Lý Đức Chính cúi người lấy điếu thuốc từ trên bàn, thuần thục rút ra một điếu, cung kính đưa cho Chu Chỉ Nguyên: “Tiểu Lâm làm việc rất lanh lợi lại cẩn thận, tôi với Mễ Phong cũng hợp tác nhiều phim rồi, đây là lần đầu tiên anh ấy không mở miệng đòi đổi trợ lý trước khi bắt đầu quay.”
Điếu thuốc kẹp trong ngón tay, Chu Chỉ Nguyên từ chối lửa châm thuốc của ông. Trên trường quay, phần bổ sung trang điểm đã xong, Thẩm Kính Ninh và Khương Diễm đang trao đổi cảnh quay, còn Lâm Nhuận Cẩm thì chạy ra một bên, vừa vỗ vai lưng đau nhức.
Tầm mắt anh rời khỏi màn hình giám sát, hờ hững nói: “Anh Chính, trợ lý hóa trang đoàn phim các anh cũng vất vả thật.”
Lý Đức Chính hơi lúng túng cười: “Đoàn nào cũng gần như vậy thôi.”
Chu Chỉ Nguyên nhàn nhạt: “Không tính mời thêm một trợ lý nữa à?”
Lần này Lý Đức Chính thật sự khó xử: “Bên chế tác không có khoản chi này…”
Phó đạo diễn Vương Chí Vũ thấy không khí có phần căng thẳng, vội kéo ghế lại: “Chu tổng, ngồi đi, đứng mãi mệt lắm, Kính Ninh chỉ còn hai cảnh nữa là xong rồi.”
Chu Chỉ Nguyên khẽ gật đầu.
Nếu không phải sau khi quay xong, Thẩm Kính Ninh bước thẳng về một hướng, còn gọi một tiếng “sếp”, thì Lâm Nhuận Cẩm cũng chẳng biết Chu Chỉ Nguyên ta đã tới.
Tim cô bỗng siết lại, kéo khóa túi trang điểm, quay người nhìn.
Một đám người chen chúc, cô chẳng thấy anh đâu, đoán chắc bị Thẩm Kính Ninh che khuất rồi.
Xem ra anh chỉ đến thăm diễn viên của công ty mình thôi.
Trương Vân Đình từ phòng hóa trang bước ra:
“Lâm Nhuận Cẩm, Mễ Phong đâu rồi?”
“Anh ấy hôm nay mệt quá, nên về khách sạn nghỉ trước rồi.”
Trương Vân Đình trợn mắt: “Còn bảo tìm tôi có việc, kết quả lẳng lặng bỏ đi, coi tôi là cái gì chứ. Lâm Nhuận Cẩm à, phòng hóa trang bừa bộn lắm, em dọn dẹp rồi hãy về nhé.”
Đúng lúc này, phó đạo diễn bất ngờ hô lớn: “Mọi người đừng đi, xe đồ ăn tự chọn sắp tới rồi, Chu tổng của Vô Hạn Giải Trí mời khách!”
Âm thanh viên giơ cần thu, hô to: “Chu tổng hào phóng quá!”
Đám nhân viên vốn mệt rã rời lập tức như được tiếp thêm sinh lực, vui vẻ nhanh tay dọn đạo cụ.
Trên đường về phòng hóa trang, Lâm Nhuận Cẩm đi sau hai cô gái tổ phục trang, nghe họ bàn tán về Thẩm Kính Ninh.
“Đó chính là ông chủ của Thẩm Kính Ninh à, đẹp trai ghê.”
Tiểu Lộ che miệng cười: “Quan hệ có vẻ tốt lắm, ngày đầu đã đến thăm đoàn. Trước còn nghe nói công ty Vô Hạn Giải Trí suýt phá sản, nhiều diễn viên giải ước hết, chỉ có Thẩm Kính Ninh không đi. Vai nữ chính bộ này cũng do Chu tổng bỏ tiền giành lấy. Biết đâu không chỉ là ông chủ, mà còn là chồng luôn ấy chứ.”
Không phải!!!
Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm nghiến răng phản bác dữ dội.
“Ơ?” Tiểu Lộ bỗng quay lại, “Nhuận Cẩm, sao thế, ai chọc cậu tức à, sao trông có vẻ dữ dằn thế.”
“Haha… đâu có, cậu nhìn nhầm rồi.” Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng khoác tay Tiểu Lộ, dịu dàng: “Tớ nghĩ các cậu đừng nói bậy, lỡ bị kẻ có ý xấu nghe được rồi tung tin, sẽ ảnh hưởng không tốt đến chị Kính Ninh.”
Tiểu Lộ lắc đầu: “Chưa chắc đâu, chị ấy mấy năm nay chăm chỉ, chưa từng có scandal, mà sự nghiệp cũng chẳng nổi bật. Nếu bị đồn có chỗ dựa vững, cậu tin không, sẽ có cả đống tài nguyên tìm đến.”
Cô gái kia khẽ nói: “Tớ vừa thấy chị ấy cười tươi với ông chủ, biết đâu chính chị ấy cũng muốn tin đồn lan ra.”
Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm phức tạp, quay đầu lại, đúng lúc xe đồ ăn tới, mọi người ùa ra lấy. Cô cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Chỉ Nguyên, hôm nay anh mặc rất đơn giản: áo thun trắng, quần đen. Bên cạnh anh là Thẩm Kính Ninh với trang phục trong phim, sơ mi trắng, váy bút chì đen đang trò chuyện cùng anh, không hề ra lấy đồ ăn.
Bảo sao người ta dễ hiểu lầm.
Cô khẽ cụp mi mắt, định quay đi thì bất chợt cảm nhận được ánh mắt rơi xuống. Linh cảm dấy lên, cô lập tức ngẩng đầu, quả nhiên đối diện với ánh nhìn của Chu Chỉ Nguyên.
Tiểu Lộ thấy Lâm Nhuận Cẩm chậm bước, vội kéo: “Đi nhanh lên, không thôi lát nữa chẳng còn gì đâu.”
Sau khi thu dọn phòng hóa trang, Lâm Nhuận Cẩm mới ra xe đồ ăn lấy phần.
Thức ăn rất phong phú: pizza, mì Ý, đùi gà… toàn món nhiều calo.
Không có ghế ngồi, mọi người lấy xong thì thoải mái ngồi xổm bên ven đường ăn. Lâm Nhuận Cẩm chỉ lấy một cái đùi gà nhỏ, định ăn xong rồi về tắm.
Cô muốn tìm chỗ ít người, nhưng bị Tiểu Lộ ở gần xe phát hiện, gọi cô lại ăn cùng.
Tiểu Lộ giơ hộp mì Ý chụp cho bạn trai, vừa nói: “Làm nghề này nửa năm, tớ thấy những lúc ngồi xổm ăn thế này, cười nói vui vẻ, mới là khoảng khắc ấm áp và thoải mái nhất ở đoàn.”
Lâm Nhuận Cẩm cười cười, giả vờ như tiện miệng hỏi: “Chị Kính Ninh sao không ra ăn?”
Tiểu Lộ đáp: “Chị ấy đâu ăn mấy món nhiều calo này, chị vừa thấy trợ lý riêng của Chu tổng đưa suất ăn riêng cho chị ấy rồi.”
“À…” Lâm Nhuận Cẩm mím môi, tâm trạng càng lúc càng trĩu nặng.
Lúc này, đạo diễn sản xuất Đỗ và Khương Diễm đi tới, chắc là để tiễn Khương Diễm ra xe.
Tiểu Lộ lén chụp một tấm hình, thì thào:
“Thật muốn xin chữ ký của anh ấy rồi đem bán cho fan.”
“Chữ ký cũng bán được à?” Lâm Nhuận Cẩm ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Lộ đắc ý đáp: “Được chứ, lần trước tớ xin chữ ký của Hồ Ốc, bán ba trăm năm chục đó.”
Lâm Nhuận Cẩm tròn mắt kinh ngạc.
Kiếm tiền dễ thế sao?
Bên kia, một nhân viên vừa cắn đùi gà vừa tặc lưỡi: “Cho nên bây giờ đi xin chữ ký minh tinh, phần nhiều không phải fan, mà là dân phe.”
Đỗ chế tác liếc sang xe đồ ăn không có ai xếp hàng: “Tiểu Khương, ăn chút gì rồi hãy đi, đều do Chu tổng bên Vô Hạn Giải Trí gửi tới đấy. Lát nữa cậu còn phải quay cảnh đêm nữa mà, ăn cho no bụng đi.”
Khương Diễm liếc nhìn xe đồ ăn. Hôm nay anh bận quá, từ sáng chỉ mới ăn được chút ít, giờ ngửi thấy mùi đùi gà rán thơm phức, quả thực thấy đói, liền cười hỏi: “Còn món gì ngon nữa không?”
Tiểu Lộ hồi hộp huých Lâm Nhuận Cẩm: “Cậu nói nếu tớ gọi anh ấy sang, anh ấy có qua không?”
Lâm Nhuận Cẩm lắc đầu: “Chắc là không đâu.”
Trời vừa nóng vừa ngột ngạt, gió thổi qua cũng toàn hơi nóng. Nếu là cô, chắc cũng chọn về xe nghỉ ngơi bật điều hòa cho mát.
“Gọi qua làm gì, có anh ấy ở đây thì mình ăn uống cũng không tự nhiên.” Nhân viên trường quay chen vào, “Hơn nữa, người ta là đại minh tinh, sao có thể bất chấp hình tượng mà ngồi xổm vỉa hè ăn cùng bọn mình chứ.”
Tiểu Lộ hừ một tiếng: “Không thử thì sao biết. Nếu qua đây chẳng phải lại càng thể hiện anh ấy gần gũi sao?”
Nhân viên nhún vai cười: “Thế thì cậu gọi đi.”
“Anh Diễm!” Tiểu Lộ nói gọi là gọi luôn.
Nghe thấy tiếng gọi từ bên cạnh, Khương Diễm nhận lấy đùi gà từ tay đầu bếp xe đồ ăn, nói cảm ơn rồi nghiêng mặt, mỉm cười với ba người đang nhìn mình.
Dù Lâm Nhuận Cẩm đang đeo khẩu trang làm việc, Khương Diễm vẫn nhận ra cô. Làn da cô quá trắng, nổi bật hẳn giữa đoàn phim toàn những người sạm đen vì nắng gió.
Tiểu Lộ lại gọi: “Anh Diễm, có muốn qua đây ăn cùng không?”
Lâm Nhuận Cẩm và nhân viên trường quay đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, cả hai đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn thẳng về phía Khương Diễm.
Khương Diễm sảng khoái gật đầu: “Được thôi.”
“Tiểu Lộ, giỏi ghê.” Nhân viên trường quay thấp giọng khen.
Trợ lý hơi nhíu mày: “Anh Diễm…”
Đỗ chế tác không nói gì, chỉ vỗ vai Khương Diễm một cái rồi đi trước.
“Không sao, cậu lên xe đợi tôi trước đi.” Khương Diễm vừa nói vừa bước tới, đứng ngay vị trí trống bên cạnh Lâm Nhuận Cẩm.
Tiểu Lộ vui mừng hết cỡ, ngẩng đầu nói: “Anh Diễm, đùi gà này ngon cực, anh có thể ăn thêm mấy cái!”
Nhân viên trường quay cười tít mắt: “Anh Diễm chắc phải kiêng calo chứ, xem kìa, da gà đều đã l*t s*ch rồi.”
Khương Diễm ôn hòa: “Không phải, tôi đơn giản là không thích ăn da gà thôi.”
“Anh Diễm, anh ký tên cho em được không?” Tiểu Lộ lôi ra tấm thẻ và bút đã chuẩn bị từ trước, không hề ngại ngùng:
“Thật ra em cũng là fan của anh đó!”
“Không thành vấn đề.” Khương Diễm vẫn cầm đùi gà trong tay, cúi đầu liếc sang người đang im lặng ăn bên cạnh:
“Cô giáo Tiểu Lâm, có thể giúp tôi cầm hộ cái hộp không?”
Lâm Nhuận Cẩm sững lại.
Hả? Anh… anh đang gọi cô đó sao? Còn gọi là “cô giáo”?
Tiểu Lộ cười thúc giục: “Nhuận Cẩm, nhanh nhanh!”
“À… được.” Cô vội vàng đưa tay phải nhận lấy hộp đồ từ tay Khương Diễm.
“Cô tên gì, tôi ký tặng luôn nhé.” Khương Diễm vừa viết vừa hỏi.
Tiểu Lộ hơi xấu hổ xua tay: “Không cần đâu ạ, anh chỉ cần viết bên cạnh một câu ‘ngày ngày vui vẻ’ là được rồi!”
Khương Diễm nhìn cô ấy một cái, khẽ cười không nói gì.
“Ơ? Anh Diễm, anh chưa về à?” Người lên tiếng là Tôn Gia tổ trưởng phục trang, rất thân với Khương Diễm, từng hợp tác mấy lần. Cô ấy đi thẳng tới.
“Chị Gia.” Khương Diễm trả lại bút và thẻ cho Tiểu Lộ, nửa quỳ xuống lấy lại đùi gà từ tay Lâm Nhuận Cẩm:
“Ăn chút rồi về.”
“Thật hiếm nha.” Tôn Gia lấy điện thoại ra:
“Nào, để tôi chụp cho các em một tấm, tối đăng lên Weibo, biết đâu tăng thêm fan.”
Khương Diễm cười bất đắc dĩ.
“Hay quá hay quá.” Tiểu Lộ liền nép lại gần Lâm Nhuận Cẩm, “Anh trường quay, anh đứng bên phải anh Diễm đi.”
Khương Diễm hơi nghiêng lại gần Lâm Nhuận Cẩm, cả người ngồi xổm xuống. Anh dùng khăn giấy trong hộp kẹp đùi gà đưa lên miệng.
Lâm Nhuận Cẩm cũng bắt chước tư thế đó, tay kia giơ ký hiệu chữ V, đôi mắt cong cong rạng rỡ. Đây là niềm vui thật sự từ tận đáy lòng, dù sao thì đây cũng là chụp chung với minh tinh lớn mà!
Lúc này, Chu Chỉ Nguyên cùng A Hiền đi ngang qua, tiện mắt nhìn sang chỗ xe đồ ăn.
A Hiền trố mắt, hâm mộ thốt lên: “Tôi cũng muốn qua chụp ảnh xin chữ ký, Khương Diễm chính là thần tượng của Tĩnh Văn mà!”
“Ừ, thì qua đi, nhanh lên.” Chu Chỉ Nguyên lạnh giọng đáp, không quay đầu, sải bước rất nhanh.
Là một trợ lý tự nhận mình mắt sáng và giỏi đoán ý chủ, A Hiền đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi.
Vừa rồi anh Nguyên… đang tức giận sao? Tại vì cái gì chứ?
Anh ta xoa cằm, nghi hoặc nhìn về phía xe đồ ăn kia.
“Bên cạnh Khương Diễm kia chẳng phải là vợ anh Nguyên sao?”
Năm phút sau, A Hiền chẳng những giúp bạn gái mình theo đuổi thần tượng thành công, mà còn lôi cả Lâm Nhuận Cẩm đến chỗ xe.
Thật ra Lâm Nhuận Cẩm rất không muốn tới. Cô cảm giác trên người mình toàn mùi mồ hôi, hơi khó chịu, mà Chu Chỉ Nguyên lại rất nhạy cảm với mùi hương. Trong khoang xe nhỏ như vậy, sao anh có thể không ngửi thấy.
Cô đứng trước cửa xe, lưỡng lự mãi, chẳng dám bước lên.
A Hiền cũng không tiện ép cô, bèn tìm cớ chuồn: “Chị dâu, chị lên xe đi nhé. Bạn gái tôi vừa tan học, tôi qua quán cà phê gần đây gọi video với cô ấy đã.”
Anh ta chạy còn nhanh hơn thỏ.
Lâm Nhuận Cẩm quay lưng về phía cửa xe, nghĩ bụng đã đến rồi thì không nên quay về tay không. Cô cúi đầu chỉnh lại tóc, rồi cẩn thận hít thử người mình, thật ra mùi cũng không nặng lắm.
Lấy hết dũng khí, cô đưa tay nắm chốt cửa kéo.
Kéo không ra.
Khóa rồi?
Cô liếc nhìn chiếc xe, phát hiện không phải chiếc off-road tối qua.
Chẳng lẽ A Hiền đưa nhầm xe?
Hay là Chu Chỉ Nguyên cố tình không mở khóa?
Lâm Nhuận Cẩm lại thử kéo, vẫn không được. Cô hít sâu một hơi, tâm trạng vốn đã không tốt nay càng tụt dốc, bèn rụt tay lại, quay người định về khách sạn. Nào ngờ, lại bị người bất ngờ xuất hiện trước mặt chặn đường.
Chu Chỉ Nguyên cúi mắt nhìn cô.
Còn dám bĩu môi giận dỗi? Vừa rồi chẳng phải còn cười tươi sao?
Lâm Nhuận Cẩm khựng lại:
“Anh… anh sao lại ở đây?”
“Không ở đây thì ở đâu?” Anh bước ngang qua cô.
Thứ cầm trên tay vô tình lướt qua mu bàn tay cô, nóng đến mức cô rụt tay lại. Nhưng cô không kêu lên, chỉ chăm chú nhìn bàn tay anh.
Càng nhìn càng thấy giống hộp mì hoành thánh anh ăn tối qua.
Cô khẽ thổi mu bàn tay mình, rồi lặng lẽ đi theo anh lên xe.
Còn chưa kịp nói gì, cô đã thấy anh mở hộp cơm, xé đôi đũa dùng một lần, gắp một viên hoành thánh cho vào miệng, rồi lại gắp viên thứ hai.
Tim cô nghẹn lại một nhịp, hóa ra không phải anh mua cho cô.
Cô xoa mu bàn tay, im lặng ngồi đợi anh ăn xong.
Đột nhiên, anh buông đũa, viên hoành thánh thứ hai rơi trở lại trong hộp. Ánh mắt anh liếc sang cô: “Em bị câm rồi à?”
“Không có mà.” Cô theo phản xạ trả lời, nhưng sau đó mới nhận ra giọng điệu anh chẳng dễ nghe gì. Trong lòng lập tức thấy ấm ức, vô duyên vô cớ lại trút giận lên cô, với người khác thì nho nhã, sao đến cô lại như thế.
Cô bực bội quay mặt ra cửa sổ.
Chu Chỉ Nguyên nhìn cô hồi lâu, cười nhạt: “Cái mặt cau có đó, em bày ra cho ai xem?”
Vốn định im lặng đến cùng, Lâm Nhuận Cẩm rốt cuộc cũng nhịn không được: “Ai nhìn thì em bày cho người đó xem.”
Cô từng bị nói giọng quá mềm, cho dù có to tiếng cũng chẳng nghe ra được là đang nổi nóng, hoàn toàn không có sức nặng.
Khóe môi anh nhếch nhẹ, đặt hộp hoành thánh lên bảng điều khiển, rút khăn giấy chậm rãi lau tay, cười ý vị sâu xa: “Vậy cho tôi hỏi, Lâm tiểu thư, tại sao tôi phải chịu cái sắc mặt đó của em?”
Lông mi cô rũ xuống, bóng tối che đi hết thảy cảm xúc nơi đáy mắt: “Vậy thì em xuống xe.”
“Tôi đâu có giữ em lại.” Anh đáp dứt khoát.
Cô nghiến răng, đưa tay kéo chốt cửa, đẩy một cái.
Lại không mở ra được.
Tối nay cái cửa này như cố tình chống đối cô vậy.
Hóa ra anh vốn chẳng hề mở khóa.
Cô bỗng lặng đi, vai trĩu xuống, gương mặt bị phủ trong ánh sáng mờ tối.
Nhún nhường vô ích, hờn dỗi vô ích, trước mặt một người hoàn toàn chẳng để tâm đến mình, mọi nỗ lực đều thành công cốc. Cô lẽ ra phải sớm nhận ra điều này mới phải.
“Em lại khóc nữa rồi.” Chu Chỉ Nguyên kéo mạnh thân thể cô xoay đối diện với mình. Thấy cô định tránh, anh nhanh chóng vòng tay qua vai, ghì chặt cô vào ngực, bàn tay còn lại nâng cằm cô, ánh mắt dừng trên hai hàng lệ, “Người em có mùi gì vậy?”
Lâm Nhuận Cẩm: “…”
Nước mắt lập tức ngừng lại.
Cô bướng bỉnh quay đầu sang chỗ khác, tránh ánh nhìn của anh.
“Hửm?” Anh cúi xuống, cố ý ghé sát ngửi nơi cổ cô, giọng châm chọc: “Khó mà miêu tả nổi… mùi mồ hôi.”
Mặt cô khi thì đỏ bừng, khi thì tối sầm. Cô chống tay lên ngực anh, ra sức muốn đẩy ra cũng vô ích, hoàn toàn không nhúc nhích. Nhưng cô vẫn cố tỏ thái độ, ít nhất cũng phải phản kháng một lần.
Anh dễ dàng giữ chặt hai tay cô: “Nói đi, lại khóc cái gì?”
Cô im lặng.
Anh nhướng mày, mũi dán sát vành tai nhạy cảm của cô, môi cũng lơ lửng nơi vành tai, vừa phát hiện cơ thể cô run rẩy, anh liền thản nhiên hỏi: “Khương Diễm không ngửi thấy mùi trên người em à?”
Quá đáng thật! Lâm Nhuận Cẩm tức tối trừng mắt: “Nếu anh thấy em hôi thì mở cửa cho em xuống! Sao còn làm như chó vậy, đi ngửi khắp nơi!”
__
Xong rồi. Cô vừa nói cái gì vậy? Chó? Cô lại dám ví anh như chó?
Cô len lén nhìn anh một cái. Gương mặt anh vẫn bình thản, nhưng cô cảm thấy đó chỉ là sự yên lặng trước cơn bão.
Cầu cứu Khổng Mạn!
Sau này, khi biết chuyện, Khổng Mạn ở bên kia màn hình còn giơ ngón cái khen cô, nói quả thật phải nhìn bằng con mắt khác.
“Ngửi khắp nơi như chó đúng không.” Chu Chỉ Nguyên bất ngờ bật cười, “Vậy cười toe toét khắp nơi thì giống cái gì? Giống nam thần của em à?”
Lâm Nhuận Cẩm: “Hả?” Anh đang nói gì, nói ai?
Anh cảm nhận được toàn thân cô đã bớt căng thẳng so với lúc nãy, liền bế cô ngồi lên đùi mình.
Cô cúi xuống nhìn, nhớ lại tối qua cũng ngồi với tư thế ám muội thế này, quần áo bị nhàu nát đến không mặc ra ngoài được. Hơn nữa, cô không muốn kiểu “một lần thân mật xóa hết ân oán” như thế.
Mặt đỏ bừng, cô giãy giụa: “Em không muốn vậy, anh có thể cho em xuống xe không?”
“Không muốn vậy? Vậy là thế nào?” Rõ ràng hiểu ý cô, anh vẫn cố tình dùng lời lẽ tr*n tr** chọc tức:
“Ý là như tối qua? Em nắm tay tôi, bắt tôi xoa đến nhũn ra, còn khiến người tôi toàn dính nước?”
Mắt cô đỏ hoe, oán trách nhìn anh: “Tại sao anh cứ phải bắt nạt em?”
Anh cười nhạt: “Tôi bắt nạt em chỗ nào? Chỉ vì tôi không cười với em như với những người khác?”
Cô ngẩn người, nhưng vẫn vội vàng nói ra nỗi lòng: “Anh đối xử với người khác thì dịu dàng, còn với em thì lúc nào cũng lạnh lùng… Lần trước trên giường em muốn nói với anh, xin anh đừng lạnh nhạt với em như vậy nữa, nhưng anh chỉ biết hôn em thôi!”
Anh lập tức bày ra gương mặt lạnh lùng cô vừa nhắc đến: “Xin lỗi, giờ tôi cũng chỉ biết hôn.”
Chữ “em” chưa kịp thốt ra, hai tay anh đã đẩy cô áp vào lưng ghế trước, rồi cúi xuống phủ lấy môi cô.
Không hề dạo đầu, anh trực tiếp cạy môi răng cô, hôn sâu đầy bá đạo và thô bạo.
Bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, cuối cùng cô chỉ có thể vô lực để mặc anh chi phối.
May mà anh không tiến xa hơn, nụ hôn kết thúc, chỉ ôm eo cô kéo vào lòng, rồi lại hôn xuống từng chỗ: má, tai, cổ… chẳng sót nơi nào.
Thật khó hiểu. Vừa nãy còn chê cô hôi, giờ lại hôn đến mức như muốn ăn sạch mồ hôi của cô.
Không biết có phải cảm nhận được cô đang thầm oán trách, anh bỗng cắn nhẹ lên cổ cô.
“Á… đừng cắn…”
“Không phải em nói tôi giống chó sao?” Giọng anh bình thản, “Loại chó như tôi, chính là thích cắn người.”
Cô đưa tay sờ chỗ bị cắn, chắc sẽ để lại dấu. Tối qua kịch liệt vậy, mà anh còn chẳng để lại vết gì.
Cô vội vén tóc che trước ngực, muốn giấu đi.
Ai ngờ, anh bất ngờ cúi xuống, mạnh mẽ hôn m*t ngay dưới xương quai xanh.
Cô sững người, cúi nhìn xuống là thấy một dấu đỏ rõ rành rành.
Anh tựa lưng ghế, thản nhiên ngắm “tác phẩm” vừa để lại:
“Tóc em có che được tới đây không?”
“Chu Chỉ Nguyên, anh cố ý.”
Anh nhướng mày, cong môi cười: “Thì sao nào?”
Cô bình tĩnh hỏi:
“Tối nay ai chọc anh không vui? Anh định trút giận lên em, người vô tội sao?”
“Lâm Nhuận Cẩm, em không vô tội.”
“Vậy em đã làm gì?”
Chu Chỉ Nguyên nhìn cô một lúc lâu, khẽ nói: “Thật chẳng có thú vị gì.”
Lâm Nhuận Cẩm làm bộ muốn xuống xe: “Em xuống đây.”
Anh lập tức kéo cô lại gần, mặt còn vùi vào chỗ phập phồng nơi ngực cô cọ cọ: “Nói đi, em bày sắc mặt cho tôi xem làm gì, tôi có trêu chọc gì em đâu?”
Lâm Nhuận Cẩm thật sự nghi ngờ anh có “hội chứng thích mùi” rồi.
“Em nói đi.”
“Lúc nãy lúc anh lên xe, làm bỏng tay em.” Cô nhỏ giọng đáp.
Anh khựng lại, nắm lấy tay phải của cô, trên mu bàn tay quả thật có vết đỏ nhàn nhạt. Khó trách cô ấm ức đến mức rơi nước mắt.
“Được rồi, lỗi là ở tôi.”
Anh đưa tay trái mò sang bên, lấy điện thoại, mở WeChat, chuẩn bị nhắn A Hiền đi mua thuốc trị bỏng.
Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm vô thức rơi xuống màn hình WeChat của anh, tim bỗng mềm đi. Cô đặt tay ngăn lại, khẽ nói:
“Em về bôi gel lô hội là được rồi. Em bày sắc mặt với anh cũng không hẳn chỉ vì chuyện này… hơn nữa, anh cũng bày sắc mặt với em mà.”
Chu Chỉ Nguyên tự động bỏ qua vế sau:
“Không phải vì chuyện này, vậy còn vì cái gì? Nói một lần cho xong.”
“Em vừa mới nói với anh rồi.”
“Câu nào?”
Môi Lâm Nhuận Cẩm mím chặt, không đáp.
Anh đành tự ngẫm lại.
Nửa phút sau, anh khó hiểu hỏi: “Tôi đối xử tốt với mấy người phụ nữ khác?”
Thứ nhất, người ta chẳng chọc gì đến anh. Thứ hai, anh cũng đâu có tươi cười niềm nở.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ thốt: “Không phải sao?”
Anh nhạt giọng: “Em nghĩ nhiều rồi, tôi với ai cũng thế cả.”
“Với em thì không.”
“…Em nhất định phải chấp nhặt cái này?”
Lâm Nhuận Cẩm mệt mỏi: “Thôi tối nay dừng ở đây đi, em muốn về khách sạn ngủ.”
Lần này Chu Chỉ Nguyên không ngăn, cửa xe cũng được mở khóa. Anh đưa cho cô bát hoành thánh:
“Em nghĩ tối mai tôi sẽ lại tới sao?”
“Anh không cần đi thăm diễn viên công ty mình sao?” Lâm Nhuận Cẩm từ trong lòng anh đứng dậy, chỉnh lại dáng vẻ, đẩy cửa xe, tay cầm hộp hoành thánh vừa lấy lại, xuống xe còn quay đầu mỉm cười với anh: “Ngủ ngon.”
Cửa xe đóng lại.
Nụ cười ấy vẫn ở trên môi cô, cho đến khi trở về khách sạn.
Chỉ vì… cô thấy trong WeChat của anh, tài khoản của cô đã được ghim lên đầu danh sách.