Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 98

Bởi vì là cuối tuần, lãnh đạo của bệnh viện gần như đều không có mặt, nhóm người này chỉ biết la hét ầm ĩ, không nói ra được yêu cầu cụ thể, chủ nhiệm Tạ kêu bác sĩ khác gọi điện thoại cho phó viện trưởng, dẫn theo những người khác đến giúp đỡ.

Lúc Hạ Dương Ba chạy như bay đến khoa ngoại Gan, mật, tụy của bệnh viện trực thuộc trường Y, nhóm người đó vẫn còn giằng co ở chỗ đó, khiến hành lang trở nên chật như nêm, bệnh nhân của phòng VIP đứng ở cửa phòng bệnh nhìn quanh, đa số mọi người đều đóng chặt cửa.

Trong chốc lát, Hạ Dương Ba lại cảm thấy có một loại cảm giác như bị cư**g thi tập kích.

Anh đứng ở đầu hành lang bên đây, ở đây một nhóm đã không còn ầm ĩ, bắt đầu chửi ầm lên, còn Lưu Nhất Hàng thì đứng ở đầu bên kia với nhóm bác sĩ, y tá.

Nhóm của họ mặc áo blouse trắng dường như không đến cùng một thế giới với mấy dã thú hung dữ bên đây. Ho thương hại mà nhìn chằm chằm đoàn vực sâu này, cũng bị vực sâu nhìn lại.

Hạ Dương Ba cảm thấy cảnh này vậy mà lại có một loại mỹ cảm đầy tuyệt vọng.

Chủ nhiệm Tạ dường như đã nói gì đó với người dẫn đầu đám người này, người dẫn đầu nhóm người đột nhiên cực kì tức giận, mất khống chế mà nhào vào ông ta.

Chủ nhiệm Tạ có dáng người nho nhã yếu đuối, đeo mổ cặp kính có khung màu vàng, còn người dẫn đầu đó, mặc dù không tới nỗi tráng kiện cao to, nhưng mà nhìn dáng vẻ côn đồ của anh ta, thì liền biết chẳng phải là người tốt gì, Hạ Dương Ba nhịn không được mà lo lắng thay cho chủ nhiệm Tạ.

Nhưng mà việc làm anh lo lắng hơn vẫn còn ở phía sau.

Lưu Nhất Hàng theo bản năng mà tiến lên, ngăn trước mặt chủ nhiệm Tạ, dù sao thì cậu đã từng luyện qua, gặp chuyện gì, nên có phản ứng thế nào, gần như đều là phản xạ có điều kiện. Cậu tóm chặt tay của người đó, trong lúc vô ý thức sắp lên gối đá người, ra tay nhanh chóng thì chủ nhiệm Tạ và Hạ Dương Ba đồng thời mà la lên: “Nhất Hàng!”

Một tiếng “Nhất Hàng” này, vang vọng từ đầu hàng lang này sang tới đầu bên kia, không chỉ kéo lý trí của Nhất Hàng lại, mà còn khiến cho hành lang vốn ầm ĩ trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Mà loại yên tĩnh như vậy, cũng chỉ là một cơn ảo giác, rất nhanh, người đàn ông cầm đầu đó vẫy thoát khỏi Lưu Nhất Hàng, la lớn: “Con mẹ nó tụi bây hại ch*t ba của tao, bây giờ còn muốn đánh người! Đây mẹ nó là bệnh viện gì?”

Vừa la vừa cầm đầu xông vào chỗ các bác sĩ.

Những người bác sĩ đó không phải ai cũng cao to, có năng lực chiến đấu giống như Lưu Nhất Hàng, càng huống chi, đến giờ phút quan trọng này Lưu Nhất Hàng cũng coi như là đã hiểu rõ, dù cho bản thân có giỏi hơn nữa, cũng không có chỗ để đánh trả, nếu không thì tin ở trang đầu ngày mai sẽ là “Bác sĩ của bệnh viện trực thuộc trường Y đánh nhau với người nhà bệnh nhân.”

Trong lúc nhất thời, cả tầng lầu trở nên hỗn loạn, không chỉ là người cầm đầu đó, những người thanh niên ở sau lưng anh ta đều nghe anh ta, tất cả đều theo anh ta, giống như là cư**g thi xông lên gi*t hại nhóm bác sĩ đang hoảng sợ đó vậy.

Lưu Nhất Hàng nghe thấy Hạ Dương Ba đang gọi mình, nhưng mà cậu thậm chí còn không kịp đến nhìn Hạ Dương Ba một cái, đã bị sự cố trước mắt làm sững người

Cậu chỉ đành xoay người, bảo vệ nhóm bác sĩ y tá lùi về phòng làm việc.

Mà Hạ Dương Ba chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu bị dòng người nhấn chìm, anh muốn chạy thật nhanh đến bên cậu, giống như là anh hùng cái thế từ trên trời rơi xuống trước mặt cậu, nhưng mà, Hạ Dương Ba bị mấy người bệnh tàn tật mấy người lớn tuổi ốm yếu ở phía sau cản lại, anh sợ làm bị thương người khác, trong lòng đầy lo lắng, không có cách nào chen vào được.

Giữa họ giống như cách nhau một dãy ngân hà.

Đột nhiên bác sĩ bên đó dường như là tán loạn trốn vào phòng làm việc, từ xa truyền đến tiếng đập cửa của đám người đó.

Hạ Dương Ba lúc này mới khẽ yên tâm một chút.

Bảo vệ của bệnh viện đã đến, nhưng mà lại không có cách nào với những người này, dù sao thì áp lực dư luận bây giờ vô cùng đáng sợ, chỉ cần đánh một cái, ngày mai rất có khả năng sẽ lên báo trang đầu. Lãnh đạo của bệnh viện có quy định đối với loại tình huống như vậy, chỉ cần cố gắng hết sức kéo dài thời gian ở hiện trường, đợi cảnh sát đến mới giải quyết.

May mà không biết là ai đã báo cảnh sát từ lâu, cảnh sát không bao lâu cũng đã đến. Nhưng mà đối với tình huống tranh chấp giữ bệnh viện với người bệnh, cảnh sát cũng không thể dùng biện pháp mang tính cưỡng chế, chỉ có thể hòa giải bên trong.

Một nhóm người ồn ào ầm ĩ, không nói được nguyên nhân, những người cảnh sát vừa đến bị ầm ĩ đến nhức hết cả đầu, cuối cùng nhịn không được điên lên: “Kêu người nhà của bệnh nhân qua đây, những người khác không được lên tiếng!”

Cuối cùng nhờ vào uy hiếp của cảnh sát mà bệnh viện cũng trở nên an tĩnh.

Con trai của người ch*t vừa nhìn đã biết là tên lưu manh không có việc làm, không có một chút cảm giác đau lòng của người có người thân mất nên có, vợ của người ch*t chỉ đứng một bên khóc thút thít, sắc mặt nhợt nhạt, dường như đã mất hết hứng thú với những thứ trước mắt.

“Ôi anh cảnh sát, anh phải làm chủ cho những người dân thương nghèo khó như tôi đó!” người đàn ông đó một bộ cà lơ phất phơ: “Anh hãy xem ba của tôi đi, tiền đập nồi bán sắt của nhà chúng tôi đều dành để trị bệnh cho ba tôi, nhưng mà anh nhìn mấy tên lang băm trong bệnh viện này đi, sao lại nhận tiền rồi cuối cùng còn mẹ nó chữa cho người ta ch*t luôn? Đây rõ ràng là gi*t người cướp của đó anh cảnh sát à! Anh mau chóng bắt cái thằng bác sĩ Tạ gì đó đi!”

Cảnh sát chỉ đành nói: “Chuyện này không thuộc công việc của chúng tôi, chúng tôi không thể tùy tiện bắt người…”

“Ôi tôi nói này, cảnh sát các anh có phải là cùng một giuộc với bệnh viện không?” Bắt đầu càn quấy.

“Thưa anh, cảnh sát chúng tôi không thể bắt người bậy bạ được, nhưng mà nếu như anh cứ tiếp tục gây rối như vậy, ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác trong bệnh viện chữa bệnh và nghỉ ngơi, chúng tôi không thể không dùng lý do quấy rối trị an công cộng mà dẫn anh đi một chuyến.” Anh cảnh sát khẽ chau mày, nghiêm túc nói.

Dù sao cũng là lưu manh, nghe cảnh sát nói như vậy, liền mất đi không ít vẻ kiêu căng: “Vậy, vậy anh nói làm sao đây? Ba của tôi dù sao cũng không thể ch*t một cách mờ ám như vậy được đúng không?”

“Nếu như anh có dị nghị gì với trị liệu mà ba anh tiếp nhận, tôi đề nghị anh mời giám định điều trị, nếu như kết quả giám định chứng minh là bên phía bệnh viện có vấn đề, anh có thể yêu cầu tiền bồi thường thích hợp từ bệnh viện.” Hạ Dương Ba tiến lên hai bước, tốt bụng đề nghị.

Người đó nhếch lông mày lên, vênh váo tự đắc mà ngẩng đầu nhìn anh: “Mẹ nó mày là ai?”

“Tôi là luật sư.” Hạ Dương Ba không tự ti cũng không kiêu ngạo nói.

Hai mắt của người đó sáng lên: “Ý của mày là, chuyện này… có lời?”

Ngay cả chút ham muốn đáng xấu hổ này cũng không có cách nào che giấu, trong lòng Hạ Dương Ba tăng thêm vài phần xem thường với người này, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ, nở một nụ cười công nghiệp rồi gật đầu.

“Vậy tôi có thể kiếm anh giúp tôi không?” người đó thay đổi bộ mặt xấu xa lúc trước, nhìn Hạ Dương Ba một cách nịnh bợ.

“E rằng không được.” Hạ Dương Ba vẫn cười như cũ: “Nếu như anh quyết định thưa kiện, có lẽ tôi sẽ nhận sự ủy thác bên phía bệnh viện.”

Nói đùa, đã là bệnh nhân do chủ nhiệm Tạ chữa trị, vậy Lưu Nhất Hàng nhà anh nhất định cũng có phần.

Anh mới không nỡ để Lưu Nhất Hàng nhà anh chịu chút tủi thân nào.

Sau khi được Hạ Dương Ba chỉ cho một con đường mới, nhóm người này dường như cũng không chuẩn bị tiếp tục ở đây gây rối nữa, ở bệnh viện quậy thêm một lúc, cũng không biết là đang tính toán cái gì, hùng dũng mà đến, lại hùng dũng mà đi.

Lưu Nhất Hàng thấy trong hành lang đã yên tĩnh trở lại, vội vã mở cửa, Hạ Dương Ba đã vui vẻ đứng trước mặt Lưu Nhất Hàng.

Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cục diện như vậy, ít nhiều cũng đã bị dọa sợ, lúc này, Hạ Dương Ba đã ở trước mặt của cậu, cậu chẳng thèm quan tâm đến người khác, cả người giống như là một con chó lông vào to lớn bổ nhào vào lòng Hạ Dương Ba, tứ chi đều quấn lên người của anh.

Hạ Dương Ba bị cậu dọa sợ, theo bản năng vươn tay ôm lấy cậu, nhưng lúc nhìn thấy mấy cặp mắt thăm dò ở sau lưng Lưu Nhất Hàng, trốn tránh mà thay đổi tầm mắt. Anh có hơi lo lắng bất an, nhưng mà lại không nỡ buông Lưu Nhất Hàng ra.

Thế là chỉ đành đặt tay lên lưng cậu động viên mà vỗ nhẹ mấy cái, không có nói chuyện.

Phó viện trưởng lúc này cuối cùng cũng phong trần mệt mỏi mà chạy đến, triệu tập cuộc họp khẩn cấp với các bác sĩ có ca trực của ngoại khoa gan mật, trông có vẻ cũng không bàn bạc được cái gì, nên cũng tan họp.

Hạ Dương Ba lái xe, Lưu Nhất Hàng dựa vào ghế phó lái chợp mắt, xem ra rất mệt mỏi, Hạ Dương Ba không nhịn được cảm thấy đau lòng: “Nếu không thì hôm nay bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm, cái gì cũng đừng nói.”

Lưu Nhất Hàng không nói chuyện.

Hạ Dương Ba cho rằng cậu đã đồng ý, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyên tâm lái xe.

Nhưng mà qua một hồi, anh nghe thấy giọng nói của Lưu Nhất Hàng: “Anh Hạ, đời này của em, có lẽ đã gom đủ sự dũng cảm phấn đấu quên mình này, anh đừng làm lung lay em nữa được không?”

Bình Luận (0)
Comment