Bông Liễu Bay Theo Gió - Tuyến Tính Đại Tạ

Chương 99

Lưu Nhất Hàng là hỗn thế ma vương.

Đây là suy nghĩ chung của người nhà họ Lưu, hơn nữa tới giờ rất nhiều chuyện cũng đã chứng minh, suy nghĩ này không hề sai.

Người bình thường nào lại ngoại tình trong ngày sinh  nhật của mình chứ, rồi còn gây chuyện cho gia đình không yên.

Cho nên, Hạ Dương Ba chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Nhất Hàng bị Ngô Thịnh đè ra đánh trên ghế sô pha, những người khác đều có suy nghĩ trong lòng mà đứng xem, anh muốn kéo Ngô Thịnh ra để cho Lưu Nhất Hàng nghỉ một lát, nhưng bị Lưu Nhất Ngôn và Hứa Ngụy Trì nhìn chằm chằm không làm gì được.

Chuyện này phải nói từ mười phút trước, khi vừa ăn tối xong.

Thậm chí là lúc Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba vừa mới về nhà.

Nguyễn Ngọc Liên và ba của Lưu Nhất Hàng không ngạc nhiên khi thấy Hạ Dương Ba đến, quan hệ giữa Hạ Dương Ba và Hứa Ngụy Trì rất tốt, ba mẹ Lưu Nhất Hàng cũng biết Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng là bạn tốt, nên cũng không quá để ý, chỉ xem như có bạn đến nhà làm khách.

Nhưng lúc Lưu Nhất Ngôn và Ngô Thịnh thấy hai người cùng về thì mặt mày tái mét.

Lúc ăn tối, Lưu Nhất Ngôn vẫn luôn tìm lời để nói với Lưu Nhất Hàng, cứ như vậy, ngay cả Hạ Dương Ba cũng đành phải lắng tai nghe trong bất đắc dĩ.

Lưu Nhất Hàng nhẫn nại ăn xong cơm tối, còn chưa dọn dẹp, Lưu Nhất Hàng đã không nhịn được, nói với mọi người: “Hôm nay con có chuyện muốn nói.”

Bác của Lưu Nhất Hàng, cũng chính là ba của Lưu Nhất Ngôn cười nói: “Con có chuyện gì muốn nói à?”

Lưu Nhất Hàng liếc Lưu Nhất Ngôn một cái, ánh mắt Hạ Dương Ba cũng nhìn theo cậu, Lưu Nhất Ngôn nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu với hai người.

Lưu Nhất Hàng cười nhẹ với cô, nhìn Hạ Dương Ba một cái, trầm giọng nói: “Con… Có người trong lòng.”

“Có người trong lòng là chuyện tốt à! Sao nét mặt lại như vậy?”

“A! Có người trong lòng? Tốt à!”

“Nhất Hàng của chúng ta có người trong lòng? Là con gái nhà ai, sao hôm nay không dẫn tới cho mọi người xem đâu?”

Người trong nhà vừa nghe, liền rất phấn khởi nói không ngừng, rất ồn ào.

“Không phải con gái nhà ai, là anh ấy.” Lưu Nhất Hàng nhìn Hạ Dương Ba, mặt không thay đổi: “Người trong lòng con không phải con gái nhà ai, người trong lòng con là anh ấy.”

“Cái gì?”

“Tiểu Hạ? Tiểu Hạ là người trong lòng của con?”

“Đây là sao chứ? Tiểu Hạ sao có thể là người trong lòng của con? Nhất Hàng đừng nói giỡn…”

Nguyễn Ngọc Liên kinh hãi: “Nhất Hàng! Con có ý gì? Con nói rõ cho mẹ…”

“Mẹ… Con nói con đang quen Hạ Dương Ba, chúng ta chuẩn bị sống cùng nhau, giống như ba và mẹ vậy.”

“Làm càn!” Bác cả của Lưu Nhất Hàng quát to: “Con đâu có còn nhỏ? Sao lại giỡn với người lớn như vậy chứ?”

Ba Lưu Nhất Hàng cũng nổi giận: “Giống ba và mẹ sao? Sao giống được chứ? Hai người đàn ông, sao sống cùng nhau được?”

Lưu Nhất Hàng không để ý: “Hai người sống thế nào, chúng con cũng sẽ như vậy!”

“Lưu Nhất Hàng!” Ba cậu tức tới mặt đỏ bừng: “Ba cho con cơ hội cuối cùng, rút lại những lời vừa rồi của con đi.”

“Ba!” Lưu Nhất Hàng cũng nóng nảy: “Không! Con thích anh ấy, rất thích! Con sẽ ở cạnh anh ấy, ở bên nhau cả đời! Ai cũng không quản được!”

Mấy câu này của Lưu Nhất Hàng làm cho Hạ Dương Ba suýt khóc, không để ý đến lúc này họ đang chống lại người xung quanh, anh cũng ngoan cố giống Lưu Nhất Hàng: “Chú và dì, hai người là người lớn… Có lẽ rất khó chấp nhận, nhưng con và Nhất Hàng. . . Chúng con. . .”

“Chúng con? Chúng con cái gì?” Giọng Nguyễn Ngọc Liên run run: “Hai đứa yêu nhau? Hai đứa ở bên nhau? Hai đứa thấy tình cảm như vậy bình thường sao? Hai người đàn ông ở cạnh nhau, nói ra, hai đứa không sợ người xung quanh nói ra nói vào sao?”

Bà Lâm nói, con là con của mẹ, ngẩng đầu lên.

Nguyễn Ngọc Liên nói, hai đứa không sợ người xung quanh nói ra nói vào sao?

Đều là mẹ, đều thương yêu con mình, nhưng rất khó nói tình yêu của ai càng sâu đậm.

Hạ Dương Ba không biết nói gì.

“Chúng con sao phải sợ? Vì sao phải sợ người khác nói ra nói vào? Phải, hai chúng con đều là đàn ông, nhưng hai tui con ở cạnh nhau thì hại tới ai chứ?” Lưu Nhất Hàng không chịu được Hạ Dương Ba vì mình mà chịu uất ức, theo bản năng lôi Hạ Dương Ba ra sau che chở, mấy lời nói với mẹ cũng nặng hơn một chút.

“Lưu Nhất Hàng!” Trong lúc mọi người còn ngây người, Ngô Thịnh giận hầm hầm, hổn hển đi lên, túm lấy Lưu Nhất Hàng, ném cậu lên  sô pha, ghì cổ, phẫn nộ hét lớn: “Em còn là người sao? Đây là lời mà con người nói hả?”

Nói xong, thì giơ nắm đấm lên, đánh mạnh mấy cú lên người Lưu Nhất Hàng.

Từ nhỏ Lưu Nhất Hàng đã bị Ngô Thịnh đánh tới lớn, có thể nói giờ đây thân thủ và thể lực của Ngô Thịnh, chưa chắc là đối thủ của Lưu Nhất Hàng, nhưng Lưu Nhất Hàng có chứng ngại tâm lý vẫn rất sợ Ngô Thịnh, Ngô Thịnh mà giận thì Lưu Nhất Hàng cũng không dám làm gì.

Có lẽ là do sợ Ngô Thịnh, hay có lẽ là nhận ra mình làm chuyện tổn thương tới người nhà, nói mấy lời không nên nói, nên Lưu Nhất Hàng không đánh lại, chỉ âm thầm chịu đựng mấy cú đấm như vũ bão của Ngô Thịnh.

Người trong nhà đều bị Lưu Nhất Hàng chọc giận, không có ai lại ngăn cản.

Ngay cả ba mẹ của Lưu Nhất Hàng, cũng chỉ thờ ơ đứng xem.

“Trong nhà này, ai có lỗi với em? Suốt ngày chỉ biết ra ngoài gây chuyện chọc người nhà giận, còn làm được chuyện gì khác?” Ngô Thịnh chỉ đánh thôi thì không hết giận, nên vừa đánh vừa mắng.

“Sống không tốt sao? Yên phận mà sống? Sao em cứ phải làm cậu mợ lo lắng chứ hả?”

“Em bao lớn rồi? Còn muốn anh và chị họ đút em uống sữa sao?”

Ai cũng nhìn ra, Ngô Thịnh   đây là muốn đánh ch*t cậu.

Nhưng sau cùng thì Nguyễn Ngọc Liên vẫn xót con, nước mắt chảy như mưa, không nhịn được mà nói: “Tiểu Thịnh, đừng đánh . . .”

“Đánh! Tiểu Thịnh! Cứ đánh! Đánh ch*t cho cậu! Đánh ch*t đứa súc sinh này! Đánh ch*t thì cậu gánh!” Ba Lưu Nhất Hàng giận đến nỗi tiếng nói cũng thay đổi.

“Hu hu…” Bỗng nhiên, hai tiếng khóc phá vỡ khung cảnh trước mắt, Hứa Mộ Ngôn và Hứa Dật Thần đang ở trong xe tập đi ở một bên tập tễnh đi tới, hai đứa khóc to.

Hứa Dật Thần nói chuyện chậm, đến giờ chỉ biết kêu chú”: “Chú…” kêu không ngừng. Hai người đang đánh nhau bên kia đều là chú, không biết là kêu ai.

Hứa Mộ Ngôn sốt ruột vừa vỗ tay dậm chân, vừa khóc nói: “Chú. . . Đừng! Không, không…  Chú cả…  Chú cả đừng! Đừng đánh! Không đánh… Chú út… Chú…”

Người lớn vội lại dỗ hai bé.

Bên kia, Bé Ngô béo vốn đang uống sữa, hơi buồn ngủ nghe thấy tiếng khóc của anh chị, cũng giống như hòa giọng góp vui: “Oa” một tiếng, khóc lên.

Ba đứa bé như đang thi xem ai khóc càng to, khóc càng buồn vậy, dỗ sao cũng không nín.

Lúc này, mọi thứ ở đây rất lộn xộn.

Không chỉ Ngô Thịnh dừng tay, những người khác cũng luống cuống tay chân không ai để ý tới Lưu Nhất Hàng bị Ngô Thịnh đánh tới sắp ch*t.

Lưu Nhất Ngôn vội nháy mắt với Hạ Dương Ba, anh hiểu ý, đi lên đỡ cậu dậy.

Mặt Lưu Nhất Hàng bị Ngô Thịnh đánh sưng lên, người toàn đầy vết thương không nhìn thấy, Hạ Dương Ba đỡ cậu, người cậu run rẩy như diều đứt dây, sắp gục tới nơi.

Mọi người đều thấy, Ngô Thịnh ra tay rất nặng, mọi người vừa giận, vừa đau nhưng chỉ im lặng không nói lời nào.

Ba Lưu Nhất Hàng còn giận, ng*c phập phồng, Nguyễn Ngọc Liên cúi đầu khóc nức nở. Lưu Nhất Ngôn vội chạy tới đỡ Nguyễn Ngọc Liên: “Mợ út, mợ đừng buồn… chú út, chú cũng đừng giận, chú xem anh con đánh cũng không biết nặng nhẹ, đánh Nhất Hàng tới vậy…”

“Sao không đánh ch*t nó!” Ba Lưu Nhất Hàng thở gấp.

“Chú út!” Lưu Nhất Ngôn trách: “Nhất Hàng dù sai đến đâu, đánh cũng đã đánh, đến nông nỗi này rồi, nói không  nên lời nữa, mấy đứa nhỏ cũng bị dọa sợ, hôm nay chúng ta đừng giận nữa được không?”

“Nếu không cho Nhất Hàng về nghỉ ngơi trong chốc lát, để nó nghĩ kĩ lại, chúng ta hôm nào nói tiếp, cậu út thấy được không?”

Bác cả của Lưu Nhất Hàng cũng nói: “Em à, nếu không, trước làm theo lời Nhất Ngôn, anh thấy tiểu Ngô đã dạy dỗ nó một trận, để nó về nghĩ kĩ lại, chúng ta ngày khác nói tiếp…”

Ngô Thịnh trừng mắt nhìn Lưu Nhất Hàng, đi dỗ con trai mình, khác hoàn toàn với người thô bạo lúc nãy.

Lưu Nhất Ngôn vừa thúc giục “Đi nhanh đi, đi nhanh”, vừa đẩy Hạ Dương Ba và Lưu Nhất Hàng tới cửa, nắm tay Lưu Nhất Hàng, nói nhỏ vào tai: “Đừng giận anh Thịnh, anh ấy cũng vì tốt cho hai đứa.”

Lưu Nhất Hàng ngẩng đầu, híp mắt nhìn Lưu Nhất Ngôn một lát, giống như đã hiểu ý, gật đầu với cô ấy.

Sau đó cậu đứng ngoài cửa, nhìn người trong nhà, cố nhịn đau: “Ba, mẹ, con rất xin lỗi… Nhưng chuyện này, không thể thương lượng.”

“Phanh!” Lưu Nhất Ngôn dùng hết sức, đóng cửa, Lưu Nhất Hàng và Hạ Dương Ba bị ngăn ở ngoài.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lưu Nhất Hàng thật là… Tự tìm đường ch*t…

Bình Luận (0)
Comment