Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 97

Sinh nhật Lưu Nhất Hàng vừa hay kịp vào thứ bảy, nhưng mà thế mà cậu lại bị xếp đi trực.

Khoa ngoại Gan, mật, tụy của bệnh viện trực thuộc trường Y không dễ lăn lộn như khoa Ngũ quan của bệnh viện số hai và khoa Xương khớp của bệnh viện số ba, nói chi là Lưu Nhất Hàng là nhân tài được chủ nhiệm đặc biệt bồi dưỡng.

Ngô Thịnh và phó viện trưởng của bệnh viện trực thuộc trường Y có chút quan hệ, vì thế lúc Lưu Nhất Hàng vừa vào bệnh viện trực thuộc trường Y thực tập là đã chào hỏi phải chăm sóc đặc biệt rồi. Nhưng mà chủ nhiệm Tạ của khoa ngoại Gan, mật, tụy lại là một người cứng đầu, thành quả nghiên cứu ở thành phố Lâm là số một số hai, trình độ nghiệp vụ thì không cần phải nói, người ta thẳng lưng mà đứng, căn bản không hề để ý đến bộ dạng quan liêu của bọn họ.

Vì thế lúc Lưu Nhất Hàng vừa vào phòng hành chính, không đòi hỏi chỗ tốt gì cả, đương nhiên là chủ nhiệm Tạ cũng không phải là loại người sai khiến ngoài sáng, trong tối, Lưu Nhất Hàng cứ làm theo như tất cả các thực tập sinh khác.

Dẫn dắt Lưu Nhất Hàng một thời gian, chủ nhiệm Tạ ngược lại đã thay đổi ấn tượng với cậu. Vốn dĩ cho rằng sẽ là một tên công tử nhà giàu vô học, không ngờ rằng còn giỏi hơn cả những sinh viên đã tốt nghiệp khoa Lâm sàng của trường Y nữa.

Kiến thức lý luận cơ sở rất vững chắc, nhìn thì cười đùa hí hửng, nhưng lại rất kiên nhẫn với người bệnh, mấy người “điêu dân” có tiếng ở trong các phòng bệnh cũng bị cậu ấy thu phục ngoan ngoãn cả.

Quan trọng là, nhìn thì giống một tên nhóc lông mọc chưa đủ nhưng xử lí những tình huống cấp thiết lại rất nghiêm túc, đâu ra đó rõ ràng.

Vì thế, vào một ngày nào đó chủ nhiệm Tạ quyết định, buông bỏ thành kiến với Lưu Nhất Hàng, nghiêm túc bồi dưỡng cậu tốt hơn.

Cho nên, bác sĩ Lưu khốn khổ, vào ngày sinh nhật bị sắp xếp trực ban.

Cũng may là chủ nhiệm Tạ cũng biết người trẻ tuổi phải có thời gian cho cuộc sống riêng của mình, chỉ xếp cho cậu trực ca ngày, cũng chính là lúc tan tầm cậu có thể về nhà tổ chức sinh nhật rồi.

Sáng sớm ngày thứ bảy, vừa thức dậy Lưu Nhất Hàng mệt mỏi ngồi ở mép giường, không chịu đi đánh răng rửa mặt, Hạ Dương Ba đưa tay từ trong chăn ra buồn cười đẩy cánh tay cậu: “Được rồi, mau đi đi, tan tầm anh đến đón em, chúng ta đi thẳng đến nhà em luôn.”

Lúc này Lưu Nhất Hàng mới không tình nguyện đứng dậy chuẩn bị.

Lề mề đi đến bệnh viện, còn chưa kịp đi đến văn phòng đã nghe thấy mọi người đang bàn tán, bệnh nhân giường 60 xuất hiện tình trạng bệnh não-gan biến chứng, trước đó đã xuất hiện tình trạng rối loạn ý thức tạm thời, bây giờ đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi, chủ nhiệm Tạ và những bác sĩ khác đang cấp cứu.

Lưu Nhất Hàng vừa nghe, trong não “xẹt” một tiếng trống rỗng.

Bệnh nhân giường 60 cậu cũng đang theo dõi, lúc mới nhập viện là bệnh gan tủy sống. Bệnh này, bất kể trong nghiên cứu lý luận hay là trong giai đoạn lâm sàng đều là một nan đề. Nguyên nhân cụ thể phát bệnh tạm thời chưa rõ, tuy nhiên thông thường cho rằng là do tĩnh mạch xơ gan gây ra, cũng có một số ít là do vi khuẩn viêm gan gây ra, nhưng khi kiểm tra, chủ nhiệm Tạ cơ bản đã phủ định hai giả thuyết trên. Bệnh gan tủy sống trước mắt đang thiếu phương pháp trị liệu có hiệu quả, bác sĩ thường lựa chọn tích cực điều trị bệnh ban đầu.

Về nguyên tắc, di dời là biện pháp cuối cùng có hiệu quả cho bệnh gan thời kỳ cuối, di dời gan có lẽ có thể trừ đi nguyên nhân gây bệnh gan tủy sống, nhưng bệnh nhân giường 60 lúc nhập viện đã xuất hiện tình trạng chi dưới co giật, liệt nửa người, giáo sư Tạ và những bác sĩ chuyên gia khác đã mở mấy chục buổi nghiên cứu và thảo luận, cuối cùng quyết định tạm thời không tiến hành phẫu thuật, chọn lựa các biện pháp tổng hợp, về nguyên tắc trước hết bảo vệ gan, hạ huyết áp, đẩy mạnh hồi phục công năng của tủy sống.

Tình trạng hồi phục của bệnh nhân vẫn luôn không quá lý tưởng nhưng mà bất ngờ biến chứng thành bệnh gan- não cũng là chuyện mà Lưu Nhất Hàng không thể nào ngờ đến được. Cậu căn cứ vào bệnh tình của bệnh nhân giường 60 tra xét rất nhiều luận văn học thuật và những tác phẩm danh tiếng của y học, bệnh gan-não là biến chứng thường thấy nhất có thể dẫn đến tử vong.

Lưu Nhất Hàng khoác áo blouse trắng, chủ nhiệm Tạ quả nhiên không ở văn phòng mà phòng phẫu thuật cuối hành lang đang sáng đèn. Cậu kiềm chế cảm xúc bất an trong lòng, theo thường lệ đến phòng bệnh tuần tra một vòng, tìm hiểu tình hình của từng bệnh nhân.

Làm xong nhiệm vụ thường lệ mỗi ngày, Lưu Nhất Hàng không còn tâm trí suy nghĩ những chuyện khác nữa, đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật rồi ngồi xuống ghế. Vợ của bệnh nhân ngồi ở bên cạnh cậu, nhìn thấy cậu, nhịn không được liên tục rơi nước mắt: “Bác sĩ Lưu…Lão Tần nhà chúng tôi phải làm sao đây…”

Bà ấy là một người phụ nữ nông thôn năm mươi mấy tuổi, trái lại không phải là một người phụ nữ nông thôn thuần túy, trước đó trong nhà phá bỏ và di dời được bồi thường một số tiền, hai vợ chồng già mua một căn nhà ở khu vực nông thôn thành thị, số tiền còn lại, toàn bộ đã bị đứa con trai không ra hồn kia bài bạc thua sạch. Bây giờ tiền khám bệnh, trừ khi sau này đem nhà bán đi, còn lại là phải mượn đông mượn tây các nhà thân thích.

Tuy biết bệnh của bạn đời khó mà trị khỏi nhưng bà ấy vẫn không định từ bỏ.

Nhưng mà bây giờ, rất rõ ràng đã đi đến tình huống tệ nhất, Lưu Nhất Hàng không biết làm thế nào để an ủi bà, vì thế chỉ đành nói tránh sang chuyện khác: “Con trai bà đâu? Lâu lắm rồi không thấy cậu ấy đến đây…”

Nhắc đến con trai của mình, bà lão càng khóc dữ dội hơn: “Thằng nhóc xấu xa đó, mỗi lần đến, ngoại trừ đòi tiền còn sẽ làm gì? Không đến cũng tốt…”

Lưu Nhất Hàng thở dài một hơi, không nói chuyện.

Bà lão lẩm bẩm nói: “Nó và bác sĩ Lưu tuổi tác không chênh lệch nhau mấy, cậu nói xem, cũng là người cả mà sao chênh lệch lại lớn như vậy?”

Lưu Nhất Hàng không biết nên nói gì, chỉ đành khuyên giải bà: “Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe của chồng bà, những thứ khác thì để sau hẵng nói…”

“Đúng vậy, đúng vậy… nếu như là có thể trị khỏi cho ông ấy, muốn tôi làm gì cũng được hết…”

Vừa dứt lời, đèn của phòng phẫu thuật “bụp” một tiếng tắt rồi, chủ nhiệm Tạ bước nhanh ra ngoài, khẩu trang đã che miệng và mặt của ông lại nhưng mà Lưu Nhất Hàng lại nhìn thấy rõ ràng sự thương xót trong mắt ông.

Ông run rẩy đưa tay lên tháo khẩu trang xuống, hơi hé miệng, không nói nên thành tiếng, rất nhanh, sau lưng ông ấy, một người nằm trên cáng được đắp vải trắng được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, đã thay ông nói ra câu nói đó.

Không, lúc đẩy vào vẫn còn là người nhưng lúc đẩy ra đã biến thành t/hi t/hể rồi.

Trong thoáng chốc trong đầu Lưu Nhất Hàng ầm ầm nổ tung, bên tai chỉ còn lại tiếng khóc thương tâm của người vừa nãy nói chuyện với mình.

Trong văn phòng lặng như tờ.

Chủ nhiệm Tạ không nói chuyện, những người khác cũng không ai dám mở miệng trước.

Lưu Nhất Hàng trái lại không phải không dám nói chuyện, cậu chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, cũng không biết nên nói gì mới được.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu đối diện với tử vong nhưng cậu vẫn cảm thấy khó có thể thích ứng.

Thời gian ăn cơm trưa, Nguyễn Ngọc Liên gọi điện thoại hỏi Lưu Nhất Hàng khi nào có thể về nhà, lúc sáng sớm bà thức dậy đã đi mua những thứ Lưu Nhất Hàng thích ăn, chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn.

Lưu Nhất Hàng lại đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cậu tìm một lý do cúp điện thoại, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có chút ồn ào.

Trong bệnh viện là như thế đó, có lúc tĩnh mịch như chân không, có lúc lại huyên náo như tu la tràng. Lưu Nhất Hàng sớm đã thói quen với chuyện này, trong lòng nghĩ, có lẽ là mới nhận bệnh nhân mới, có lẽ lại có người vào phòng phẫu thuật, tóm lại, trong bệnh viện này, có thể có bao nhiêu chuyện vui, chuyện tốt có thể xảy ra chứ?

Chủ nhiệm Tạ hẳn là cũng có suy nghĩ tương tự như thế, ngồi không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc trên chỗ ngồi.

Mấy phút sau, âm thanh bên ngoài không giảm mà còn tăng lên, hơn nữa càng ngày càng ồn ào, càng ngày càng lộn xộn.

Y ta gõ cửa: “Chủ nhiệm Tạ, ông, ông mau đến xem tình hình đi!”

Trong hành lang chen chúc đầy người, đa số là người trẻ tuổi hai mươi ba mươi tuổi, ăn mặc dị hợm, hành động, cử chỉ thô lỗ, cà lơ phất phơ, sau lưng bọn họ là một người già yếu bệnh hoạn, một đám người cãi vã ầm ĩ, không nghe rõ là đang nói cái gì, chỉ là ngẫu nhiên nghe được vài câu “lang băm”, “bệnh viện rác rưởi”, “mưu tài hại mệnh” vân vân, làm người ta không khó đoán được người đến là vì việc gì.

Lưu Nhất Hàng vừa nhìn đã nhìn thấy người cầm đầu là con trai bệnh nhân giường 60, trong lòng cũng đã hiểu chuyện này ồn ào như vậy là tại sao, cậu nhìn kỹ đám người đang cãi vã ồn ào, một hồi sau mới nhìn thấy bà lão bị đẩy vào trong góc, hoàn toàn không kêu khóc, chỉ là cúi đầu lau nước mắt.

Lưu Nhất Hàng nhịn không được lại thở dài ra một hơi.

Đã nghe nói về “gây chuyện ở bệnh viện” hơn cả ngàn lần rồi, lúc này đây cuối cùng mình cũng đã gặp phải.

Lưu Nhất Hàng chỉ là một bác sĩ thực tập, trách nhiệm không thể đẩy đến trên đầu cậu được, tình huống thế này đương nhiên cũng không có phần cho cậu lên tiếng, cậu cứ đứng sau lưng chủ nhiệm Tạ, trong lòng phức tạp nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt.

Muốn nói là đồng tình thì bác sĩ đều là tấm lòng cha mẹ, người bệnh không thể cứu được, chuyện người nhà đau lòng cũng có thể hiểu được, vì thế cứ cho là có lúc rất khó tiếp thu, nói ra một số lời nói quá khích, làm ra một số hành động quá khích cũng không phải là không thể hiểu được.

Nhưng có người thật sự nhìn trúng điểm này, xui khiến người nhà bệnh nhân xé chuyện ra to hơn, lấy lý do là sự cố trong lúc trị liệu, yêu cầu một số tiền bồi thường lớn, lấy lợi từ trong đó. Có thể nói, mấy năm nay, “gây chuyện ở bệnh viện” chuyên nghiệp đã trở thành một đường dây lợi ích ngày càng chặt chẽ.

Ở bệnh viện cứ hai ba ngày là có người đến gây chuyện một lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phòng hành chính của bọn họ gặp phải tình huống này sau khi Lưu Nhất Hàng đến.

Câu chưa nhìn thấy những người đến bệnh viện gây chuyện chuyên nghiệp là như thế nào, chỉ nghe nói là hơn nửa là có tổ chức, có tiết tấu, gây chuyện đến một trình độ nhất định sẽ ngừng công kích, lúc này sẽ có người đứng ra đàm phán, yêu cầu bồi thường.

Lưu Nhất Hàng nhìn đám người tốt xấu lẫn lộn trước mắt, bọn họ tự nhiên ồn ào rêu rao, thậm chí có người dường như không hề biết rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, chỉ là giương nanh múa vuốt gân họng lên, ồn ào theo.

Cậu đau đầu đỡ trán, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Hạ Dương Ba: “Xong rồi, đuổi đến bệnh viện gây chuyện rồi.”

Bình Luận (0)
Comment