Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 35

“Giờ việc gấp nhất là phải tìm được Lâm Đông Viễn trước. Lâm Nhuận Cẩm, cháu nhớ gọi điện cho Lâm Đông Viễn. Thật lạ, ngay cả A Thao cũng không liên lạc được. Nếu vẫn không tìm được nó, thì dì sẽ bảo A Thao đi Sơn Thành tìm.”

“Vâng.” Lâm Nhuận Cẩm lập tức cúp máy.

Cô mở ngay WeChat, kéo đến một cái tên “Anh Thành” rồi bấm gọi thoại. Người này trước kia có quan hệ khá thân với Lâm Đông Viễn, hiện vẫn ở Sơn Thành, biết đâu có thể nắm được tung tích của cậu ấy.

“A lô, Lâm Nhuận Cẩm à?”

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh Thành, em xin lỗi vì quấy rầy, em muốn hỏi anh…”

Chưa dứt lời, đầu dây bên kia đã ngắt ngang: “Lâm Đông Viễn đang ở bệnh viện. Anh gọi cho bố em mấy lần mà không ai nghe, vừa định gọi cho em đây.”

Ngón tay Lâm Nhuận Cẩm bất giác siết chặt lấy điện thoại: “Bệnh viện? Sao… sao em ấy lại ở bệnh viện?”

“Vì một cô gái mà đánh nhau với người ta, đánh đến mức vỡ đầu chảy máu. Nếu không phải anh tới kịp, cả hai chắc đã mất mạng ở đó rồi. Trẻ tuổi mà ra tay tàn bạo quá.”

Sắc mặt Lâm Nhuận Cẩm bỗng trắng bệch, đầu óc ù ù ong ong, mắt tối sầm lại. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, run giọng hỏi: “Bây giờ… em ấy thế nào rồi?”

“Đang cấp cứu.” Anh Thành nói, “Bố em đâu rồi? Nhà em chẳng còn ai sao? Tình hình như vậy, gia đình phải lập tức đến ngay mới được. Thôi anh không nói nữa, cảnh sát đang tìm anh. Nói thật, lỡ mà tình huống nghiêm trọng, ngay cả lúc cuối cùng người nhà cũng không có mặt, thì tiếc nuối biết chừng nào.”

Điện thoại ngắt.

Lâm Nhuận Cẩm run rẩy mở danh bạ, lật đi lật lại nhiều lần nhưng không tìm thấy số của Lâm Khiêm Dân. Mà cho dù gọi được, anh cũng đang ở nước ngoài, hoàn toàn chẳng thể giúp được gì.

Cô rơi vào hoảng loạn đến khó tin.

Bạch Hinh Liên từ trong bếp gọi cô, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy.

Đúng lúc đó, cửa phòng khách mở ra, Chu Chỉ Nguyên bước vào.

Chỉ vừa chạm vào ánh mắt anh, nước mắt Lâm Nhuận Cẩm như bị rút hết kìm nén, ào ạt rơi xuống. Không kịp nghĩ ngợi, cô lao đến, nghẹn ngào bật khóc:“Anh Chỉ Nguyên, bố em xảy ra chuyện rồi… Lâm Đông Viễn cũng xảy ra chuyện rồi…”

Giọng cô run lẩy bẩy, càng nói càng gấp gáp: “Em phải về Châu Thành, ngay bây giờ phải về, đúng, em phải về ngay, em không thể ở lại đây…”

Nói xong liền toan lao thẳng ra ngoài cửa. Chu Chỉ Nguyên cau mày, vươn tay kéo mạnh cô lại: “Em định đi đâu?”

Cô mơ hồ lẩm bẩm: “Về nhà… về Châu Thành… em phải về…”

“Trước hết em phải bình tĩnh lại đã.” Anh trầm giọng nói.

“Lâm Nhuận Cẩm, con sao thế?” Nghe tiếng động ngoài phòng khách, Bạch Hinh Liên hốt hoảng từ bếp chạy ra.

Lâm Nhuận Cẩm đôi mắt ngấn lệ, hoang mang nhìn về phía Chu Chỉ Nguyên, trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi và bất lực dâng tràn.

Bạch Hinh Liên chạy đến nắm tay cô, giọng gấp gáp: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con đừng làm mẹ sợ, nói cho mẹ biết đi!”

Lâm Nhuận Cẩm nghẹn ngào, nước mắt lăn dài: “Bố con bị ngất phải đưa vào bệnh viện… còn em trai… đánh nhau với người ta, giờ đang trong phòng cấp cứu, rất nghiêm trọng…”

Cô hoàn toàn không thể bình tĩnh, chỉ biết tuyệt vọng cầu cứu người mà cô tin tưởng nhất: “Phải làm sao đây, anh Chỉ Nguyên… em phải làm sao bây giờ…”

Bạch Hinh Liên nghe xong thì sững người, cả thân thể cứng đờ.

Sao… lại thành ra như thế?

Chu Chỉ Nguyên hiểu rõ tâm trạng cô lúc này. Năm xưa, khi bố mẹ qua đời đột ngột, anh cũng từng hoảng loạn, mất phương hướng chẳng khác gì bây giờ. Anh đưa tay khẽ nâng gương mặt đẫm lệ của cô, giọng trầm ấm kiên định: “Đừng hoảng. Bên bố em đã có cô út và A Thao lo liệu. Còn Đông Viễn, trước tiên gọi cho chú ở quê, để chú và ông nội đến bệnh viện xem tình hình trước.”

“Đúng rồi… gọi cho chú…” Lâm Nhuận Cẩm run rẩy mở điện thoại, nhưng bàn tay quá mức run lẩy bẩy, chẳng thao tác nổi.

“Đưa anh.” Chu Chỉ Nguyên nhận lấy máy, dìu cô ngồi xuống ghế sofa.

Anh lần lượt gọi điện cho chú dưới quê, rồi gọi cho đạo diễn Lý Đức Chính xin nghỉ cho Lâm Nhuận Cẩm, sau đó bảo A Hiền đi đặt chuyến bay sớm nhất về Châu Thành.

Bạch Hinh Liên gần như không nghĩ ngợi, lập tức nói: “Chỉ Nguyên, dì cũng đi. Phiền cháu mua thêm cho dì một vé. Lần này dì nhất định phải gặp con trai.”

Mười phút sau, ba người vội vã lên đường ra sân bay. Chẳng bao lâu đã ngồi trên chuyến bay rời đi.

Khi hạ cánh xuống Châu Thành thì trời đã xế chiều. Đó vốn là khoảng thời gian mà Lâm Nhuận Cẩm yêu thích nhất trong ngày, lúc hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Nhưng hôm nay, cô chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm nhìn. Vừa xuống máy bay, Chu Tuệ đã gọi đến, báo tin rằng Lâm Văn Tân tạm thời không sao. Thế nên họ lập tức chuyển hướng đi Sơn Thành để vào bệnh viện xem tình hình của Lâm Đông Viễn.

Suốt chặng đường, Lâm Nhuận Cẩm lặng im như tượng gỗ. Cô không ăn, không uống, không chợp mắt, chỉ ngồi ngây dại trong sự im lặng tuyệt đối. Chu Chỉ Nguyên nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cô, cũng không nói một lời, nhưng sự im lặng ấy lại mang theo sức mạnh trấn an.

Khi gần tới bệnh viện, một cuộc gọi từ Khổng Mạn mới khiến Lâm Nhuận Cẩm lấy lại chút tinh thần. Cô ấy nói Lâm Đông Viễn đã qua cơn nguy hiểm.

“Không sao rồi… không sao rồi…” Bạch Hinh Liên đỏ hoe vành mắt, lặp đi lặp lại câu ấy mấy lần, như muốn vừa trấn an người khác, vừa trấn an chính mình.

Khi bước vào phòng bệnh, vừa nhìn thấy người nằm trên giường, Lâm Nhuận Cẩm lập tức nghẹn thở. Toàn thân Lâm Đông Viễn thương tích đầy mình, băng quấn khắp nơi, vậy mà đó lại chính là đứa em trai hay cãi vã với cô từng ngày. Nước mắt cô rơi lã chã, run rẩy bước đến, siết chặt bàn tay yếu ớt của cậu.

Ngoài cửa phòng, Bạch Hinh Liên bị người nhà họ Lâm chặn lại. Dù bà quỳ gối, cầu xin đến khản cả giọng, ông nội Lâm vẫn kiên quyết không cho bà bước chân vào.

“Cô không có tư cách gặp Đông Viễn!”

Lời quát sắc lạnh của ông nội vang lên, khiến cả hành lang bệnh viện bao trùm không khí nặng trĩu.

Lâm Nhuận Cẩm bỗng nhiên đứng bật dậy, bước nhanh tới kéo cửa phòng bệnh ra: “Ông nội, mẹ có được gặp Lâm Đông Viễn hay không thì phải để chính Lâm Đông Viễn nói. Cho dù muốn đuổi mẹ đi, cũng phải đợi em ấy tỉnh lại rồi tự mình nói.”

Ánh mắt ông nội lập tức bùng lửa, định nổi giận với Lâm Nhuận Cẩm thì Chu Chỉ Nguyên từ trong phòng đi ra, giọng bình tĩnh: “Ông, chúng ta cùng tới gặp bác sĩ điều trị một chuyến đi.”

Ông nội hừ lạnh một tiếng, hất tay áo, quay người bỏ đi về phía hành lang.

Chu Chỉ Nguyên liếc nhìn Lâm Nhuận Cẩm, rồi lập tức theo sau.

Trong phòng bệnh, vừa thấy người nhà lùi đi, Bạch Hinh Liên chẳng còn kìm nén nổi, nước mắt lã chã, nắm chặt lấy bàn tay băng bó của con trai, khóc đến run rẩy cả người.

Khổng Mạn nãy giờ đứng yên bên cửa sổ, thấy trong phòng vơi bớt người mới bước tới, khẽ nắm lấy tay Lâm Nhuận Cẩm: “Cậu ổn chứ?”

Lâm Nhuận Cẩm gượng gạo mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Mạn Mạn. Sáng nay vừa nghe tin, cậu liền bỏ hết việc chạy tới, còn ở đây trông chừng nửa ngày…”

Khổng Mạn cười khẽ: “Em cậu cũng thật giỏi, nghe nói lúc đầu là một chọi hai, sau lại thành một chọi một. Hai người kia không sao, chỉ bị thương ngoài da. Lý do… nói là em cậu giành bạn gái của người ta. Thật ra thì cô gái đó vốn bắt cá hai tay, bị bạn trai ở xa phát hiện, lập tức kéo người đến quán lôi em cậu ra đánh.”

Lâm Nhuận Cẩm nghe xong, tự trách vô cùng: “Đúng là tình yêu qua mạng vốn không đáng tin… đáng lẽ mình phải ngăn Lâm Đông Viễn lại.”

Khổng Mạn lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến cậu. Với cái tính nóng nảy của Lâm Đông Viễn, cậu có cản cũng vô ích. Bây giờ xem như lấy bài học xương máu đổi lấy lý trí.”

Cô ấy lại hỏi:
“À, cậu có muốn qua thăm bố không?”

“Có, lát nữa tớ sẽ đi.” Lâm Nhuận Cẩm xoay người muốn tìm Chu Chỉ Nguyên, nhưng phía sau trống không, lúc này cô mới nhớ anh đang ở phòng bác sĩ.

Tiễn Khổng Mạn xuống lầu xong, cô quay lại chuẩn bị đi đóng viện phí. Đúng lúc đó, Lâm Khiêm Dân gọi đến. Ở bên kia đường dây, anh đã nắm được tình hình, chỉ tiếc sớm nhất cũng phải tới thứ tư tuần sau mới về được.

“Anh đã chuyển cho em năm vạn, cầm đi đóng viện phí cho Lâm Đông Viễn.”

“Anh, em có tiền, anh giữ lấy đi. Về một chuyến cũng tốn kém lắm rồi.”

“Em thì có bao nhiêu tiền? Đây là anh gửi cho Lâm Đông Viễn, không liên quan đến việc anh còn nợ em.”

Mũi Lâm Nhuận Cẩm cay xè, chẳng nói nên lời.

Cô tới quầy viện đóng phí nhưng tìm mãi không thấy hóa đơn. Nhân viên nói chi phí vừa được thanh toán xong, bệnh nhân cũng đã chuyển từ phòng tập thể sang phòng đơn trên lầu.

Cô chỉ khẽ thốt ra một tiếng “Ồ… cảm ơn.” rồi xoay người.

Ngay đó, cô chạm phải ánh mắt của Chu Chỉ Nguyên đang đứng trước máy bán hàng tự động, trên tay là hai chai nước lạnh.

Lâm Nhuận Cẩm biết rất rõ nếu hôm nay không có Chu Chỉ Nguyên ở bên, e rằng cô sẽ như con ruồi mất đầu, rối loạn chẳng biết làm gì.

May mắn thay… cô có anh.

Cô bước nhanh tới, không nói một lời, chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh.

Người đàn ông trầm tĩnh, vững chãi này, giữa cơn bão tố như chiếc phao cứu sinh. Cô nhất định phải nắm thật chặt.

Chu Chỉ Nguyên đưa chai nước áp nhẹ lên gò má cô: “Về Châu Thành nhé?”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ “Ừm”, giọng mũi nghẹn ngào: “Anh Chỉ Nguyên… cảm ơn anh.”

Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, im lặng không đáp.

Trong phòng bệnh, Bạch Hinh Liên kiên quyết không rời nửa bước, vẫn ngồi bên cạnh con trai. Ông nội Lâm muốn ở lại nhưng không chịu chung phòng với bà, cuối cùng đành tức giận bỏ ra khách sạn nghỉ.

“Cô đi khi nó mới hai tháng tuổi, giờ trở về còn giả vờ thương xót cho ai xem!”
Vứt lại một câu lạnh lùng, ông quay lưng bỏ đi, lửa giận chưa tan.

Đến khi thím và Từ Cận Thao tới nơi trông chừng, Lâm Nhuận Cẩm mới cùng Chu Chỉ Nguyên trở lại Châu Thành.

Bác sĩ nói bệnh của Lâm Văn Tân là do tim mạch và huyết quản, kèm theo “ba cao” (huyết áp cao, đường huyết cao, mỡ máu cao). Về sau rất có khả năng sẽ bị tai biến hoặc nhồi máu não. Lần này phải làm phẫu thuật đặt stent, ở lại bệnh viện một tuần, sau đó phải uống thuốc lâu dài, kiêng rượu và thuốc lá, ăn uống thanh đạm.

“Cai cái gì mà cai. Người già ai chẳng thế. Ông Vương ở tầng trên năm nay tám mươi lăm tuổi, ông ta vẫn hút thuốc đó thôi.”

Nghe xong, Lâm Nhuận Cẩm chỉ thấy bất lực tận đáy lòng. Đã ngất đến mức phải nhập viện rồi, mà bố vẫn coi thường tính mạng như vậy. Cô không buồn khuyên nữa, dù có nói thì ông cũng chẳng nghe, đành chờ Lâm Khiêm Dân trở về rồi tính.

“Lâm Đông Viễn đâu?” Lâm Văn Tân nhìn quanh phòng bệnh, hỏi: “Mẹ, sao bố không đến?”

Chuyện của Lâm Đông Viễn, mọi người đều lặng lẽ giấu không nói cho ông biết. Huyết áp của ông vốn dĩ không ổn định, sợ ông vừa nghe xong sẽ xúc động mà tăng vọt.

Giọng bà nội Lâm vừa giận vừa đau xót:
“Con không chịu ở viện, không xem trọng sức khỏe mình, thế còn muốn bao nhiêu người đến thăm? Lúc gọi điện, mẹ đã nói với bố con rồi. Ông ấy bảo, nếu còn tiếp tục hút thuốc và uống rượu, ăn uống không kiêng khem, thì cứ mặc con, đừng để đến khi tóc chúng tôi bạc hết rồi vẫn còn phải chăm sóc con!”

Lâm Nhuận Cẩm lần đầu tiên nghe bà nội nặng lời với bố như vậy. Trước giờ ông vẫn được nâng niu trong lòng bàn tay, tính tình khó chịu cũng chẳng phải không có nguyên nhân, phần lớn là do được nuông chiều từ nhỏ.

Chu Tuệ nói thêm:
“Đúng đấy, lão Lâm. Giờ con cái ai cũng có việc riêng, chúng ta làm bố mẹ thì cũng nên tự giác một chút, đừng làm phiền tụi nhỏ nữa.”

“Làm phiền gì? Tôi một mình nuôi lớn ba đứa nó, bây giờ tôi già yếu, bệnh tật, chẳng lẽ chúng nó dám không về chăm? Thế thì tôi nuôi chúng nó uổng công rồi!” Ông trừng mắt nhìn Lâm Nhuận Cẩm, giọng chua chát: “Còn con, ai bảo đi Bắc Kinh làm gì. Nếu con ở nhà thì đâu đến nỗi bố ngất xỉu nằm đó cả buổi trời, may mà A Thao phát hiện.”

Lâm Nhuận Cẩm mím môi:

“Con đã lấy chồng rồi, đã có gia đình riêng. Lần này xảy ra chuyện, con cũng lập tức quay về ngay.”

“Con thử nói xem, nếu hôm đó A Thao không phát hiện ra thì sao?” Lời ông trở nên gay gắt, cao giọng.

Đúng lúc ấy, Chu Chỉ Nguyên mới chậm rãi mở miệng: “Bố, bố không cần lo sau này không ai chăm sóc. Ngày mai con sẽ thuê giúp việc cho bố, một người không đủ thì hai, hai người không đủ thì ba. Chỉ cần bố vui. Nhưng, là con rể trong nhà, con nghĩ con cũng có quyền lên tiếng khuyên nhủ. Bố không chỉ có mình Lâm Nhuận Cẩm là con gái. Sao lúc nào bố cũng dồn hết bực dọc lên người cô ấy? Bố đã từng trách Khiêm Dân lấy một lần chưa? Cậu ấy học xong đại học, rõ ràng có thể đi làm ngay, nhưng vẫn cố chấp ở lại học tiếp cao học, thậm chí còn muốn học tiến sĩ. Là anh cả, cậu ấy đã từng gánh vác trách nhiệm của mình chưa? Nhuận Cẩm là con thứ hai, không được một chút ưu ái, lại phải chịu đựng sự xem nhẹ, thậm chí lạnh nhạt của bố và ông bà.”

Lâm Nhuận Cẩm cúi gằm đầu, vai run run, nước mắt không ngừng rơi.

Chu Tuệ kinh ngạc vô cùng. Bà không ngờ Chu Chỉ Nguyên lại nói những lời ấy. Hôm trước, bà từng trò chuyện cả buổi sáng với anh, kể hết những chuyện Lâm Nhuận Cẩm đã chịu đựng suốt bao năm trong nhà này. Khi ấy anh không nói gì, bà còn tưởng anh thấy chuyện cũ thì bỏ qua, không ngờ anh lại ghi nhớ hết trong lòng.

Cuối cùng, cuộc cãi vã kết thúc trong sự im lặng của Lâm Văn Tân. Ông vung tay đuổi cả nhà ra ngoài.

Tối hôm đó, Lâm Đông Viễn tỉnh lại. Nửa đêm, Lâm Nhuận Cẩm lại vội vã đến Sơn Thành. Cô cùng Chu Chỉ Nguyên bàn bạc chuyện đưa em trai chuyển viện về Châu Thành để tiện chăm sóc, không phải chạy đi chạy lại.

Nhưng Lâm Đông Viễn bỗng nhiên bướng bỉnh, nhất quyết không chịu rời Sơn Thành.

Từ Cận Thao nói: “Cậu ấy muốn gặp cô gái đó.”

Lậm Nhuận Cẩm hỏi:

“Em biết liên lạc của cô gái đó không?”

“Không.” Từ Cận Thao nhún vai. “Cậu ấy đến Sơn Thành làm việc em cũng mới biết gần đây. Muốn biết thì hỏi anh Thành, chắc chắn anh ấy rõ.”

Lúc này anh Thành đang đứng trò chuyện với Chu Chỉ Nguyên, nói về chuyện đánh nhau. Bên kia gia đình đã tỏ ý sẵn sàng bồi thường khoản lớn, mong dàn xếp cho qua.

Nhưng nhà họ Lâm đã nói rõ: không thể giảng hòa. Đánh thì phải đền, phạm pháp thì phải ngồi tù.

Lấy được số điện thoại cô gái kia, Lâm Nhuận Cẩm lập tức gọi.

“A lô, ai vậy?”

“Xin chào, tôi là chị gái của Lâm Đông Viễn.”

“À… có chuyện gì thế? Lâm Đông Viễn vẫn ổn chứ?” Giọng điệu lạnh nhạt, chẳng mảy may lo lắng.

Lâm Nhuận Cẩm hít sâu một hơi:

“Cô có thể đến bệnh viện một chuyến không? Lâm Đông Viễn muốn gặp cô, nếu không thì nhất định không chịu chuyển viện về Châu Thành.”

“Không chắc đâu, tôi còn phải đi làm, tầm rạng sáng mới xong ca.”

“Tiền công hôm nay của cô, tôi sẽ trả. Nhưng chiều nay, hai giờ, cô phải đến bệnh viện.” Nói dứt lời, Lâm Nhuận Cẩm cúp máy.

Từ Cận Thao vỗ tay: “Đỉnh thật! Lần đầu thấy chị gay gắt với người khác như thế.”

Lâm Nhuận Cẩm chẳng có tâm trạng đùa giỡn, chỉ hỏi:

“Anh em đâu?”

“Không biết.”

Đi ngang qua, cô thoáng ngửi thấy mùi khói thuốc trên người cậu ta. Cô liếc nhìn: “Em hút thuốc phải không?”

Từ Cận Thao cười hề hề:

“Ừ, thì sao. Chửi em đi.”

“Đồ thần kinh.”

“Chửi nữa đi.”

Chưa kịp cãi lại, từ phía sau, giọng Chu Chỉ Nguyên trầm lạnh vang lên: “Cút.”

Bình Luận (0)
Comment