Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 10


Nước lạnh vừa xối, lập tức tỉnh hẳn. Trần Lăng Tùng vặn cửa phòng tắm, đi đến trước mặt Sư Tuyết, giang tay xoay một vòng.
Sư Tuyết: ?
Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Lăng Tùng biểu diễn, Trần Lăng Tùng lại phối hợp mà xoay một vòng nữa, đi đến gần Sư Tuyết một bước, lòng phục thù cực mạnh: “Mùi gì?”
Sư Tuyết đáp: “Sữa tắm.”
Trần Lăng Tùng hừ hừ: “Còn hôi không?”
Sư Tuyết cười rộ lên, tuy rằng đã sớm biết ý tứ của Trần Lăng Tùng, nhưng khi cậu thật sự nói ra, vẫn là có vẻ thật ấu trĩ.

Trần Lăng Tùng cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười của hắn, trừng hắn một cái cảnh cáo, Sư Tuyết nén cười nói: “Không dám.”
“ ‘Không’ liền ‘không’, làm gì thêm thắt từ? Cứ giống như tớ ức hiếp cậu vậy.”
Sư Tuyết nhìn mu bàn tay, bỗng nhiên hỏi: “Có phải cậu chưa lau đầu hay không?”
“Sao cậu biết? Không thể a, tóc tớ ngắn như thế, sao nhìn ra được?”
Sư Tuyết đứng dậy, Trần Lăng Tùng không đoán được động tác của hắn, Sư Tuyết cũng không nói trước, khiến cho hai người lập tức mặt đối mặt, hô hấp quấn quýt, thậm chí Trần Lăng Tùng cảm thấy được chóp mũi của Sư Tuyết cạ vào cậu. Bọn họ đồng thời quay mặt qua chỗ khác, Sư Tuyết đưa tay đụng mũi, Trần Lăng Tùng lùi ra sau một bước.
Trầm mặc một giây.
Sư Tuyết đánh vỡ trầm mặc trước: “Lúc cậu xoay quanh nước bắn cả người tớ.” Hắn vòng qua Trần Lăng Tùng, đi lấy máy sấy vừa đặt trên bàn uống trà, “Tới đây, tớ sấy tóc cho cậu.”
Trần Lăng Tùng lén sờ sờ mũi sau lưng, thật ngứa, sợ bị phát hiện liền buông tay thật mau. Cậu cố gắng làm ra bộ dạng vô tri vô giác, hắng giọng một cái: “Đến đâu sấy?”
Sư Tuyết ngồi trở lại sô pha, hắn ấn chốt mở của máy sấy, hướng đầu gió vào lòng bàn tay, sau khi thổi một chốc, Sư Tuyết bảo đảm độ nóng thích hợp, sẽ không làm bỏng Trần Lăng Tùng, vỗ vỗ bên cạnh dưới tập âm ù ù, chỉ vứt xuống hai chữ: “Lại đây.”
Trần Lăng Tùng nuốt nước miếng, nuốt xong cảm thấy kỳ quái, cậu sợ cái gì? Tiến bộ từng bước* không phải là hy vọng của cậu sao! Tiếp xúc thân mật thích hợp có lợi gia tăng tình cảm, lúc này không thể ngại, ai sợ người đó không phải đàn ông.

Thế là Trần Lăng Tùng tiến lên trước một bước, xoay người, ngồi xuống.

(*循序渐进 tuần tự tiệm tiến: Tiến bộ từng bước một theo một trình độ nhất định.)
Hoàn mỹ! Cậu tự chấm cho mình mười điểm. Đắm chìm trong tự hào Trần Lăng Tùng không để ý đến sự thật thân thể mình cứng ngắc, hai tay đặt trên đầu gối, dưới tình huống ái muội chuyển hướng sang lúng túng trước đó một cách bất lực*, Sư Tuyết đẩy vai Trần Lăng Tùng, Trần Lăng Tùng phản ứng quá khích: “Làm gì vậy!” Sư Tuyết cười nói: “Xoay qua chỗ khác a, chẳng lẽ muốn tớ sấy mặt cậu.”
(*无可奈何 vô khả nại hà: không thể làm gì/tránh được/thế nào, hết cách, đành chịu.)
Trần Lăng Tùng ngoan ngoãn: “Ồ“.

Chỉ dịch chân, toàn thân trên dưới cũng không đi theo.

Sư Tuyết cúi đầu bật cười, cào cào tóc Trần Lăng Tùng giống như an ủi..
Da đầu Trần Lăng Tùng muốn nổ tung: “Sấy thì sấy nha, không kèm dịch vụ xoa bóp!”
Sư Tuyết cười đến mức sắp không cầm được máy sấy, gió ấm lướt qua vành tai Trần Lăng Tùng, nhẹ nhàng, giọng của hắn cũng thật nhẹ: “Chỉ động tóc cậu, được chưa?”
Những lời này có chút ý tứ đùa giỡn, Trần Lăng Tùng chỉ nghe được vài ý râu ria mặt ngoài, sau khi nhận được lời hứa hẹn cậu dần thả lỏng thân thể. Bả vai Trần Lăng Tùng rộng lớn, sau gáy phơi nắng cả ngày, màu sắc đậm hơn làn da có tóc che đậy ở bên tai, ngón tay trắng nõn xuyên qua mái tóc đen nhánh, dính nước màu đen càng đậm, càng bóng, cũng càng mềm mại, ngoan ngoãn kề sát ngón tay hắn.
Mắt Sư Tuyết còn đen hơn cả mái tóc dính nước của Trần Lăng Tùng, tay hắn được cho phép, tự đo luồn qua những sợi tóc của Trần Lăng Tùng, nhẹ nhàng linh hoạt giống mèo đạp trên mặt tuyết, để lại dấu vết nhàn nhạt lại nhanh chóng bị tuyết bao phủ.
Cơn buồn ngủ của Trần Lăng Tùng dâng lên, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, lông mi run rẩy hạ xuống, Sư Tuyết tắt máy sấy, tạp âm lớn nhất rời đi, nhường sự an tĩnh cho căn phòng, lông mi Trần Lăng Tùng rung động biên độ nhỏ, ngón tay Sư Tuyết vẫn vuốt tóc cậu. Sư Tuyết nhìn cậu một cách âm trầm, dưới ngọn đèn dây tóc, sâu xa trong mắt hắn hiện ra đặc biệt ghê người, đó là một loại tuyệt vọng bị đè đến mức tận cùng, lúc này mây mù che khuất thái dương, Sư Tuyết nhấc đầu ngón tay của hắn lên, dừng ở trên môi dưới của Trần Lăng Tùng.
Trần Lăng Tùng ở trong giấc mộng than một tiếng, chỗ này thật sự là vận mệnh đầy chông gai*, lần trước vừa mới bị cắn nứt, “thân thể trong sạch” bị vấy bẩn, còn bị người xoa tới xoa đi, giống như bánh trôi nước trăng trắng mềm mềm.
(*命途多舛 mệnh đồ đa suyễn.)

Buồn ngủ tới rất nhanh, Trần Lăng Tùng làm một giấc mộng ngắn, sau khi tỉnh lại mở to mắt, a, đập vào mắt là đèn thủy tinh trong phòng khách. Cậu được đặt nằm ngang trên ghế sô pha, nghiêng đầu, Sư Tuyết ngồi trên ghế nhỏ đồng bộ với bàn trà, khuôn mặt được chiếu rọi bởi ánh sáng ôn hòa.
“Sao cậu còn chưa ngủ?” Giọng nói mang theo khàn khàn sau khi dậy, câu hỏi thế này thường xảy ra ở trên giường, xuất phát từ quan tâm thân mật nhất. Sư Tuyết dừng tay một chút, ngón tay gõ gõ trên bàn phím.
“Làm việc.”
Trần Lăng Tùng nhắm mắt, tạm thời không có cách nào đi vào giấc ngủ nữa.


Cậu dứt khoát ngồi dậy, chăn trượt xuống từ trên người cậu, “Công việc gì thế? Cần gấp như vậy.” Trần Lăng Tùng nhìn thoáng qua màn hình máy tính sáng ngời.
“Có một tạp chí hợp tác lâu dài đột nhiên tìm tớ, nói một vị họa sĩ đang hợp tác sinh bệnh nặng, đừng nói cầm bút vẽ, nhất thời đều không cầm đũa được, công việc của ông ấy cần phải có người tiếp nhận hoàn thành, thời hạn kết thúc bản thảo liền trong hai ngày này.”
Trần Lăng Tùng nhíu mày, hỏi: “Vị kia trước khi sinh bệnh đã vẽ được bao nhiêu rồi?”
Sư Tuyết thở dài: “Người thầy này nổi tiếng trong nghề với tốc độ tay nhanh và độ kéo dài nghiêm trọng.”
“Vậy cậu phải vẽ cái gì?”
Sư Tuyết ngừng lại động tác đánh chữ, “Thật khéo, tớ cũng vừa mới biết.”
Trần Lăng Tùng kinh ngạc, Sư Tuyết giải thích: “Người thầy và biên tập của người thầy này có tính cách rất hợp nhau.” Tuy rằng Trần Lăng Tùng thật tức giận dùm cho Sư Tuyết, nhưng Sư Tuyết nói những lời đầy ẩn ý bằng một giọng điệu ôn hòa, nhìn từ sườn mặt của hắn, thậm chí không nhìn thấy biểu tình kích động gì ở trên khuôn mặt của hắn. Trần Lăng Tùng cảm thấy Sư Tuyết như thế này rất đáng yêu.
Cậu nén cười: “Nói tiếng người!”
Sư Tuyết nói bằng khuôn mặt không có biểu tình: “Biên tập cũng có chứng kéo dài, vốn dĩ nói chạng vạng gửi cho tớ yêu cầu cùng bài văn của minh họa, dây dưa lề mề, vừa rồi mới đáp lại tin nhắn của tớ.”
Trần Lăng Tùng cười xong, đứng ở bên cạnh Sư Tuyết quở trách bọn họ giúp Sư Tuyết: “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!” Quở trách xong bắt đầu đau lòng: “Vẽ không xong cũng đừng vẽ nữa.”
“Nếu đã đồng ý rồi, sẽ không đổi ý.”
“Vậy cậu cũng không vội mà vẽ ngay đêm nay.”
Sư Tuyết gật đầu: “Đêm nay cũng không còn kịp rồi, vốn tưởng hôm nay vẽ ra phác thảo, hiện tại chỉ có thể sắp xếp các mạch suy nghĩ trước, phác họa trong đầu, lên ý tưởng.”
Di động của Trần Lăng Tùng rung hai cái, liền đặt ở trên bàn trà. Trần Lăng Tùng lười động, liền sai Sư Tuyết xem giúp cậu một chút, tầm mắt Sư Tuyết dừng ở trên màn hình di động, khựng lại.
Sư Tuyết dời tầm mắt, kéo chuột ấn mở file, nhàn nhạt nói: “Tin nhắn riêng tư, tự cậu xem đi.” Trần Lăng Tùng cảm khái: “Không phải cậu đều xem rồi sao, nói một chút với tớ thì làm sao?” Hạ mình* đứng dậy túm di động, cũng là cứng đờ, cậu có chút chột dạ nhìn thoáng qua Sư Tuyết, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, biểu tình của Sư Tuyết càng có vẻ lãnh đạm.
(*屈尊: lời khách sáo, hạ thân phận làm một chuyện nào đó.)
Tin nhắn biểu hiện trên màn hình khóa là:
Trần Lăng Tùng, em thích anh. (Lâm Hiểu Tinh)

Không đúng, không thể chột dạ. Còn chưa tu thành chính quả, đâu ra bắt gian tại giường?
Trần Lăng Tùng “bình tĩnh” ấn mở khung thông báo, nhìn thấy một tin nhắn khác.
– Đêm nay anh nói với em “Đừng quay đầu lại”, em biết có lẽ anh muốn nói, nhưng có lẽ người luôn phải có lúc liều lĩnh một chút, ba ba em vẫn luôn nói em còn giống một đứa trẻ, vậy để cho em tùy hứng một lần đi, em không muốn đi theo bậc thang của anh, cách anh thật xa, em muốn chính miệng nói với anh một tiếng:
Tiếp theo chính là lời thông báo Sư Tuyết nhìn thấy.
– Trần Lăng Tùng, em thích anh.
Trần Lăng Tùng có chút ngoài ý muốn, Lâm Hiểu Tinh là một cô gái trời sinh tính thẹn thùng, bình thường rất ít nói chuyện, đêm nay cậu nhận ra được tâm ý của cô gái hoặc nhiều hoặc ít, nhưng cô vẫn không thông báo, Trần Lăng Tùng chỉ có thể uyển chuyển từ chối.

Nhưng cậu không nghĩ tới cô thật sự có dũng khí thông báo, cô mang theo cứng cỏi* của mình để đến đây, nhưng cậu ngoại trừ cảm động sẽ không cho thêm hồi đáp dư thừa.
(*孤勇 cô dũng: tác chiến đơn độc, cứng cỏi có chút chấp nhất. Chủ nghĩa anh hùng cá nhân.)
Trần Lăng Tùng nhắn lại: Cảm ơn, anh đã có người mình thích rồi.
Trần Lăng Tùng theo bản năng nhìn qua Sư Tuyết, Sư Tuyết hỏi: “Trên mặt tớ có gì sao?”
Trần Lăng Tùng lại đánh hai chữ.
– Thật lâu.
Cậu ném di động xuống, lại nằm về sô pha.
Nhàm chán a!
Trần Lăng Tùng nhìn đèn thủy tinh sáng ngời, lại nhìn sang bóng lưng của Sư Tuyết, một lúc liền cười rộ lên.

Kỳ thật cũng không nhàm chán đi? Trái tim cậu đã bị lấp đầy, đầy đến không thể nào muốn cái khác.
Kế tiếp Trần Lăng Tùng nhìn chằm chằm vào Sư Tuyết, một chốc lại cười. Sư Tuyết hỏi: “Gì vậy?”
“Cái gì ’là cái gì’?””
Sư Tuyết nhìn chằm chằm vào văn bản vẫn dừng ở trang thứ nhất, vẫn duy trì giọng điệu bình tĩnh, nhưng bực bội trong mắt chiếm cứ đã lâu, càng để lâu càng nặng.
Hắn nói: “Lợi hại nha.”
Trần Lăng Tùng mờ mịt: “Cậu đây là cái gì cùng cái gì nha?”

Hắn mới: “Mới nửa ngày, đã có người thông báo với cậu.”
Bình tĩnh, Sư Tuyết, mày phải bình tĩnh.
Sư Tuyết làm hít sâu không một tiếng động, hắn nhắm mắt lại, sửa chữa sơ hở lộ ra tâm tình của mình từ câu trước đó, khẽ nói: “Tớ là đang chúc mừng cậu, cậu sắp quen bạn gái sao?” Giống như có người hất axit, chua lại đốt cho hắn đau đớn, đau đớn làm hắn thay đổi hoàn toàn.
Nếu cậu kiên trì thích sinh hoạt bình thường?
Trên mặt Sư Tuyết cũng lộ ra vẻ mê mang; giãy giụa, thống khổ hắn đã chịu nhiều năm như vậy tính là gì? Dù thế nào hắn cũng tới muộn một bước sao? Có người chạm vào ánh trăng của hắn.
Vọng tưởng có được cậu.
Trong mắt hắn bộng lộ ra ánh sáng hung ác, ánh sáng kia lạnh thấu xương, giống lưỡi đao sáng trong sắc bén, ra khỏi vỏ dường như lộ ra khát vọng giết người uống máu.
Trần Lăng Tùng hỏi: “Cậu đây là cái gì cùng cái gì vậy? Tớ cũng không thích cô ấy, vì sao phải hẹn hò với cô ấy?”
Sư Tuyết chớp chớp mắt: “Thật vậy sao?”
“Lừa cậu kiếm được tiền à?” Trần Lăng Tùng phát ra tiếng cười nhạo: “Đồ ngốc!”
Dường như Sư Tuyết không nghe ra cậu nhân cơ hội mắng chửi người, tiếp tục đuổi theo truy vấn: “Gạt tớ thì thế nào?”
“Tớ có thể làm thế nào! Sợ tội tự sát? Nè, tiểu tổ tông, cậu đi làm việc của cậu đi! Đừng quan tâm tớ.”
“Khẳng định là cậu gạt tớ.”
“Tớ không có!”
“Vậy vì sao cậu không thề!”
“Được được được, tớ thề, lừa cậu tớ chính là chó con!”
Sư Tuyết chớp rơi nước mắt, thấy tốt liền thu*.

Hắn thấp giọng: “Không được gạt tớ.”
(*见好就收: thấy không sai biệt lắm liền thu tay lại, nắm giữ đúng mực, một vừa hai phải, không thể lòng tham.)
Trần Lăng Tùng bất đắc dĩ: “Tớ gạt cậu lúc nào chưa?”
Hốc mắt Sư Tuyết phiếm hồng, hiện tại hắn ngoan ngoãn giống như một con thỏ, mỉm cười một cách mỹ mãn..

Bình Luận (0)
Comment