Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 30

Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm sau là cảnh mặt trời mọc, được quay ở công viên cách khách sạn ba cây số. Diễn viên phải có mặt ở khu vực hóa trang lúc bốn giờ sáng, còn tổ hóa trang và phục trang thì phải dậy từ hai giờ rưỡi.

Lâm Nhuận Cẩm vừa nghe chuông báo thức reo đã lập tức bật dậy, trong khi Tiểu Lộ chỉ tắt chuông rồi xoay người ngủ tiếp.

Cô rửa mặt xong đi ra, thấy Tiểu Lộ vẫn còn ngủ say, liền vội vàng chạy tới lay:
“Tiểu Lộ! Mau dậy, mười phút nữa là phải xuất phát rồi.”

“Hả? Trời ơi! Mới chợp mắt thôi mà?” Tiểu Lộ bật dậy như lò xo, chẳng kịp xỏ giày đã lao vào phòng tắm, vừa chạy vừa lẩm bẩm rằng sau này nhất định sẽ không thức khuya gọi điện với bạn trai nữa.

Trong lúc lấy đồ, Lâm Nhuận Cẩm tiện tay vác luôn hai cái túi của Tiểu Lộ lên vai, để lát nữa cô ấy chỉ cần đi thẳng cho nhanh. Cô còn phải xuống trước để mua cà phê cho Mễ Phong.

“Tiểu Lộ, đồ của cậu tớ cầm luôn rồi, mau ra nhanh nhé.” Nói xong, cô đóng cửa lại.

Khi tới xe buýt của đoàn, ngay từ ngoài cửa Lâm Nhuận Cẩm đã nghe thấy tiếng Mễ Phong đang cằn nhằn, thậm chí còn tranh cãi ầm ĩ với Lý Đức Chính.

Cô đặt hết túi xuống chỗ ngồi, đứng lưỡng lự ở bậc thang, cảm thấy lúc này mà bước vào sẽ hơi ngượng ngập.

“Cô bé, đừng chắn cửa.”

Nghe tiếng nhắc, cô giật mình quay đầu, rồi vội vàng lùi sang một bên nhường chỗ cho người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước lên trước.

Người đó mỉm cười: “Cảm ơn.”

Đúng vậy, đó chính là Dương Tiêu chồng của Bạch Hinh Liên. Nhưng sao ông ta lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa vừa lên xe, Lý Đức Chính và nhà sản xuất Đỗ đã lập tức đứng dậy bắt tay chào hỏi thân mật.

Ban đầu cô định chờ Tiểu Lộ tới rồi cùng đi, nhưng đúng lúc ấy Mễ Phong gọi điện đến. Cô không chút do dự bấm tắt, nhét điện thoại vào túi rồi nhanh chân bước lên xe.

Thấy Lâm Nhuận Cẩm xuất hiện, mặc kệ các lãnh đạo đang trò chuyện, Mễ Phong liền to tiếng quát: “Lâm Nhuận Cẩm, cà phê đâu? Mua chưa?”

Lâm Nhuận Cẩm vội vã đi dọc lối đi về phía sau, hạ giọng đáp: “Mua rồi, mua rồi.”

Dương Tiêu kinh ngạc quay lại nhìn cô.

Lý Đức Chính vừa nghe lời Mễ Phong đã cau mày: “Mễ Phong, cậu có nhầm không? Tiểu Lâm là trợ lý công việc của cậu, đâu phải trợ lý đời sống. Sao ngay cả cà phê cũng bắt người ta đi mua?”

Trong đầu ông còn nghĩ: nếu lần tới Chu Chỉ Nguyên đến thăm đoàn mà thấy vợ mình vừa mệt rã rời, vừa bị sai vặt đi mua cà phê, thì chẳng phải lại cho ông sắc mặt khó coi sao!

Mễ Phong lạnh giọng: “Tôi muốn vậy, cô ấy cũng đồng ý.”

Lâm Nhuận Cẩm thật sự không hiểu sao Mễ Phong lại có gan ngang ngược đến vậy, dám tỏ thái độ kêu ngạo với cả đạo diễn. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, cách đây hai tháng trong cuộc họp, anh ta cũng thường xuyên gây gổ y như thế.

Nhà sản xuất Đỗ kéo tay Lý Đức Chính, cười nói:

“Dương tổng, không ngờ sáng sớm mà ngài cũng ghé qua.”

“Trước chuyến công tác, tôi muốn tới xem một chút.” Dương Tiêu đáp.

Sau này vẫn là Tiểu Lộ đi dò hỏi mới biết, thì ra Dương Tiêu chính là đại diện của bên nhà đầu tư chính.

Thẩm Kính Ninh và Trần Tuyên cùng đến, hai người đều có xe lưu động riêng. Lâm Nhuận Cẩm gần như phải chạy hai đầu, vừa lo bên này vừa phải qua chỗ Trương Vân Đình để phụ cô ấy trang điểm cho Thẩm Kính Ninh.

Lúc năm giờ sáng, mọi người đều đã vào vị trí, chỉ chờ mặt trời lên là chính thức bấm máy.

Rất nhanh, chân trời bắt đầu loang ra màu trắng nhạt dịu dàng. Nghe hiệu lệnh của đạo diễn hiện trường, các tổ lập tức vào trạng thái làm việc.

Lâm Nhuận Cẩm tranh thủ chụp mấy tấm bầu trời vừa quay, gửi cho Khổng Mạn, rồi cất điện thoại, tập trung quan sát trường quay.

“Cần thu âm vướng khung hình!”

“Cần để ý, lại vướng rồi! Ôi dào, lại lọt vào khung tiếng thu!”

“Anh Chính, xin lỗi xin lỗi.”

Tháng bảy, gió sớm cũng toàn hơi nóng. Thẩm Kính Ninh lại vốn thuộc dạng dễ ra mồ hôi, mới quay được chốc lát, Lâm Nhuận Cẩm đã phát hiện eyeliner của cô ấy hơi lem, gương mặt cũng bắt đầu đổ dầu. Nhân lúc tổ thu âm đổi cần, cô vội vàng chạy ra thấm dầu, chỉnh lại lớp trang điểm.

Chưa tới một phút, đạo diễn hiện trường đã gấp rút thúc: “Hóa trang xong chưa, còn đợi các cô đó!”

Lâm Nhuận Cẩm nhanh đáp: “Xong rồi ạ!”

Cô nhìn kỹ gương mặt tinh xảo của Thẩm Kính Ninh lần cuối, rồi cúi người chạy về dưới gốc cây. Vừa lúc đang dồn đồ vào túi, khóe mắt liếc thấy có một bóng người đứng ngay bên cạnh.

Là Dương Tiêu. Ông đã đi tới.

“Lâm Nhuận Cẩm, lâu quá không gặp, lúc nãy còn không nhận ra cháu.”

Cô ngẩng đầu, kéo khóa túi, nở nụ cười gượng gạo: “Cháu chào chú Dương.”

Dương Tiêu mỉm cười: “Hôm trước nghe Dao Dao bảo cả cháu với Đông Viễn đều tới rồi. Chú bận quá, không thì đã gọi hai chị em sang nhà ăn một bữa.”

“Có dịp nhất định bọn cháu sẽ qua. Cảm ơn chú.” Lâm Nhuận Cẩm chỉ mong cuộc trò chuyện dừng ở đây. Cô cần tập trung làm việc, không muốn phân tâm, cũng không hề muốn nói chuyện nhiều với ông ấy. Biết ông  ấy không có ác ý, nhưng cô lại thấy ngại ngần.

“Sao mẹ cháu không bảo là cháu đang làm việc ở đoàn phim?” Dương Tiêu tiếp, “Hơn nữa còn làm trợ lý, vất vả lắm đấy.”

Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, thẳng thắn: “Chú Dương, giờ không tiện trò chuyện, cháu phải làm việc ạ.”

Ông ấy nhướng mày, cười nói: “Được thôi, vậy để hôm khác, nhờ mẹ cháu hẹn một bữa, chúng ta cùng ăn cơm.”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu.

Đợi ông ấy đi rồi, cô mới thấy không khí thoáng đãng hơn nhiều.

Một lát sau, Tiểu Lộ chạy tới, đưa cho cô một lon Red Bull, còn hớn hở khoe:
“Tấm ảnh có chữ ký tối qua bán được rồi, năm trăm lận. Biết thế tớ hét giá cao hơn, để họ mặc cả cũng vẫn lãi.”

Lâm Nhuận Cẩm bật lon nước, cười:
“Xem ra fan cuồng của Khương Diễm cũng nhiều thật.”

“Biết vậy lúc đó bảo cậu nói cũng là fan, để anh ấy ký thêm mấy tấm.” Tiểu Lộ bỗng nhớ ra: “À, suýt nữa quên, tối qua cái người gọi cậu đi chính là trợ lý của Chu tổng phải không? Anh ta gọi cậu qua làm gì thế?”

“Ờm…” Lâm Nhuận Cẩm còn đang nghĩ cách trả lời, thì bên kia đã có người gọi vì tóc diễn viên bị rối.

Đúng là cứu tinh! Cô đặt lon Red Bull lên bàn nhỏ: “Tiểu Lộ, để lần sau nói nhé.”

Tiểu Lộ nhìn theo bóng lưng cô chạy đi, mặt đầy vẻ hóng hớt.

Thần thần bí bí thế, chẳng lẽ là bạn trai tới à?

Quay xong cảnh buổi sáng, cả đoàn tạm nghỉ, trưa ăn cơm, chiều quay tiếp, tối còn có mấy cảnh đêm.

Trong lúc ăn, Tống Đào dẫn vào một cô gái, giới thiệu với mọi người: “Đây là trợ lý mới, từ nay sẽ theo chị Trương Vân Đình.”

Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm khẽ mở to.

Trước đó ai cũng nghe nói tổ hóa trang đã cố định nhân sự, sẽ không tuyển thêm, thế mà mới khai máy được mấy hôm đã có thêm người.

Mễ Phong vắt chân chữ ngũ, ngẩng mắt khỏi màn hình điện thoại liếc qua: “Cô ta rảnh chết đi được, còn cần trợ lý gì nữa.”

Trương Vân Đình lập tức lườm: “Anh có thấy lúc tôi bận thì thế nào không?”

Tống Đào xen vào:
“Bình thường cô ấy đi theo hỗ trợ Vân Đình, nhưng ở đâu có việc thì cứ cũng có thể phụ một tay.” Cô ta ngó đồng hồ, nhắc cả đoàn:
“Ăn xong thì nghỉ chút, tối nay phải quay đến tận nửa đêm. Đặc biệt là cậu, Mễ Phong, đừng cắm mặt chơi điện thoại nữa, ngủ đi cho khỏe, kẻo đến lúc lại phát cáu.”

Nói xong, ánh mắt cô rời sang bên cạnh: “Lâm Nhuận Cẩm, lát nữa em dẫn Tiểu Hạ đi làm quen với đoàn nhé.”

“Vâng.” Lâm Nhuận Cẩm gật đầu.

Tiểu Hạ là cô gái ít nói, việc gì cũng chịu làm, chỉ có điều thường không nghe rõ lời Mễ Phong, phản ứng lại chậm. Phải để anh lặp lại đôi lần mới hiểu.

Buổi chiều trước khi bắt đầu, Mễ Phong bảo Tiểu Hạ đi khử trùng kẹp mi cong và mấy dụng cụ khác, cô lại như đang lơ đãng, quay lưng thu dọn chẳng nghe thấy, hoàn toàn không có phản ứng. Lâm Nhuận Cẩm vội vàng nhận lời thay.

Mễ Phong chống nạnh, hít sâu: “Tiểu Hạ, tốt nhất là đừng có xuất hiện trước mặt tôi để chọc tức tôi.”

Tiểu Hạ chỉ ngơ ngác chớp mắt.

Dù vậy, có thêm Tiểu Hạ, Lâm Nhuận Cẩm vẫn đỡ hơn rất nhiều, ít nhất có thể thở một chút.

Trời tối, cuối cùng cũng mát hơn.

Lâm Nhuận Cẩm thay bộ đồ chống nắng cả ngày, cũng thay luôn quần áo dính mồ hôi, mặc bộ mát mẻ hơn để tiếp tục làm việc.

Đến bữa tối, nghe người bên cạnh kháo nhau có người đến thăm Thẩm Kính Ninh, còn mua trà sữa cho mọi người.

Mắt cô sáng rỡ, phản xạ đầu tiên nghĩ ngay tới Chu Chỉ Nguyên. Cô ngẩng nhìn về phía đạo diễn, không thấy, liền hỏi:
“Anh ấy đang ở đâu? Tôi cũng muốn một ly trà sữa.”

“Ở ngoài, chỗ ven đường ấy.”

Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng đậy hộp cơm chưa ăn xong, cất sang một bên, lấy gương trong túi trang điểm soi qua, tô lại chút son rồi bước vội ra ngoài.

Ra đến nơi thấy một nhóm người đang nhận trà sữa. Cô không chen vào, mà đưa mắt tìm quanh.

Không thấy Chu Chỉ Nguyên.
Ngược lại, bắt gặp nữ số bốn đi cùng một gã đàn ông thấp bé, đội mũ, chui vào xe.

Chẳng lẽ người đến thăm không phải anh?

Cô lấy điện thoại, định mở WeChat, thì bất ngờ nghe ai đó gọi tên mình. Giọng này rất quen.

Là Cảnh Liệt.

Quả nhiên, chính anh đang tựa vào chiếc xe đen, cửa sau mở, có người ngồi bên trong, hai chân thon dài duỗi ra ngoài.

Lâm Nhuận Cẩm bước lại: “Anh Cảnh, chị Kính Ninh.”

Bên ngoài đông người, không ít fan nữa, Thẩm Kính Ninh ngồi với một người đàn ông lạ lẫm thế này, không sợ bị chụp lại sao?

Trong xe, Thẩm Kính Ninh khẽ gật đầu, nhấp một ngụm nước rau củ, cười nói: “Lâm Nhuận Cẩm, sếp cũ của em sáng nay còn nhắc lâu rồi không gặp, tối nay đã bay tới rồi.”

Cảnh Liệt thong thả nói:
“Tới công tác.”

“Ồ.” Lâm Nhuận Cẩm gật gù, rồi hỏi:
“Thế còn anh Đại Hùng, bọn họ không đi cùng à?”

“Không, chỉ mình anh thôi.” Cảnh Liệt nhìn cô kỹ hơn, thấy cô gầy đi, “Làm việc ở nơi này có quen không?”

“Anh yên tâm, Lâm Nhuận Cẩm bây giờ tuy chỉ là trợ lý, nhưng chỉ cần theo thêm vài bộ phim nữa là có thể làm hóa trang chính rồi.” Thẩm Kính Ninh bước xuống xe, mặc váy dài, gió đêm thổi tung tà váy càng thêm quyến rũ. Cô ấy vỗ vai Cảnh Liệt, ngón tay còn khẽ véo da thịt anh:

“Em phải quay tới khoảng hai rưỡi sáng, ba giờ anh tới đón. Khi ấy em dẫn Lâm Nhuận Cẩm đi cùng.”

Lâm Nhuận Cẩm chớp mắt, ngơ ngác:
“Đi đâu cơ?”

“Ăn crawfish. Đi không? Cảnh Liệt mời.” Thẩm Kính Ninh cười.

“Thôi thôi, ba giờ em chắc còn chưa xong, còn phải dọn dẹp nữa.” Lâm Nhuận Cẩm thật sự không rảnh.

Hơn nữa, vừa rồi cô rõ ràng thấy Thẩm Kính Ninh tự nhiên nắm vai Cảnh Liệt. Nếu không thân mật, sao lại tự nhiên đến vậy? Cô sợ đi theo sẽ thành người thừa.

“Không sao, bọn chị chờ. Ngày mai cũng đâu có cảnh sáng sớm. Hiếm khi anh ấy qua đây, đừng làm mất hứng.” Thẩm Kính Ninh khoanh tay cười.

Cô nhìn hai người, thấy họ có vẻ thật lòng rủ, liền đáp:
“Để xem, nếu xong sớm em đi cùng, còn muộn thì em không làm phiền nữa.”

Cảnh Liệt gật đầu.

Xem ra tối nay Chu Chỉ Nguyên sẽ không đến. Tin nhắn WeChat thì có, anh bảo vừa rời công ty.

Khi đó đã nửa đêm.

Lâm Nhuận Cẩm nhắn: [emoji]

Chu Chỉ Nguyên: [Hối hận không?]

Hối hận vì rời tiệm chụp ảnh để đến đây tự chuốc khổ sao?

Cô nhắn lại: [Hoàn toàn không, em thấy rất vui.]

Rồi cô gửi thêm hai tin: [Thèm quá, muốn về ngủ trên cái giường to.][Là cái giường to bên đối diện ấy!]

Anh: [Mai mấy giờ quay?]

Cô: [Khoảng mười giờ sáng.][Em muốn về, xong việc em sẽ bắt xe về.]

Anh: [Lắm tiền ghê.]

Cô: [Thế anh tới đón em nhé?]

Anh: [Không dám.][Ai biết được em lại trách tôi bày sắc mặt nữa thì sao.]

Đọc đến tin cuối, Lâm Nhuận Cẩm cười tủm tỉm: [Đúng là anh đã bày sắc mặt với em. Em nghĩ cả đêm cũng không hiểu lý do là gì.]

Đúng lúc đó, Mễ Phong từ chỗ Lý Đức Chính đi qua, cầm sổ gõ lên đầu cô: “Cười gì mà hở hết cả răng thế, mau đi làm đi, chuẩn bị quay rồi.”

Cảnh cuối cùng chính là cảnh trong cơn ác mộng của cô, vụ kinh dị ở công viên.

Người treo cổ vốn là nữ số bốn đóng. Trang điểm xong hết cả, nhưng trước khi bấm máy thì bỗng dưng mất tăm.

Lý Đức Chính sầm mặt: “Năm phút nữa.”

Phó đạo diễn Vương Chí Vũ quýnh quáng. Nữ số bốn này là do anh ta giới thiệu vào, vốn là họ hàng xa bên dì, nhan sắc xinh đẹp nhưng không có công ty, không có quản lý, trợ lý chỉ là chị ruột. Giờ gọi mãi chẳng nghe máy.

“Thông rồi, thông rồi!”

Mọi ánh mắt lo lắng lập tức đổ dồn về phía người chị của nữ số bốn. 

Lâm Nhuận Cẩm vốn định chạy ra ngoài tìm, cũng khựng bước.

“Em đang ở đâu? Mau quay lại, sắp bấm máy rồi… Gì cơ? Em điên à? Lập tức về ngay… alo? Alo!”

Điện thoại bị dập máy. Gọi lại thì đã tắt nguồn.

Vương Chí Vũ cuống lên: “Cô ấy nói đang ở đâu?”

Người chị áy náy: “Bạn trai đến, cô ấy đang ở khách sạn. Cô ấy không về nữa… thật xin lỗi.”

May mà đây là cảnh cuối của cô ta.

“Muốn không tới là không tới à!” Vương Chí Vũ chửi thề, “Không có chút chuyên nghiệp nào.”

Đạo diễn hiện trường giữ bình tĩnh:
“Nghĩ cách khác đi. Cảnh này không cần rõ mặt, thậm chí có thể không lộ mặt.”

Ông ta suy nghĩ: “Anh Chính, hay tìm người vóc dáng tương tự thay thế?”

Lý Đức Chính trừng mắt:
“Còn không mau tìm!”

“Được được.” Vương Chí Vũ xách loa gọi:
“Có cô nào cao khoảng 1m68, dáng gầy không?”

Lâm Nhuận Cẩm quay về xe hóa trang, chuẩn bị sẵn sàng để họ tìm được người là hóa trang ngay.

“Một mét sáu tám?” Mễ Phong hững hờ liếc quanh. Tiểu Hạ phía sau thì hơi lùn và mũm mĩm, không hợp. Ánh mắt anh rơi vào bóng dáng mảnh khảnh phía trước, ngẫm một giây rồi gọi:
“Lão Vương, tìm được rồi.”

“Thật không? Ở đâu?” Vương Chí Vũ chạy tới.

Khi bị Tiểu Lộ đẩy vào phòng thay đồ, Lâm Nhuận Cẩm vẫn còn sững sờ.

Ác mộng thành sự thật? Người treo cổ kia hóa ra lại là cô ư?!

“Trời ơi, may mà tớ còn cái váy đỏ này.” Tiểu Lộ vội dúi vào tay cô, “Lâm Nhuận Cẩm, mau thay đi, chậm nữa đạo diễn chửi chết.”

Lâm Nhuận Cẩm cúi nhìn bộ váy.

Được thôi, có thể giúp thì giúp, dù sao cũng không cần lộ mặt, coi như có cơ hội được trải nghiệm diễn xuất. 

Thay xong, cô ngồi vào ghế hóa trang, Mễ Phong chỉnh tóc cho cô.

“Làm cho tốt vào, đừng để mất mặt tổ hóa trang. Nếu một lần qua, tôi sẽ xin đạo diễn thưởng cho cô.”

Cô gật đầu, mỉm cười: “Em sẽ cố.”

Cảnh lưng không khó, nhưng đây là nhân vật bị hại chết, phải toát ra khí tức đầy oán hận.

Trong gương, gương mặt trắng trẻo, nụ cười trong sáng của cô hiện lên. Mễ Phong gật gù: “Hoàn hảo, mau đi thôi.”

Lâm Nhuận Cẩm xách váy chạy ra hiện trường. Mải nghĩ đến diễn xuất, cô không hề để ý có một bóng dáng cao ráo đứng dưới gốc cây tối om chưa bật đèn.

Chu Chỉ Nguyên đã đứng đó quan sát khá lâu, vẫn chưa tìm ra cô. Anh định gọi điện, bỗng nghe tiếng bước chân sau lưng, quay đầu lại theo một cảm giác kỳ lạ.

Một mảng đỏ rực ùa vào tầm mắt. Váy tung bay trong gió, giống như một đóa anh túc nở rộ trong buổi sớm.

Anh sững người, vô thức đưa tay định ngăn, nhưng chỉ khẽ chạm được mấy sợi tóc lướt qua vai.

Khi kịp phản ứng, chỉ còn lại hương thơm nhè nhẹ của dầu gội pha chút mùi hoa nhài, thoảng trong không khí.

Quả thật là gặp quỷ rồi.

Còn là một nữ quỷ… mù lòa nữa.

Bình Luận (0)
Comment