Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 9

Edit: Coco

Hữu kinh vô hiểm, Ân Thất ló đầu ra, cẩn thận nhìn qua về nơi phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy con quái vật cầm lồng đèn đi lúc nửa đêm kia trông như thế nào.

Chân quái vật có vẻ như có vấn đề, cả người nằm trên cái xe đẩy bằng gỗ, dùng tay trượt về phía trước, tiếng lộc cộc càng ngày càng xa, biến mất ở lối rẽ.

"Hù chết bà mày mà." Trái tim Y Nhĩ hiện tại vẫn còn chút sợ hãi.

"Chúng ta cứ cẩn thận tránh đi một chút, lỡ đâu còn cái gì khác trong bệnh viện thì sao." Cao Đại nói xong quay đầu nhìn về phía Ân Thất, nhìn thấy sắc mặt Ân Thất vừa rồi không tốt lắm, "Anh giờ đã cảm thấy khá hơn chưa?"

Ý tốt quan tâm của Cao Đại khiến cậu không khỏi có thêm hảo cảm với người đồng đội này, trước đấy Ân Thất đã xuyên vào game kinh dị được mọi người yêu thích, đặc biệt còn đã trải qua một bàn trước đó, tất nhiên là thần kinh cũng sẽ chịu áp lực tốt hơn.

"Yên tâm, tôi không sao đâu." Ân Thất cười nói với Cao Đại, ý bảo hắn yên tâm đi.

"Thế bệnh viện này còn cái gì vậy?" Lưu Anh Tuấn yếu ớt nói.

Bệnh viện còn có cái gì nữa? Trước khi vào trò chơi mới sẽ có thông báo và xem trước trên app, Y Nhĩ chắc chắn biết rồi, Cao Đại thì có lẽ cũng đã chú ý đến ảnh chụp chính thức.

"Còn có một bóng đen đứng trong poster." Y Nhĩ nói ra thông tin mà cô biết, chỉ là chính cô cũng không biết bóng đen kia là cái gì.

"Bóng đen?" Ân Thất cũng thấy tò mò, "Bóng đen gì vậy"

"Nó khó nói lắm......" Y Nhĩ cẩn thận suy nghĩ về chi tiết trong tấm poster, có vẻ cô đã nhớ ra cai gì đó, "À! Đúng rồi, trên tay bóng đen còn có một cái chuông."

Chuông? Như vậy quái vật kia đi đường chắc chắn sẽ phát ra tiếng, Ân Thất cảm thấy bây giờ việc cấp bách hơn là đi tìm thêm nhiều manh mối một chút.

"Chúng ta đi những nơi khác trong bệnh viện tìm manh mối đi."

George vừa mới bị những thứ quái lạ đó dọa hai lần, đã có chút mâu thuẫn với bệnh viện này, hắn nhíu mày nhìn mọi người, "Nếu không, để sáng mai rồi chúng ta đi tìm manh mối."

Bất cứ ai đã chơi game kinh dị đều biết, vào ban ngày trò chơi chắc chắn an toàn hơn buổi tối.

"Biết đâu buổi tối lại có thể phát hiện ra cái gì đó ngoài ý muốn thì sao" Cao Đại lại không hoàn toàn đồng tình.

Thấy cứ giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, Ân Thất đơn giản đề nghị George và Y Nhĩ ở lại trong phòng, cậu với Cao Đại đi tìm manh mối trước, như vậy sẽ không chậm trễ thời gian.

Thấy Ân Thất chuẩn bị đi, Lưu Anh Tuấn tiến tới trước mặt, yếu ớt nói với Ân Thất: "Anh Triệu Tứ, anh có muốn em đi cùng hỗ trợ cho anh không?"

Thấy cậu chàng cực kì sợ hãi nhưng còn cố bình tĩnh như vậy, Ân Thất bật cười, sau mấy ngày từ khi xuất viện đều đến nhà Lưu Anh Tuấn ăn trực, Ân Thất coil Ân Thất như em trai mình.

"Tự bảo vệ bản thân mình, chờ anh trở lại."

Ân Thất nói xong, liền cùng Cao Đại đi tới lầu ba.

(Coco: Theo như mình hiểu thì trước khi vào một bàn chơi thì người chơi sẽ được thông báo trước qua app, thì nó sẽ thông báo qua trò chơi ngoài ra còn có poster bàn chơi. Thế nên người chơi sẽ có thông tin trước về trò chơi. Thế nhưng Ân Thất với Lưu Anh Tuấn đều không để ý nên không có thông tin trước. Còn tại sao mà Ân Thất có app game chắc phải đọc về sau mới biết được á.)

Bởi vì đã lên một lần vừa rồi nên Ân Thất cũng đã biết một chút về cấu trúc của tầng ba.

Tầng ba có rất nhiều phòng bệnh, đi kiểm tra từng phòng thì khá phiền, cho dù vậy Ân Thất cũng không muốn bỏ qua một góc nào.

Cao Đại đứng ở cửa nhìn Ân Thất đứng trước chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, tay cậu mang gang tay, cẩn thận lật xem đồ trên giường.

Hắn dường như chưa từng gặp qua một người chơi nào nghiêm túc đến vậy, Ân Thất vào trò chơi làm rất nhiều việc khiến hắn ngạc nhiên, ngay từ đầu nhìn thấy Ân Thất, Cao Đại cho rằng đối phương sẽ chỉ là một người chơi bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.

"Anh vì cái gì mà lại nghiêm túc như vậy?" người đứng ở cửa lên tiếng có vẻ nghi hoặc, "Là vì muốn thắng trò chơi sao?"

Ân Thất hiển nhiên không để tâm lắm đến người ngoài cửa, đối với người đồng đội này cậu cũng không biết lại sao lại hoàn toàn yên tâm đưa lưng về phía đối phương.

"Hảo chơi." Ân Thất cầm lấy chiếc gối đã biến thành màu đen còn có mùi mốc kia có chút ghét bỏ, cẩn thận sờ so.ạng thứ trong tay xem thử vận may xem có thể tìm được gì trong đó không.

(Coco: thật ra đoạn "Hảo chơi" mình để nguyên cho nó trẻ trâu đấy nó có ý là chơi vui.)

"Hảo chơi?" Người ngoài cửa có vẻ khá sửng sốt.

"Cốt truyện của trò chơi là một loại nghệ thuật," Ân Thất sinh thời là một họa sĩ nên đầu cậu ngay lập tức nảy lên câu trả lời này, sờ s.oạng một lúc, xác nhận trong gối không có gì cậu để cái gối xuống, xoay người đi về hướng Cao Đại, "Và tôi là người thử nghiệm nghệ thuật."

Cao Đại đứng ở cửa nhìn Ân Thất với vẻ mặt hoang mang, hiển nhiên không hiểu ý Ân Thất là gì.

"Chúng ta đi tới nơi tiếp theo tìm xem." Ân Thất đi ra cửa, tới căn phòng tiếp theo tìm kiếm.

Phòng bệnh này hơi khác với những phòng đã tới, nó to hơn và rộng rãi hơn.

Ngay khi phát hiện điều khác lạ, Ân Thất lập tức nhận thấy nếu không có gì ngoài ý muốn thì trong căn phòng bệnh này hẳn sẽ có giấu manh mối gì đó bên trong.

Như vừa rồi, Ân Thất đầu tiên là kiểm tra đồ vật trên giường qua một lần, rồi sau mở ngăn tủ nhỏ bên cạnh giường bệnh nhìn xem.

Vừa mới mở ngăn tủ nhỏ ra, Ân Thất đã thấy có một tờ giấy be bé được đặt bên trong.

"Cậu xem." Ân Thất cầm tờ giấy lên, vẫy tay với Cao Đại đang đứng ở cửa thông gió.

Là một tờ giấy nhỏ, trên giấy viết một ít chữ nguệch ngoạc.

【 mọi người bắt đầu ý thức được đây không phải bệnh cảm cúm thông thường, virus này đã lấy đi vị bác sĩ đầu tiên của bệnh viện.】

Từ thông tin trên tờ giấy, virus đã bắt đầu lây bệnh tràn lan, ngay cả bác sĩ trong bệnh viễn cũng đã bắt đầu bị cảm nhiễm.

"Điều đó nghĩa là các bác sĩ cũng bắt đầu bị lây nhiễm căn bệnh." Cao Đại thật ra cảm thấy rất bình thường, hắn không có chút kinh ngạc nào với tốc độ lan truyền của virus.

"Vậy con đường lây nhiễm thế nào?" Ân Thất quay lại với vấn đề ban đầu của virus, vậy thì ngoài tiếp xúc với virus thì virus này còn con đường lây nhiễm nào khác nữa?

"Lây qua đường máu!" Cao Đại nói chắc chắn như đinh đóng cột "Trong băng ghi hình, người y tá bị rách tay chảy máu kia là một ví dụ."

"Không, cách này không đủ nhanh!" Ân Thất lắc đầu, cậu cảm thấy ngoài lây nhiễm qua đường máu như Cao Đại nói, còn một con đường lây nhiễm khác khiến bệnh viễn bị lây nhiễm virus một cách nhanh chóng.

"Không đủ nhanh?" Cao Đại gãi đầu, nghi ngờ nhìn Ân Thất.

Suy nghĩ một hồi, một hình ảnh xẹt qua trong đầu Ân Thất,

"Ống tiêm!" Ân Thất kích động nhìn Cao Đại, "Nếu nhiều bệnh nhân dùng chúng môt ống tiêm, cậu cảm thấy....."

(Coco: Đm hút chích hay gì mà dùng chung ống tiêm???!)

Nghe Ân Thất nói, Cao Đại dường như bị mạch não của Ân Thất làm cho hoảng sợ, cảm thấy không thể có khả năng, phản bác nói: "Anh căn cứ vào đâu mà nói vậy?"

"Sổ ghi chép của bệnh viện." Ân Thất cười ranh mãnh.

Chỉ xét riêng những ca nhiễm bệnh, nhiều người bị đưa đến bệnh viện như vậy, mà trên sổ sách ống tiêm không quá 50 cái, nhìn cái đã thấy không bình thường.

Đến đây Cao Đại không thể không giơ ra cho Ân Thất một cái like, nhất bạn rồi ok ok.

Sau khi Ân Thất ra khỏi phòng bệnh, ở góc ngoài cửa còn phát hiện một tờ báo.

Tờ báo này đưa tin, sau khi bệnh viện phát hiện nhiều người cảm nhiễm virus, bắt đầu triển khai các biện pháp cách ly, cách ly những người bị nhiễm bệnh, mà trong đó có người y tá không may bị đứt tay kia.
Bình Luận (0)
Comment