“Thế lực đứng đằng sau những người này không hề đơn giản, ngay đến cả đất nước cũng không có cách nào tra ra được lai lịch của họ.”
“Cháu tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện này, chú sẽ phái người tiếp tục điều tra.”
Hứa Kình nhận ra ý đồ của cô và nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu cô.
“Chú nhận nuôi cháu, niêm phong lai lịch của cháu, mục đích chính là để cháu không gặp nguy hiểm.”
“Huyên, cháu biết không? Chú Hứa hi vọng nhìn thấy cháu vui vẻ lớn lên.”
Hứa Kình nói, đẩy ghế ra, đi đến bên cạnh cô, nhịn không được xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.
Cô bé có cặp vẻ ngoài giống hệt Thiệu Nhã Nhã, đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp.
Nhìn cô, dường như ông đang nhìn thấy Nhã Nhã một lần nữa…
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú Hứa.”
Lục Mẫn Huyên lùi về sau một bước, né tránh tay ông.
Không biết vì sao, khi nãy, ánh mắt của chú Hứa khiến cô có chút không thoải mái.
Có thể là vì ánh mắt đó quá nặng nề, ẩn chứa nhiều cảm xúc mà cô không thể hiểu được.
“Ừm.”
Hứa Kình cũng nhận ra sự khác lạ của bản thân, có chút không tự nhiên thu tay về: “Nghỉ ngơi sớm đi, Huyên.”
“Được ạ, chú Hứa cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Lục Mẫn Huyên nói xong, liền rời khỏi phòng.
Hôm sau.
Buổi meeting toàn trường diễn ra vào thứ sáu hàng tuần tại sân vận động.
Sau khi quốc ca của nước Z kết thúc, Hiệu trưởng đẹp trai mặc một bộ âu phục trang trọng, trước sự say mê của mọi người, ông ta cầm lấy micro, khoan thai bước lên khán đài diễn thuyết.
Đứng xếp hàng phía sau ông ta là bốn nam vương lớp ba khối mười một.
Hứa Thiên Hạo, LK, Sliver Thất Lãng và Đậu Dã Tầm.
“A a a.”
Phía bên dưới khán đài vô cùng náo nhiệt, giống hệt một buổi hòa nhạc.
“Đẹp trai quá, đều là một đám yêu nghiệt, hấp dẫn người khác mà, tớ sắp không thở nổi nữa rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ trong một buổi sáng mà có thể cùng lúc nhìn thấy cả viện trưởng và bốn nam vương đẹp trai như vậy, ông trời thật là ưu ái tớ quá mà!”
Đám học sinh nữ điên cuồng la hét dữ dội, đặc biệt là “nhóm người hâm mộ” đứng cách đó không xa của Thiên Hạo.
Những người đó chạy vào sân vận động, trong tay còn giơ bảng hiệu, vung vẩy dải lụa màu, không ngừng thể hiện tình yêu với Thiên Hạo:
“Thiên Hạo, Thiên Hạo, em yêu anh!”
“Hoàng tử Thiên Hạo, đẹp trai nhất!”
Lục Mẫn Huyên đứng trong đám người ở sân vận động, không nhịn được cảm thán:
“Sức hấp dẫn của cậu ấy thật lớn, còn có cả đội cổ vũ riêng nữa chứ!”
“Các bạn học sinh, yên lặng chút nào!”
Đột nhiên, trong micro truyền đến một giọng nói vô cùng tao nhã.
Nghe thì có vẻ rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự quyết đoán khiến người khác phải nhún nhường.
Học sinh phía dưới vô cùng nghe lời, ngừng nói chuyện, lúc này cả sân vận động lặng ngắt như tờ.
“Như mọi người đã biết, sáng hôm qua, phòng thí nghiệm xảy ra một vụ cháy. Mà kẻ đầu xỏ không ai khác chính là bốn cậu học sinh đứng phía sau tôi đây.”
Viện trưởng Sinh Lãm vừa dứt lời, cả sân vận động bỗng chốc xôn xao hẳn lên.
Các học sinh trợn tròn mắt, vô cùng khó tin, cúi thấp đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Không phải chứ!”
“Người đẹp trai như vậy làm sao có thể phóng hỏa cơ chứ?”
“Đúng vậy, quả thật không thể tin được.”
“Chắc hẳn mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.” Viện trưởng Sinh Lãm tiếp tục mở miệng.
“Trên thực tế, bốn cậu học sinh này đã coi thường kỷ luật và quy định của nhà trường, công khai đánh nhau ở trong phòng thí nghiệm, suýt nữa làm cho đèn cồn phát nổ.”
“Cuối cùng, mặc dù đã kịp thời ngăn chặn tình huống xấu này, nhưng kết quả lại vẫn khiến cho phòng thí nghiệm bị cháy.”
Làm ơn! Đừng nói phóng đại mọi chuyện lên như vậy được không?
Rõ ràng chỉ bốc lên một đốm lửa nhỏ!
LK đứng phía sau Hiệu trưởng, nhịn không được giơ tay, làm thành hình khẩu súng, lạnh lùng nhắm chính xác về phía sau đầu của ba mình.
“Xì!”
Lục Mẫn Huyên nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được cười thành tiếng.
Các học sinh phía dưới cũng khổ sở nhịn cười.
Hứa Thiên Hạo đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm lườm LK, cái tên nhóc không sợ chết này!
Có chừng có mực một chút đi, tên ngốc này!
Quả nhiên, thông qua phản ứng của các học sinh phía dưới, cùng với hình ảnh của ánh đèn đường phản chiếu cách đó không xa, viện trưởng Sinh Lãm nhanh chóng nhận ra hành động ngu ngốc của con trai mình.
“…”
Ông ta nheo mắt lại, dùng giọng nói vô cùng đáng sợ, chầm chậm mở miệng.
“Tiếp theo, tuyên bố hình phạt, Winston Lãnh Khuyết, mỗi ngày phạt đứng hai tiếng ở sân vận động, thời gian phạt kéo dài một tháng.”
“Cái gì!”
LK lập tức sụp đổ.
“Vì sao người chịu đựng những chuyện như thế này luôn luôn là con? Rõ ràng là bốn người cùng gây họa, rốt cuộc con có phải là con trai ba hay không?”