Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 8

Edit: Coco

Ngọn đèn kia từ từ di chuyển về phía trước, sau một khúc quanh, nó hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Có vẻ như có những đồ vật mà bọn họ chưa phát hiện đang ẩn núp trong bệnh viện, kế tiếp nhất cử nhất động của bọn họ phải cực kì cẩn thận.

"Trước hết chúng ta cứ tới văn phòng của bác sĩ đi." Lấy được chìa khóa cũng không thể cứ để nó vô ích như vậy được.

Đoàn người Ân Thất xem xét tầng hai một lần cũng không phát hiện văn phòng kia, xem ra phải lên tầng ba một chuyến rồi

Càng đi lên cao, lòng người càng nặng trĩu, như trong nơi sâu thẳm kia ẩn chứa những điều nguy hiểm.

Cấu trúc của tầng ba là một căn phòng khám, mà văn phòng của bác sĩ nằm ở phía sườn bên trái.

Ân Thất lấy chìa khóa ra, c.ắm vào bên trong ổ khóa, chốc lát cánh cửa mở ra.

Đi vào tiện tay đóng cửa là một thói quen tốt, sau khi mọi người vào trong hết, Lưu Anh Tuấn lập tức đóng cánh cửa lại.

"Mọi người cứ đi tìm manh mối đi, em ở đây canh cho." Lưu Anh Tuấn belike cứ để đấy cho em nhìn mặt em uy tín như này, mọi người cứ yên tâm đi.

Lúc này người đang tay cầm xẻng sắt run như cầy sấy Lưu Anh Tuấn cũng không thể ngờ được sau này ở trên diễn đàn của trò chơi nhận được danh hiệu "Một tay cầm xẻng sắt đánh vô số quái vật trong trò chơi".

Nếu cửa đã có người canh gác, mợi người đều yên tấm tiến vào tìm kiếm.

Ân Thất đi thẳng tới bàn làm việc, trực giác cậu nói rằng ở nơi đó sẽ có thứ gì.

Một số thứ trên bàn đã bám đầy bụi, còn có cả vài sợi tơ nhện.

Chiếc cốc đen sì, cây bút đã sớm rỉ sắt, Ân Thất duỗi tay về phía ngăn kéo, kéo thật mạnh nhưng không có động tĩnh gì, hiển nhiên nó đã bị khóa lại.

Cao Đại bên cạnh dường như phát hiện điều gì đó, lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa đưa tới trước mặt Ân Thất, "Cho anh."

Không có thẻ bài hoa văn, hiển nhiên đây là chìa khóa trong trò chơi, Ân Thất nhìn Cao Đại khó hiểu, không biết Cao Đại đã tìm thấy nó ở đâu.

"Vừa rồi nhặt ở cầu thang." Cao Đại có chút xấu hổ nói, sau đó nhỏ giọng bổ xung, "Trả lễ lại thuốc giải...."

Nhặt? Ân Thất tiếp nhận chìa khóa, cảm ơn Cao Đại. "Cảm ơn!"

Cao Đại quay lưng có chút dị thường, cũng không làm sao.

"Anh mau nhìn xem bên trong có gì hay không."

Ân Thất dùng chìa khóa mở ngăn kéo, phát hiện bên trong có một quyển sổ nhỏ.

Nhìn kỹ là một hồ sơ bệnh án.

Ân Thất vỗ vỗ bụi bám trên đó, cũng không biết do không khí ẩm hay bị côn trùng cắn. Bên trong có ngoài mùi mốc nặng cũng không rõ được mùi gì nữa.

"Đây là bệnh án của bệnh viện." Cao Đại hiển nhiên không nghĩ tới có thứ như vậy lại bị khóa trong ngăn kéo.

Ân Thất lật giở cuốn sổ, bên trên có ghi lại một số thông tin của vài bệnh nhân, cũng như ngày nhập viện của những bệnh nhân đó.

Khi Ân Thất giở tới một trang trong đó có bệnh nhân tên là Mạn Lệ thì ngừng lại.

Họ tên: Mạn lệ

Giới tính: Nữ

Bệnh: Không xác định

Mà sau này cột chứng bệnh chưa xác định đã bị gạch bỏ bằng bút ở sau chuyển thành "Nhiễm virus mới".

Điều này nói rằng, người phụ nữ tên Mạn Lệ kia thật sự nhiễm loại virus mới không xác định.

Lật vài tờ phía sau cũng không có cái gì khác.

"Xem ra bệnh viện này đã có không ít người nhiễm bệnh được đưa tới đây." Cao Đại vừa nói vừa lấy tay làm động tác thước đo, "Anh xem trong một quyển bệnh án này ước chừng một nửa nguyên nhân bệnh là do nhiễm virus kiểu mới."

Nhiều người bị nhiễm bệnh được đưa tới bện viện như vậy cũng không biết nguồn lây là gì.

Nhớ tới con sông trong làng, nếu vậy thì người trong thôn đều bị nhiễm bệnh do dùng nước sông? Hay là bị lây nhiễm do tiếp xúc qua da khi hôn người chết?

Ân Thất phân tích nguyên nhân nhiễm bệnh là gì.

"Anh suy nghĩ cái gì?" Cao Đại thấy Ân Thất nhìn không có mục đích, hiển nhiên là đang suy nghĩ cái gì đó.

"Tôi đang suy nghĩ tới nguyên nhân lây nhiễm" Ân Thất buông bệnh án xuống.

Cao Đại nói theo chủ đề của Ân Thất "Nguyên nhân lây nhiễm sao? Có thể là do truyền qua không khí hay không?"

Truyền qua không khí? Cũng không phải là không có khả năng, thời tiết trong thôn oi bức, thi thể sau khi chết không được xử lý kĩ càng, lây bệnh tràn lan.

Ân Thất bên này tìm thấy hồ sơ bệnh án, bên kia Y Nhĩ kiểm tra giá sách phát hiện ra một cái hộp kỳ quái.

Sau khi mở hộp ra là một băng ghi hình.

"Nơi này làm sao lại có băng ghi hình ở đây?" George không hiểu lắm.

"Chúng ta có nên xem qua không?" Y Nhĩ đề nghị.

Đồ vật tìm được đương nhiên muốn nhìn xem rồi, nhưng bên trong văn phòng của bác sĩ dường như không có đồ gì để chiếu phim.

"Tầng hai của bệnh viện có phòng chiếu phim." Lưu Anh Tuấn đứng ở cửa đột nhiên đáp lời, "Vừa rồi lúc đi lên tôi có nhìn thấy."

"Lầu hai......" George đột nhiên cảm thấy có chút không muốn, trời tối như vậy không biết có thể gặp cái gì kỳ quái hay không, lỡ đâu vận may không tốt lại thấy được đồ vật kỳ quái như vừa rồi.

Kết quả thảo luận cuối cùng của mọi người là đem băng ghi hình xuống phòng chiếu phim dưới tầng hai để xem.

Khi mở cửa, Lưu Anh Tuấn ló nửa đầu ra ngoài quan sát rất lâu, xác nhận bên ngoài không có gì mới ra hiệu cho mọi người phía sau đi ra.

Không biết có phải đã thích nghi với hoàn cảnh trong trò chơi hay không, lá gan của Lưu Anh Tuấn so với thời điểm mới vào trò chơi đã lớn hơn nhiều.

"Chúng ta đi đường này đi," trí nhớ của Lưu Anh Tuấn khá tốt, dẫn đội đi tới cầu thang gần với phòng chiếu hơn.

Bệnh viện vốn đã trống trải, dường như có thể nghe được bất kì âm thanh gì, đoàn người dẫm lên bóng cửa người trước mặt chậm rãi đi xuống.

Xuống đến tầng hai, tầng hai tối đen như mực không khác gì so với Ân Thất vừa nhìn thấy, không có cái gì lạ cả.

Mọi người nhe nhàng lách người vào trong phòng chiếu phim, sau đó dựa theo quy củ cũ Lưu Anh Tuấn sẽ đứng trông cửa.

Ân Thất cùng những người khác vào trong phòng chiếu phim cũng không làm gì khác trực tiếp bỏ cuộn băng ghi hình vào trong máy chiếu, ánh sáng trắng chiếu lên tường, một lát sau cuộn phim đã chạy, một số hình ảnh cũng dần dần xuất hiện trên tường.

Trong ảnh có một bệnh nhân đang hấp hối nằm trên cáng, sau khi y tá đưa bệnh nhân từ cáng dời lên giường, các bác sĩ lần lượt tiến vào.

Người bệnh được đưa tới không lâu, đã bắt đầu ho ra máu, một ít máu nhỏ xuống ga trải giường màu trắng.

Người bác sĩ đầu tiên chỉ đơn gian kiểm tra tình trạng đồng tử cũng với dấu hiện trên mặt, sau đó viết viết gì đó lên giấy, xoay người nói gì đó với y tá phía sau.

Chỉ chốc lát sau.

Bác sĩ rời khỏi, y tá dựa theo y lệnh của bác sĩ tiêm cho bệnh nhân loại thuốc nào đó, trong quá trình tiêm thuốc không biết người bệnh bị làm sao giãy giụa đau đớn, y tá không thể ổn định được bệnh nhân, bàn tay bị bệnh nhân cào rách da.

Cạch một tiếng, băng ghi hình ngừng lại, hình ảnh trên tường lập tức biến mất.

Nội dung trong băng ghi hình kết thúc ở đây.

"Chẳng lẽ bệnh nhân đó......" Y Nhĩ nhớ tới khuôn mặt xám xịt của bệnh nhân đó khi được nâng trên cáng, thế nào cũng không phải là bộ dạng bị bệnh nhẹ.

"Đó hẳn là nhiễm virus." Ân Thất nói ngay không do dự.

"Mỗi ngày nhiều người bệnh được đưa tới như vậy, bệnh viện này có lẽ cũng đã bị lây chéo cho những bệnh nhân khỏe mạnh." George đứng bên cạnh lẩm bẩm.

Trong cuộn băng ghi hình này, Ân Thất vẫn cảm thấy có cái gì đó đã không được mọi người chú ý đến.

Chỉ cần một hành động vô ý thôi cũng có khả năng mang đến nguy hiểm.

Ân Thất nhớ lại trong băng ghi hình, bàn tay của y tá đã bị cào rách da, trong lòng nảy lên chút nghi ngờ.

"Anh nhìn ra cái gì sao?" âm thanh của Cao Đại đột nhiên vang lên bên tai Ân Thất.

"Cậu nói xem, khả năng lớn bao nhiêu y tá bị phơi nhiễm virus?" Ân Thất hỏi.

"Y tá?" Cao Đại không biết những lời này của Ân Thất có ý gì, hắn sờ cằm, "Nghè nghiệp gần nhất với tử thần, là nguồn lây cũng không phải không thể."

"Chỉ là tại sao anh nghĩ như vậy?" Cao Đại nhìn Ân Thất cười tủm tỉm.

Ân Thất cũng không biết tại sao mình lại nghĩ vậy nữa, cậu chỉ đặt ra giả thiết thôi, giả thiết là y tá tiếp xúc với nguồn bệnh sau đó mang bệnh đi.....

Đây cũng không hẳn là một nguồn lây bệnh.

"Có lẽ tôi đã nhầm rồi."

Ân Thất còn chưa nghĩ ra lời giải thích thế nào cho tốt.

"Theo tôi thấy thì không có khả năng, biện pháp phòng tránh của y tá rất tốt." George nghĩ đến y tá bảo hộ toàn thân chặt chẽ như trong video, đừng nói đến virus, kể cả không khí cũng khó để vào trong.

Hiện tại sau khi xem xong băng ghi hình, mọi người dường như cũng chưa tìm thấy manh mối gì.

Trong lúc im lặng, một tiếng đóng cửa "Rầm!" đã khiến mọi người chú ý.

Chỉ thấy Lưu Anh Tuấn bước vào sau đó đóng cửa, vẻ mặt có chút kỳ quái, khua tay múa chân không biết có ý gì.

Mọi người đều bối rồi nhìn Lưu Anh Tuấn, người đột nhiên trở thành nghệ sĩ câm điếc nói ngôn ngữ kí hiệu.

Lưu Anh Tuấn ngồi xổm xuống, miệng nói cái gì, đó còn không ngừng ra hiệu bằng tay chân lôi kéo bọn họ cùng ngồi xổm xuống.

Ân Thất không chút do dự kéo Cao Đại bên cạnh ngồi xổm xuống bên cạnh tường tuy rằng không biết rõ cái gì đang diễn ra.

Y Nhĩ phản ứng rất nhanh cùng với George hai người trốn trong bàn chiếu.

Vừa rồi mọi người còn không hiểu hành động của Lưu Anh Tuấn là sao, rất nhanh họ đã hiểu.

Ngay khi mọi người vừa trốn xong, ban đầu hoàn cảnh xung quanh yên tĩnh lập tức Ân Thất nghe được tiếng bước đi trên mặt đất cộp cộp.

Sợ là thật sự có cái gì đó đang tới.

Âm thanh càng ngày càng rõ, hiển nhiên là đang đi tới phía bên này.

Ân Thất hơi chút lo lắng túm lấy quần áo của Cao Đại.

Cho đến khi âm thanh lộc cộc ở phía bên kia bức tường, trái tim của Ân Thất vọt lên tận họng, sợ rằng nếu không may đồ vật kia sẽ vào bên trong.

Cũng không biết có phải trời thấy thương hay gì, âm thanh lộc cộc kia không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng qua hướng phía trước.

Trong phòng chiếu phim mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim của Ân Thất vừa thả lỏng, lúc này cậu mới chú ý tới cậu nắm tay Cao Đại từ lúc nào, mà trên mu bàn tay trắng nón cảu Cao Đại xuất hiện vài vết hằn do móng tay.

Ân Thất lập tức xấu hổ buông tay ra, hình như cậu đã lỡ cào đau người ta mất rồi.

"Tôi thật sự xin lỗi,......"

"Không sao đâu, vừa rồi tôi cũng hơi căng thẳng, nếu không nhờ anh túm, tôi đã không bình tĩnh được." trong giọng nói của Cao Đại có vẻ không có chút để ý nào.
Bình Luận (0)
Comment