Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 11


Cuối cùng Sư Tuyết có thể tập trung lực chú ý, xem hết văn bản từ đầu đến cuối.
Đó là một bài văn về vườn trường, nam nữ chủ là bạn học cùng cấp hai, cấp ba bàn trước bàn sau, nữ chủ thầm thích nam chủ cao lớn đẹp trai, thường xuyên giả vờ xem đồng hồ treo tường sau phòng học, nhân cơ hội nhìn nam chủ. Cô xung phong làm tổ tưởng của tổ này, kẹp vở bài tập của mình cùng nam chủ vào nhau, hưởng thụ ngọt ngào không muốn người biết; giáo viên vừa phát bài thi, cô luôn là người đầu tiên xông lên hỗ trợ, lúc vui vẻ nhất là tự tay giao bài thi cho nam chủ, hắn ngẩng đầu cười nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Hai người vẫn luôn duy trì quan hệ bạn học, nữ chủ làm rất nhiều chuyện nữ sinh yêu thầm sẽ làm, tiếp đó nữ phụ xinh đẹp xuất hiện, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của nam chủ, hắn dần dần yêu nữ phụ ưu tú hoạt bát, nữ chủ gặp được cảnh nam chủ và nữ phụ hôn môi dưới bóng cây trong hoàng hôn.
Lúc đọc đến đây, Sư Tuyết thở dài một cái, Trần Lăng Tùng hỏi: “Không có việc gì chứ? Sư Tuyết biết cậu hiểu lầm mình còn chưa thoát khỏi cảm xúc, giải thích với cậu: “Tớ là vì nữ chủ.”
Trần Lăng Tùng nổi lòng hiếu kỳ, lấy một cái ghế nhỏ tới, cứng rắn ngồi chen vào Sư Tuyết, đầu hai người dựa vào nhau, thiếu chút nữa mặt dán mặt.
Nữ chủ thương tâm muốn chết rời đi, không ngờ ngày hôm sau có người cáo trạng với chủ nhiệm lớp, nói nam chủ yêu sớm, nam chủ bị giáo viên mời phụ huynh.
“Là nữ chủ làm sao?” Trần Lăng Tùng nghi hoặc.
“Quả nhiên cũng bị gọi phụ huynh, rõ ràng là chuyện của hai người, trường học luôn thích phóng đại, hai gia đình đều đến.”
Phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình, Sư Tuyết nói bằng giọng lành lạnh.
Trần Lăng Tùng dần thất thần.

Sau khi chuyện yêu đương của Lục Lệ Vân cùng Sư Tuyết bị đưa ra ánh sáng, gia trưởng của hai người đều bị mời đến trường làm khách. Yêu đương bị mời phụ huynh cũng không phải là chuyện mới mẻ, trường xuất hiện một đôi đồng tính luyến ái thế này lại là lần đầu tiên, nhà trường hết sức xem trọng, cường điệu phụ huynh hai bên nhất định trình diện.
Trần Lăng Tùng lo lắng Sư Tuyết, trốn tiết thể dục giữa giờ*.

Cậu đi đến cửa văn phòng, dừng một chút, không tiến thêm nữa, đổi hướng chân đi đến trước cửa sổ, nhìn vào bên trong xuyên qua lớp kính, Sư Tuyết cùng Lục Lệ Vân đứng cạnh nhau, trái tim đột nhiên bị nhéo, Trần Lăng Tùng bảo mình thả lỏng, cẩn thận quan sát tình huống bên trong.

(*课间操.)
Sư Tuyết gục đầu cùng mặt, Lục Lệ Vân cao hơn hắn một cái đầu, màu da ngăm đen, cao lớn cường tráng, đầu ngẩng cao đứng bên cạnh hắn, trên mặt là biểu tình không sao cả. Giữa bọn họ cũng không có giao lưu, chính xác hơn mà nói, cũng không có trao đổi của hai bên.

Còn về đơn phương, Lục Lệ Vân thử bắt chuyện Sư Tuyết, một chốc thì chọc chọc mu bàn tay hắn, Sư Tuyết vẫn không nhúc nhích, thậm chí không liếc nhìn Lục Lệ Vân lấy một cái, hắn giống một con thú bông với mũi khâu nơi cổ, cúi đầu thật thấp trước ngực.
Trần Lăng Tùng siết chặt hai tay, chuyển ánh mắt về phía đối diện bọn họ.

Hai bên đứng mặt đối mặt, tự nhiên chia thành hai trận doanh rõ rệt, đối diện có giáo viên tận tình khuyên bảo cùng phụ huynh hận sắt không thành thép. Mẹ của Sư Tuyết đã từng gặp vào ngày họp lớp đứng cạnh một người đàn ông, bên cạnh lại là một cặp nam nữ, hai cặp cha mẹ chia ra từ quần áo trang điểm, cha mẹ của Sư Tuyết mặc trang phục công sở, đơn giản mộc mạc, cha mẹ của Lục Lệ Vân mặc đồ hàng hiệu đặt riêng, xinh đẹp ngăn nắp, khác biệt vi diệu khiến thái độ của giáo viên cũng sinh ra khác biệt.
Vị chủ nhiệm lớp khoảng ba mươi tuổi này, sau khi quan sát thật lâu, đầu tiên là trách cứ cha mẹ của Sư Tuyết, bà cau mày, nói: “Sư Tuyết là đứa trẻ ngoan như thế, sao lại sai lầm như vậy? Trò ấy vốn có tiền đồ vô hạn, làm ra chuyện như vậy, quả thật là cố tình gây sự, tự chịu diệt vong!”
Trần Lăng Tùng biết, mẹ của Sư Tuyết là một giáo viên dạy cấp hai, giờ phút này sắc mặt bà tái nhợt, môi run run nói không ra lời. Bà chuyển ánh mắt xin giúp đỡ về phía người yêu của mình, nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt y hệt, trừ bỏ thứ này, còn bao gồm mấy phần kinh ngạc cùng lửa giận. Bà lại nhìn về phía con trai mình, báu vật khiến bà kiêu ngạo lúc trước, bà nói không ra một câu nặng lời, chỉ là nhìn chăm chú vào hắn thật sâu, thật bi thương.

Dường như Sư Tuyết phát hiện được sức nặng từ trong ánh mắt của mẹ, áp lực vô hình khiến đầu hắn hạ càng thấp.
Cả hai bên cần phải đánh một trận lớn, giáo viên thay đổi đầu súng, lời nói ra khỏi miệng, thế nhưng là một loại giọng điệu được xưng với ôn hòa: “Lục Lệ Vân không phải học trò của tôi, nhưng nghe chủ nhiệm của trò ấy nói, bình thường trò ấy không thích học, nhưng thành tích đào tạo lại giỏi, hoàn toàn đậu được một ngôi trường tốt. Không thể làm cho đứa nhỏ chìm xuống không duyên cớ như vậy, tôi biết các vị bận rộn với công việc, nhưng cũng phải bớt chút thời gian quan tâm đứa nhỏ…”
Trong lúc đó, cha Lục Lệ Vân vẫn luôn cúi đầu xem đồng hồ, ông ta tự mình cắt ngang lời khuyên nhủ của giáo viên, nói: “Thời gian của tôi quý giá, nói ngắn gọn một chút.” Tầm mắt của ông ta chuyển sang Sư Tuyết đang cúi đầu, Lục Lệ Vân thờ ơ, người phụ nữ tái nhợt thất vọng cùng chồng của bà, dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt giáo viên: “Ngài gọi chúng tôi tới chỉ là vì chuyện này sao?”
“Đúng. Nhưng là ——” Bà muốn nói, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến tương lai đứa trẻ của các vị, không nên dùng ba chữ “Chỉ là vì” để liên hệ. Nhưng cha của Lục Lệ Vân, ánh mắt ông ta lạnh nhạt, tràn ngập lý tính, tỏ rõ ông ta thờ ơ với toàn bộ những thứ trước mắt. Bà sáng suốt lựa chọn ngậm miệng.
“Tôi tưởng cô đã rõ.” Người đàn ông cười một cách vừa lòng, “Lần yêu đương này cũng chỉ là một đoạn lữ trình ngắn ngủi nhỏ bé không đáng kể trên con đường nhân sinh của Lục Lệ Vân mà thôi, về sau ngoại trừ tăng thêm tai tiếng về chuyện trăng hoa* của nó, cho người ta chuyện để nói lúc nhàn rỗi, không có bất kỳ tác dụng gì.” Ông ta lại giơ tay xem đồng hồ, nói với người phụ nữ bên cạnh: “Đi thôi.”
(*桃色新闻 đào sắc tân văn.)

“Tôi nghĩ ngài không khỏi quá mức qua loa, tương lai của con trẻ —— “
Người đàn ông dừng bước, trên mặt nhanh chóng hiện lên chút khinh miệt: “Cô vẫn là quan tâm vị bạn học khác nhiều hơn một chút đi! Tương lai của cậu ta gắn bó chặt chẽ với cố gắng của bản thân cậu ta, Lục Lệ Vân khác cậu ta, tương lai của nó từ khi sinh ra, đã định trước là tiền đồ sáng lạn.” Ông ta giơ cổ tay lên lần cuối cùng, mặt kim cương phản chiếu ra ánh sáng chói mắt, sải bước đi đến cửa văn phòng.
Sau khi cha mẹ Lục Lệ Vân rời khỏi vở kịch, giáo viên tức giận đến xanh mặt, giọng điệu răn dạy hai người lớn, người nhỏ trước mắt càng thêm nghiêm khắc. Cha mẹ Sư Tuyết không ngừng xin lỗi, bọn họ bảo đảm trở về nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, Lục Lệ Văn lén lút móc di động ra, tránh khỏi tầm mắt của giáo viên chơi di động.
Chỉ có Trần Lăng Tùng đứng ngoài cửa sổ mới để ý thấy, Sư Tuyết cúi đầu bỗng giơ tay, ở trong căn phòng buổi sớm không có gió, vội vàng lau qua mắt, thật mau, lại giơ tay lau lần thứ hai, lần thứ ba, nhưng nước mắt của hắn chạy trốn nhanh hơn tay, đọng ở cằm hắn, phản xạ ra ánh sáng chói mắt giống như mặt kim cương.
Đôi mắt nhìn hắn của Trần Lăng Tùng cũng mơ hồ trong một chớp mắt, không biết là vì chói sáng, hay là vì cái gì.

Gia trưởng của nam chủ bắt nam chủ lập tức chia tay, nam chủ tức giận tìm nữ chủ tính sổ, hắn cho rằng là nữ chủ mách lẻo, làm ra toàn bộ chuyện này. Nữ chủ kiên trì mình không làm, nam chủ nói khi đó nữ phụ thấy nữ chủ đã từng xuất hiện, hắn hoàn toàn chán ghét nữ chủ, lại nói ra lời dưới cơn phẫn nộ: “Cô mượn danh nghĩa thích để làm tất cả chuyện này, sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Nữ chủ sửng sốt một chút, cô lẩm bẩm: “Thì ra cậu đã biết.” Nữ chủ liền khóc, khóc xong lại cười.
Ngày hôm sau đi học, nam chủ phát hiện trên người nữ chủ đã xảy ra một loại biến hóa hắn cũng không nói không rõ, cô vốn dĩ hoạt bát tích cực, người trong lớp lại cho rằng cô thích đoạt nổi bật, hiện tại cô cũng chưa từng làm ra loại chuyện đó, cô trở nên trầm lặng, còn chủ động tìm giáo viên từ chức tổ trưởng.
Trần Lăng Tùng hỏi: “Vì sao nữ chủ đột nhiên liền thay đổi? Tác giả đều không giải thích một chút, không đầu không đuôi.”
Sư Tuyết nói: ” ‘Thích’. Cô ấy không thích nam chủ nữa.”
Trần Lăng Tùng lại hỏi: “Vậy vì sao nữ chủ không thích nam chủ? Là bởi vì hiểu lầm sao?”
Sư Tuyết cân nhắc đáp: “Tớ cảm thấy là bởi vì ‘hy vọng’.”
Trần Lăng Tùng bất đắc dĩ nhìn trời: “Này là cái gì cùng cái gì nha! Tiểu thuyết viết đến giống như đọc hiểu*, tác giả không thể nói rõ sao!”

(*阅读理解, kiểu mình phải đọc hiểu phân tích mấy bài văn học ngày xưa í ^^.)
Sư Tuyết nói: “Một ngàn người đọc thì có một nghìn Hamlet*.”
(*哈姆雷特: mỗi người đọc Hamlet đều có một lý giải khác nhau, cho nên hình tượng nhân vật Hamlet trong lòng người đọc cũng không giống nhau. Hình dung mọi người nhìn vào cùng một sự vật, sự việt đều có cách nhìn riêng biệt.)
Trần Lăng Tùng: “Stop! Dù sao tớ cũng không hiểu, cậu nói thẳng với tớ là được rồi.”
Sư Tuyết thở dài nói: “Yêu thầm là tấm vé một chiều, nhưng nguyên nhân chính là bởi vì bí mật, bởi vì im lặng, bởi vì không có được dứt khoát mà từ chối, cho nên ban thầm mến cho người yêu thầm. Cho nên người đó có hy vọng.”
Trần Lăng Tùng: “Vậy sau đó thì sao?”
Sư Tuyết: “Sau đó nữ chủ biết được thì ra nam chủ vẫn luôn biết cô thích cậu ta, tình yêu thầm kín to lớn của cô trở thành một vở hài kịch trong suốt, nam chủ lòng biết rõ mà tận hưởng, đôi khi thì thích thú.”
“Đệch, nam này có cặn bã. Tiếp tục tiếp tục.” Trần Lăng Tùng nghe đến cao hứng, đá Sư Tuyết một cái.
Sư Tuyết cười nói: “Đã biết lại không làm rõ, đại biểu nam chủ cũng không muốn tiếp thu tấm vé một chiều này. Không chỉ yêu thầm thất bại, hy vọng thất bại, nữ chủ còn cho nam chủ xem hài kịch* miễn phí nhiều năm như vậy. Tâm lý của cô mất thăng bằng. Đương nhiên, đây là lý giải của tớ.”
(*滑稽戏.)
Trần Lăng Tùng nói: “Nghe cậu nói vậy, dường như cậu thật hưởng thụ trạng thái yêu thầm.”
Sư Tuyết ngẩn ra một chút, “Đúng vậy.” Hắn nhìn Trần Lăng Tùng nói: “Lúc người được yêu thầm chẳng hay biết, yêu thầm có thể vẫn luôn tiếp tục.

Nói không chừng liền qua cả đời.” Dứt lời, hắn lại cười, đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Trần Lăng Tùng suy tư một chút liền nói: “Có lẽ tớ cũng là cảm thấy như thế.

Thích, thích, ài, đến một ngày chúng ta liền già rồi.”


Cuối cùng Sư Tuyết quyết định vẽ bóng lưng của thiếu nữ, cô ngồi trước bàn học, lật xem hai bức ảnh tốt nghiệp dưới ánh đèn. Một bức là tốt nghiệp cấp hai, khuôn mặt của cô bên trong hơi nghiêng về một hướng, tươi cười sáng lạn, tấm còn lại là cấp ba, cô đối diện với ống kính, khóe miệng lộ ra nụ cười thư thái*, đắng chát.
(*Nguyên văn 释然 thích nhiên: sau khi nghi ngờ, hiềm khích biến mất, lòng bình tĩnh vui sướng.)
Trần Lăng Tùng khen: “Quả nhiên là đại sư vừa ra tay, liền biết được hay không! Điểm vào* này của cậu rất sáng tạo, vẽ ra khẳng định rất có cảm giác.”
(* 切入点: điểm đột phá, nơi xuống tay trước khi giải quyết một vấn đề nào đó.)
Sư Tuyết ấn tắt máy tính, lúc này Trần Lăng Tùng lại nằm xuống sô pha.
“Nhưng có lẽ tớ phải tìm mấy bức hình tốt nghiệp để tham khảo một chút, lười lên mạng tìm, nhà cậu có không?”
“Đương nhiên là có. Chậc chậc chậc, Sư Tuyết, cậu cũng không dọn cả ảnh tốt nghiệp theo cùng, ta thật thất vọng về cậu. Thì ra trong lòng cậu, tình nghĩa bạn học của chúng ta nhạt như thế…”
Sư Tuyết bật cười, giống như vô tình nói:
“Tốt nghiệp cấp ba đến hiện tại đều sắp mười năm rồi, thật không nhớ rõ để chỗ nào.”
Trần Lăng Tùng cười nhạo hắn: “Bình thường cậu làm người cẩn thận biết bao, thế nhưng phạm vào loại sai lầm cấp thấp này.

Mười năm thì thế nào, tớ còn rất tốt.Cho nên mười năm gì đó đều là mượn ——” Trần Lăng Tùng mở to mắt, giống như có một luồng điện chạy thẳng vào đầu dây thần kinh, khiến cậu giật mình một cái, nhảy dựng khỏi sô pha..
Đúng, mười năm rồi.
Tốt nghiệp cấp ba đến hiện tại đã gần mười năm, Sư Tuyết cùng Lục Lệ Vân là xác định quan hệ ở cấp ba.

Mà cậu nhớ rất rõ, lần trước Sư Tuyết nói chính là: Sáu năm.
Chẳng lẽ bọn họ từng chia tay giữa chừng? Hay là Sư Tuyết sau khi say rượu đếm thiếu mấy năm?.

Bình Luận (0)
Comment