu kỷ, nhân sâm, củ tam thất…

“Anh Hạ…” Lưu Nhất Hàng ngồi xổm lại chỗ, trên đỉnh đầu toàn là vạch đen: “Mẹ chúng mình muốn làm gì đây…”

Hạ Dương Ba lười biếng ngẩng đầu nhìn một cái, trong lòng vẫn còn nghĩ đến những lời nói của Lâm Nữ Sĩ lúc ban ngày, không tập trung mà “ồ” một tiếng, hoàn toàn không có ý định tiếp lời.

Lưu Nhất Hàng lại gật gù hát thầm, lào xào lào xào lật ra hết một lượt: “Sao toàn là rượu rồi thuốc vậy nhỉ, mẹ chúng mình không quan tâm đến vấn đề sức khỏe tí nào cả, gửi cho anh những viên đạn bọc đường này!”

Hạ Dương Ba lười biếng trả lời một câu: “Có thể là cho anh để đi tặng người khác đấy. Dù sao mẹ anh chưa bao giờ quan tâm anh ăn cái gì.”

“Haiz…” Dường như Lưu Nhất Hàng nghĩ đến điều gì, buồn cười nhìn Hạ Dương Ba: “Mẹ chúng mình biết anh không ăn mì gói không?”

“Anh không ăn mì gói khi nào chứ?”

“Lần trước em nấu mình anh còn tức giận…”

“Anh chỉ không cho em ăn thôi.”

Lưu Nhất Hàng tức giận, nhe răng trợn mắt nhào lên người Hạ Dương Ba: “Hạ Dương Ba, anh là đồ phát xít độc ác!”

Bị cậu ồn ào một trận như vậy, tâm trạng của Hạ Dương Ba cũng xem như đã nhẹ nhàng hơn một chút, vừa buồn cười niết mặt cậu, vừa chép miệng nhìn về đống đồ bên đó: “Ừ, đi xem tiếp theo còn có cái gì.”

Trái lại Lưu Nhất Hàng rất dễ dụ, lại bật dậy đi tìm đồ tiếp.

Lại qua một lúc nữa, Hạ Dương Ba nghe thấy cậu vô cùng phấn khởi ôm một chiếc hộp gì đấy đưa cho anh: “Là kẹo bobo này anh Hạ! Sao mẹ chúng mình lại biết em thích ăn kẹo bobo thế! Này này này, anh xem, một thùng đó, đầy ắp cả!”

Hạ Dương Ba nở nụ cười, làm bộ không vui đẩy cậu ra: “Được, được, được rồi đó, rốt cuộc là mẹ em hay là mẹ anh hả? Anh ăn cái gì, không ăn cái gì, không biết gì cả, ngược lại thì em thích ăn cái gì đều tìm hiểu rõ ràng hết thảy.”

Lưu Nhất Hàng ôm lấy một hộp kẹo bobo từ trong thùng giấy ra, cười vui vẻ như là trúng vé số 500 vạn vậy.

Tâm trạng nặng nề trong lòng Hạ Dương Ba lập tức đã biến mất rồi, bị bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của cậu làm vui vẻ đến quên cả đất trời, ôm lấy người từ phía sau, đầu đặt ở bờ vai rộng của cậu: “Thích như vậy?”

“Thích chứ, thích chứ!” Lưu Nhất Hàng vội vàng gật đầu liên tục.

“Mở ra ăn đi.”

Lưu Nhất Hàng nghe lời mở ra, xoay cả người lại, nhét một viên kẹo đầu tiên vào miệng Hạ Dương Ba.

Hạ Dương Ba bất ngờ không đề phòng bị cậu nhét cho một viên kẹo vừa xốp vừa giòn, nhíu mày lại, hàm hồ ghét bỏ nói: “Anh lại không thích ăn, em cho anh làm gì?”

“Nhưng mà em thích ăn!” Lưu Nhất Hàng nghiêng đầu cười: “Những gì mà em thích, em đều muốn cho anh hết.”

Những gì mà em thích, em đều muốn cho anh hết.

Hạ Dương Ba sống trên đời này mấy năm nay, cũng chưa từng nghe những lời thuận mồm bày tỏ ra khỏi miệng ngọt ngấy như thế, hơn nữa còn là được người mà anh thích nói ra nữa, không nhịn được đỏ từ gò má đến tai.

Lưu Nhất Hàng vừa ăn ngốn nghiến từng miếng to, vừa không tập trung mà nhắc đến: “Tuần sau là sinh nhật em, anh và em về nhà đi.”

Hạ Dương Ba vẫn chưa kịp nuốt đống kẹo ngọt ngấy kia xuống.

Không phải là hỏi anh có muốn đi về nhà với mình không mà là “anh và em về nhà đi”.

Cậu cứ tùy ý như vậy mà nói ra câu đó, dường như thật sự chỉ là về nhà ăn một bữa cơm đơn giản mà thôi.

Giống như cậu chợt nghĩ đến, suy nghĩ chợt lóe lên mới đưa ra ý nghĩ muốn về nhà cùng với Hạ Dương Ba vậy, làm cho việc Hạ Dương Ba chuẩn bị tâm lý, run sợ trong lòng trước đó đều như là buồn lo vô cớ.

“Về, về nhà?” Qua một hồi lâu Hạ Dương Ba mới tìm về được giọng nói của mình, lắp bắp muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Về nhà…” Lưu Nhất Hàng gật đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Không phải chúng ta đã thống nhất với nhau từ trước rồi sao, muốn đi gặp ba mẹ em, gần đây anh và đều quá bận rộn, vẫn luôn không có thời gian nhắc đến chuyện này. Bây giờ, ba mẹ anh biết chuyện hai chúng ta rồi, xem ra hẳn là cũng đồng ý rồi, nhưng mà, anh còn chưa gặp ba mẹ em nữa.”

Hạ Dương Ba muốn nói: “Anh đã gặp mẹ em rồi”, rồi lại cảm thấy không khí hiện tại nói như thế không thích hợp lắm, vì thế ngậm miệng lại không nói chuyện.

“Sớm muộn gì cũng phải đối mặt cả anh Hạ à.” Lưu Nhất Hàng thấy Hạ Dương Ba không bày tỏ thái độ, có hơi sốt ruột: “Em sắp thực tập xong, chính thức đi làm rồi, bọn họ sẽ bảo em tìm bạn gái kết hôn này nọ, để họ sớm biết trước chân tướng, vừa hay cũng miễn cho bọn họ có những suy nghĩ không thực tế với em.”

Hạ Dương Ba cảm thấy cậu nói như thế khó tránh khỏi có chút không hợp tình hợp lý, nói thế nào cũng là làm tổn thương tấm lòng người cha người mẹ, vì thế nhẹ nhàng giải thích một câu: “Nói cũng không thể nói như vậy…”

“Được rồi!” Lưu Nhất Hàng không biết trong lòng mình không nắm chắc hay là thế nào, dường như cực kỳ sợ hãi Hạ Dương Ba sẽ phải đối, có hơi vội vã lại cáu kỉnh ngắt lời anh: “Anh cứ nghe em đi! Hửm?”

Hạ Dương Ba không còn cách nào khác với cậu, cũng không biết trong lòng của cậu đang tính toán làm gì, thấy cậu nhìn chằm chằm vào mình, thế mà ngay cả dũng khí nói một chữ “không” cũng không có.

Cũng đúng, có khi nào mà Hạ Dương Ba nỡ nói với Lưu Nhất Hàng một chữ “không” đâu?

Bình Luận (0)
Comment