“Thái độ của họ tốt hơn con.”
Viện trưởng Sinh Lãm nheo mắt lại, điềm đạm nói với cậu ta.
Nụ cười nham hiểm giống như đã biết rõ mọi chuyện.
“Đúng rồi, ngoài phạt ra, hôm nay tôi còn muốn đặc biệt tuyên dương một người.”
Giọng nói của viện trưởng Sinh Lãm một lần nữa vang lên giữa không trung.
“Hả? Tuyên dương?”
“Cháy phòng thí nghiệm thì có gì đáng tuyên dương cơ chứ?” Các học sinh vò đầu bứt tai, vô cùng nghi ngờ.
“Trong chuyện xảy ra ở phòng thí nghiệm ngày hôm qua, có một bạn học sinh nữ, biểu hiện của bạn ấy vô cùng tốt, xứng đáng là gương sáng để mọi người noi theo.”
Sinh Lãm nói đến đây, ánh mắt tìm kiếm hai vòng quanh sân vận động, sau đó thành công rơi trên người Lục Mẫn Huyên.
Lục Mẫn Huyên ngây người, ngỡ ngàng đối mặt với ông ta.
Viện trưởng muốn làm gì vậy chứ?
Vì sao đột nhiên cô lại có dự cảm không tốt.
“Bạn học sinh nữ đó, không chỉ ở lại hiện trường ngăn cản đám học sinh nam này đánh nhau mà còn lanh trí hóa giải nguy cơ phát nổ.”
“Thể hiện sự xuất sắc trong công tác phòng cháy chữa cháy sau này.”
“Những điều này đều do một bạn học ở hiện trường khi đó nói với tôi.”
Viện trưởng Sinh Lãm rủ rỉ nói, ánh mắt thâm sâu lóe lên một tia sáng phức tạp:
“Bạn học sinh ấy chính là em gái của Hứa Thiên Hạo - Lục Mẫn Huyên.”
Dứt lời, cả sân vận động đều kinh ngạc!
Ánh mắt của Hứa Thiên Hạo tưởng chừng như có thể biến thành một thanh kiếm giết người vô hình.
Vậy mà lại có thể đứng trước toàn trường tuyên bố Lục Mẫn Huyên là em gái mình.
Việc này chắc chắn đã thông đồng với Hứa Kình.
“Gì cơ? Huyên là em gái của Hứa Thiên Hạo ư?”
Đậu Dã Tầm ngạc nhiên trợn tròn mắt, cậu ta không nghe nhầm đấy chứ?
Nếu như là thật, thì thông tin này cũng quá bất ngờ đấy!
Toàn bộ học sinh trong sân vận động bỗng chốc ồn ào, xôn xao hẳn lên.
Những người đứng bên cạnh Lục Mẫn Huyên nhao nhao đưa ánh mắt kích động về phía cô.
“Trời ơi? Hóa ra Lục Mẫn Huyên là em gái của “thần thi” Hứa Thiên Hạo sao, chả trách mới mười năm tuổi mà đã học lớp mười một.”
“Hai anh em họ đều xinh trai, đẹp gái quá!”
“Không ngờ người đứng sau Lục Mẫn Huyên lại hùng mạnh như vậy, chúng ta tốt nhất là không nên đắc tội với cô ta, cũng may trước đây không cùng Lý Tịnh Khiết giễu cợt, mỉa mai cô ta.”
“Thật sự… ngưỡng mộ quá. Ôi! Vì sao cô ta có thể trở thành em gái của hoàng tử Thiên Hạo cơ chứ?”
Cứ như vậy.
Lục Mẫn Huyên bỗng chốc trở thành người nổi tiếng toàn trường, sức nóng không thể tưởng tượng được.
Nổi tiếng lên cả Facebook, diễn đàn trường, nhóm thảo luận nhỏ, nhóm trò chuyện.
Hầu như toàn bộ người trong EDUN đều đang thảo luận về tin tức lớn này.
Lục Mẫn Huyên muốn giả bộ không quen biết Hứa Thiên Hạo cũng không được nữa rồi.
Hơn nữa, cho dù đi đến đâu, cũng có người xì xào về cô, trong mắt họ thể hiện rõ sự ghen tị và cuồng nhiệt.
Điều này khiến cô vô cùng không thoải mái.
“Hứa Thiên Hạo, cậu lại có thể…”
Sau khi đứng phạt xong hai tiếng ở bên ngoài, LK trở lại, cuối cùng cũng nhịn không được, đầu gần như sắp nổ tung.
Chuyện đầu tiên sau khi xông vào phòng, chính là đập bàn, chất vấn Hứa Thiên Hạo. Cậu ta chỉ vào anh, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.
“Lục Mẫn Huyên là em gái cậu, vì sao cậu không sớm nói chuyện này cho tôi biết!”
Hứa Thiên Hạo giống như không nghe thấy, không cảm xúc đeo tai nghe, bình tĩnh thưởng thức âm nhạc, đọc tiểu thuyết.
Ánh mặt trời khe khẽ chiều vào từ cửa sổ, yên lặng rơi lên người anh.
Nhìn qua, trông anh hoàn toàn giống như đang sống ở một thế giới khác.
Các học sinh ở bên cạnh đều bị sợ hãi bởi cảnh tượng đáng sợ trước mắt.
Cho rằng họ lại sắp đánh nhau giống như lần trước.
“Cậu còn nghe nhạc!”
LK rút tai nghe của anh ra: “Nói mau! Rốt cuộc câu có coi tôi là anh em hay không!”
Tên khốn kiếp này, rõ ràng là bạn bè của mình, vậy mà ngay đến cả chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho mình nghe.
Hại cậu lần trước đã làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy!