Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 36

Đợi Bạch Hinh Liên về nghỉ, Lâm Nhuận Cẩm ở lại bệnh phòng, lặng lẽ trông chừng Lâm Đông Viễn, người rõ ràng nằm liệt trên giường nhưng vẫn không chịu an phận.

Kim đồng hồ đã gần điểm hai giờ, thế mà người cậu ấy mong ngóng mãi vẫn chưa tới. Lâm Đông Viễn sốt ruột tới mức suýt nữa đã muốn lăn khỏi giường, tự mình đi tìm.

Lâm Nhuận Cẩm ngồi bên cạnh, im lặng nhìn. Đến khi nghe cậu thở dài lần thứ tám, cô mới chậm rãi nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy kiềm chế: “Lâm Đông Viễn, nếu em cảm thấy làm như vậy là xứng đáng với tất cả mọi người, những người bỏ dở công việc để ở đây lo cho em, thì em cứ việc xuống giường, đi mượn xe lăn của bệnh viện. Em muốn gặp ai thì cứ đi gặp, chị sẽ không quản nữa. Tối nay chị sẽ để mẹ về lại Bắc Kinh.”

Lâm Đông Viễn nhắm chặt mắt, cố chấp không hé một lời.

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời, cũng là duy nhất, cậu ấy chọn cách chống đối như thế.

Đúng hai giờ rưỡi, ngoài cửa bệnh phòng vang lên tiếng gõ nhè nhẹ.

Lâm Nhuận Cẩm chợt có linh cảm, thoáng liếc nhìn gương mặt đã lộ rõ vẻ chờ mong của Lâm Đông Viễn, rồi đứng dậy mở cửa.

Trước mắt cô là một cô gái trẻ, mang dáng vẻ nổi loạn. Mái tóc nhuộm ánh tím, khuôn mặt phủ lớp trang điểm đậm, áo thun ngắn hở eo, quần bò rách gối. Trên vành tai trái xếp một hàng khuyên bạc, trước ngực lủng lẳng mặt dây chuyền hình đầu lâu. Chỉ có bộ móng tay là sạch sẽ, không chút màu mè.

Nhưng cô nào biết, lý do đôi bàn tay kia trống trơn chính là vì Lâm Đông Viễn từng nói không thích nhìn móng sơn sặc sỡ. Cô gái liền tháo bỏ lớp nail vừa làm chưa được hai ngày. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến Lâm Đông Viễn si mê đến quên lối về.

“Xin chào, tôi là Tăng Vận. Đến thăm Lâm Đông Viễn.” Cô gái giơ giỏ trái cây trong tay, mỉm cười giới thiệu.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật, nghiêng người nhường lối.

Cô không vào quấy rầy, chỉ khép hờ cánh cửa, rồi ngồi lại nơi hành lang chờ.

Bên trong, họ trò chuyện suốt gần một giờ đồng hồ. Khi bước ra, sắc mặt Tăng Vận có chút khó coi. Cô đi thẳng đến chỗ Lâm Nhuận Cẩm, lạnh lùng nói muốn lấy tiền bù ngày công.

Lâm Nhuận Cẩm im lặng chuyển cho cô ta một trăm tệ.

Sau này cô mới biết, Tăng Vận chịu đến chẳng phải vì tình nghĩa, mà chỉ để thay người khác cầu xin cho kẻ đã ra tay đánh Lâm Đông Viễn.

Tối hôm ấy, Lâm Đông Viễn được chuyển về bệnh viện ở Châu Thành. Cậu nằm ở tầng ba, còn Lâm Văn Tân ở tầng bốn. Từ đó, người nhà suốt ngày đi lên đi xuống, tất bật cả một tuần. Đến khi Lâm Văn Tân xuất viện, mọi chuyện mới tạm lắng lại.

Quãng thời gian này, Bạch Hinh Liên ngày nào cũng ở bên trông Lâm Đông Viễn. Ông nội Lâm vì thế mà hiếm khi xuống thăm, đa phần chỉ quanh quẩn trên lầu.

Một buổi chiều, Lâm Nhuận Cẩm nhận được điện thoại của Mễ Phong.

“Cô còn định bao giờ mới về đoàn phim?”

“Xin lỗi, chắc em phải ở lại thêm ít ngày nữa. Em trai em vẫn đang nằm viện.”

“Ít ngày là bao nhiêu ngày? Nhà cô đâu phải chỉ có mình cô, sao không để người khác chăm, hoặc thuê y tá đi? Bên này đang bận rộn, cô mà không về, tôi đành phải tìm trợ lý khác thay thế.”

Lâm Nhuận Cẩm đỏ mặt, áy náy đáp: “Để em tính lại, chiều nay sẽ gọi lại cho anh.”

Bạch Hinh Liên ngồi bên cạnh, nghe hết mọi lời. Bà cẩn thận lau tay cho Lâm Đông Viễn, chờ Lâm Nhuận Cẩm cúp máy rồi dịu dàng bảo: “Nhuận Cẩm, con cứ về làm việc đi. Ở đây đã có mẹ và Khiêm Dân là đủ rồi.”

Lâm Đông Viễn nửa nằm nửa ngồi, chân mày giãn ra, tiện tay bóc quả nho bỏ vào miệng, giọng khẽ pha chút trêu chọc: “Anh Nguyên hôm qua đã về Bắc Kinh rồi. Em chẳng cần chị chăm. Chị cũng mau đi đi, kẻo đến lúc sự nghiệp bị chậm trễ lại quay sang trách em.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ thở dài, gật đầu: “Vậy chiều nay chị về nhà một chuyến.”

Quả thật, Chu Chỉ Nguyên đã tìm đến hai người giúp việc, một phụ trách nhà họ Chu, một lo việc bên nhà họ Lâm. Họ không cần ở lại, chỉ phụ trách quét dọn hằng ngày và nấu ba bữa cơm. Trong phòng khách, anh còn cho lắp thêm camera giám sát.

Lâm Nhuận Cẩm vừa trở về đã bắt gặp dì giúp việc từ bếp đi ra, trên tay bưng bát canh nóng hổi vừa ninh cho Lâm Đông Viễn, đang chuẩn bị mang qua.

“Dì ơi, để cháu mang cho. Lát nữa cháu còn phải ghé bệnh viện.”

“Được, được.”

Dì giúp việc kín miệng, rất rõ ràng không thể để Lâm Văn Tân biết chuyện của Đông Viễn, nên mỗi lần đều canh đúng lúc ông đi làm mới bắt đầu hầm canh.

Lâm Nhuận Cẩm trở vào phòng, lấy những thứ cần mang về Bắc Kinh, xếp thêm hai bộ quần áo rồi vội vã ra ngoài.

Không ngờ, vừa xuống lầu, cô lại chạm mặt Hồ Dực người đã lâu không gặp. Anh ta đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt không giấu được ý chờ đợi.

Vừa nhìn thấy Lâm Nhuận Cẩm, đôi mắt Hồ Dực sáng hẳn lên: “Cuối cùng em cũng về rồi.”

Cô thoáng do dự, rồi khẽ gật đầu.

“Tôi nghe nói em đi làm việc xa. Nếu không vì bận công việc, tôi đã tìm tới em từ sớm.” Hồ Dực thở phào, lời này anh ta đã chôn trong lòng từ tối qua đến tận bây giờ.

“Anh tìm tôi để làm gì?” Lâm Nhuận Cẩm bình thản nói, “Tôi đã kết hôn rồi. Anh còn tìm tôi, thực sự không thích hợp.”

Gương mặt Hồ Dực hiện lên một thoáng giằng xé và đau đớn. Anh ta siết chặt nắm tay, thấp giọng: “Chúng ta chẳng lẽ ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao?”

Ngày biết tin cô đính hôn, anh ta đã bị bố mẹ nhốt chặt trong nhà, cấm không cho bước ra khỏi cửa. Không ai hay biết, những ngày đó anh ta đã sống trong khổ sở thế nào!

Lâm Nhuận Cẩm không dừng lại, chỉ tiếp tục bước nhanh ra ngoài: “Nhưng tôi không cần bạn bè là đàn ông.”

Hồ Dực cắn răng, vẫn bám sát theo cô.

Cô quét điện thoại để thuê xe đạp công cộng, liếc thấy anh cũng rút điện thoại định quét, liền ngồi sụp xuống, nhanh chóng gọi cho Lâm Khiêm Dân.

Chỗ này người qua lại tấp nập, phía trước lại có đồn cảnh sát. Cô đứng đó chờ, còn Hồ Dực cũng không rời đi, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Một lát sau, Lâm Khiêm Dân bắt taxi đến nơi. Vừa bước xuống, anh chạy thẳng lại, túm chặt cổ áo Hồ Dực, lạnh giọng: “Đừng đến quấy rầy Lâm Nhuận Cẩm nữa.”

Hồ Dực hất tay ra, ánh mắt bi phẫn:“Tôi không hề quấy rầy cô ấy!”

Anh ta đâu làm g, không tổn thương, không xúc phạm, thậm chí chưa từng buông lời đường mật. Chỉ là lặng lẽ đứng cạnh thôi… mà ngay cả chút đồng hành ấy cũng không được phép sao?

“Được, chúng ta ra trước mặt bố mẹ cậu mà nói.” Lâm Khiêm Dân quay đầu lại: “Lâm Nhuận Cẩm, em đi trước đi.”

Lâm Nhuận Cẩm gật nhẹ, bước lên chiếc taxi. Cô hạ cửa kính xuống, ngoái đầu nhìn Lâm Khiêm Dân lần cuối.

Cô biết anh sẽ không làm loạn đâu. Với anh, nếu có thể giải quyết bằng lời nói thì tuyệt đối sẽ không dùng đến nắm đấm.

Sau đó thế nào, cô cũng không hỏi nữa. Buổi chiều, cô đã đáp chuyến bay tới Bắc Kinh.

Vừa hạ cánh, A Hiền liền đưa cô thẳng đến khách sạn của đoàn phim. Tối nay có cảnh quay đêm, cô phải thức trắng.

Thấy Lâm Nhuận Cẩm cuối cùng cũng chịu quay lại, Mễ Phong chỉ phất tay bảo cô đi mua cà phê: “Chắc lần này cô không định xin nghỉ nữa chứ? Hiện giờ là giai đoạn bận rộn nhất của đoàn đó.”

“Không đâu ạ.” Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười: “Anh Phong, cảm ơn anh đã chịu đợi em trở lại.”

Mễ Phong khoanh tay, cười nhạt: “Nếu không phải nể cái tính trước đây cô vừa nghe lời vừa chăm chỉ, thì ngay ngày đầu cô xin nghỉ, tôi đã tìm trợ lý mới rồi.”

Lâm Nhuận Cẩm vội vàng nói: “Từ giờ em nhất định sẽ chăm chỉ, nghe lời.”

“Đi đi. Nhớ mua cho mình một cốc, nửa đêm đừng có ngủ gà ngủ gật.”

Những ngày tiếp theo, gần như là quay cuồng không ngừng, đến khách sạn cũng chẳng có thời gian ngủ. Chỉ cần ngồi xuống, mí mắt liền sụp xuống ngay.

Trước khi thể lực của cô hoàn toàn cạn kiệt, nam phụ trong phim đóng máy, đoàn làm phim phải tổ chức tiệc mừng cho anh ta. Lâm Nhuận Cẩm vốn định tranh thủ chợp mắt một lát, nhưng rất nhanh đã bị gọi đi mua hoa.

Tiểu Hạ cũng đi cùng. Trên đường, hai người trò chuyện.

Tiểu Hạ than rằng sau này không muốn làm hóa trang cho đoàn phim nữa. Mệt thì thôi, thức đêm cũng thôi, nhưng ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, đặc biệt là mấy người trong tổ đạo diễn, cứ nói cô trốn việc lười biếng.

Lâm Nhuận Cẩm an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, lãnh đạo nào chẳng thế. Cậu làm việc lúc nào họ cũng giả vờ không thấy thôi.”

Tiểu Hạ liếc cô một cái: “Cậu cũng có cảm giác này sao? Tớ thấy họ đối xử với cậu đâu tệ.”

Đồng tử Lâm Nhuận Cẩm khẽ giãn ra. Đúng là ngoài Mễ Phong và Trương Vân Đình, trong đoàn phim hầu như cô không bị mắng mỏ. Cô biết chắc chắn có nguyên nhân từ Chu Chỉ Nguyên, nhưng người biết chuyện không nhiều, cũng chẳng có ai đặc biệt ưu ái cô, cái gì đến vẫn cứ phải đến.

Tiểu Hạ lại bồi thêm: “Có lẽ là vì cậu làm việc vốn đã rất tốt.”

Cô khẽ cười, coi như mặc nhiên đồng ý.

Ra khỏi tiệm hoa, cả hai cùng ôm trong tay những bó hoa rực rỡ.

Tiểu Hạ tò mò hỏi: “Lâm Nhuận Cẩm, sau khi phim này đóng máy, cậu vẫn tiếp tục làm trợ lý hóa trang nữa chứ?”

Nếu là trước đây, Lâm Nhuận Cẩm sẽ gật đầu không chút do dự. Nhưng lúc này, cô lại trầm mặc. Trong lòng cô bỗng xuất hiện một chiếc cân, một bên là hóa trang, một bên là diễn xuất.

Không biết từ khi nào, mỗi lần theo dõi cảnh quay, cô đều lặng lẽ chú ý cách Thẩm Kính Ninh diễn. Rồi chỉ cần soi gương, cô lại bắt chước cách chị ấy đọc thoại, làm nét mặt.

Cô không dám nói với Chu Chỉ Nguyên, sợ anh cho rằng mình mới diễn được vài cảnh, nhận đôi ba quảng cáo đã bắt đầu mơ mộng viển vông.

Trước cảnh quay cuối cùng tối nay, Chu Chỉ Nguyên đến phim trường. Dù sao Hồ Vũ cũng đóng máy, với thân phận ông chủ, anh có mặt là lẽ dĩ nhiên.

Lâm Nhuận Cẩm đưa hoa cho chế tác Đỗ, nhìn chị ấy trao cho Hồ Vũ. Một máy quay nhỏ chuyên ghi lại hậu trường cũng lia theo toàn cảnh.

Chụp hình xong, Chu Chỉ Nguyên từ trong đám đông bước ra, bị Thẩm Kính Ninh chặn lại nói vài câu, rồi anh thẳng tiến về phía Lâm Nhuận Cẩm.

Cô vừa thu dọn đồ, quay đầu liền bắt gặp anh ngay sau lưng. Hôm nay anh mặc sơ mi đen, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra cánh tay rắn chắc, ngón tay thon dài cầm một chiếc cupcake nhỏ.

Cô hơi ngẩn người, ánh mắt theo bản năng đảo nhanh quanh bốn phía.

Đúng lúc cô luống cuống đón lấy chiếc bánh từ tay anh, Thẩm Kính Ninh tiến lại, nghi hoặc hỏi: “Trước đây tôi vẫn thấy lạ, chẳng phải Lâm Nhuận Cẩm với Chu tổng là bạn từ nhỏ sao, sao mỗi lần anh ấy đến phim trường, hai người cứ như người xa lạ vậy?”

Đối diện ánh mắt hàm ý sâu xa của Chu Chỉ Nguyên, gương mặt cô nóng bừng: “Chúng em chỉ là bạn bình thường từ nhỏ thôi, Chu tổng thân với anh trai em nhiều hơn.”

Chu Chỉ Nguyên lười nhác đáp: “Ừ, tôi vẫn luôn coi cô như em gái mà.”

“À, thì ra vậy.” Thẩm Kính Ninh cũng chẳng nghĩ nhiều, bảo Lâm Nhuận Cẩm dặm thêm chút phấn, vì lát nữa cô ta phải quay vlog.

“Vâng.” Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu nhìn chiếc cupcake trong tay. Đây rõ ràng là Chu Chỉ Nguyên cố ý mang đến cho cô.

Cô suy nghĩ chốc lát, nhanh chóng xé bao nhựa, ba bảy hai mốt nuốt gọn.

“Lâm Nhuận Cẩm?”

“Đến đây, đến đây.” Cô bỏ cốc giấy vào thùng rác, thoáng liếc nhìn anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, rồi bước qua.

Anh đột nhiên thấp giọng: “Khách sạn, chờ anh nhé?”

Mấy chữ kia như luồng điện chạy dọc toàn thân, khiến cô choáng váng.

“Tuỳ anh.”

__

Kết thúc công việc, Lâm Nhuận Cẩm dọn dẹp đạo cụ hóa trang nhanh hơn hẳn ngày thường. Tiểu Lộ rủ cô đi ăn lẩu cay, cô chẳng nghĩ ngợi đã từ chối.

Vừa rời phim trường, cô liền chạy băng qua đường, chui ngay vào chiếc xe đang bật đèn cảnh báo chờ sẵn.

Suốt dọc đường, hai người im lặng. Về tới khách sạn, thẻ phòng còn chưa kịp đặt xuống, Lâm Nhuận Cẩm đã bị Chu Chỉ Nguyên bế bổng đặt lên tủ giày nơi hành lang, cơn hôn dồn dập phủ kín.

Lưng cô dựa vào tường lạnh buốt, trước ngực là hơi nóng bức người. Rất nhanh, áo sơ mi anh bị cởi phăng, lòng bàn tay cô chạm vào cơ bụng rắn chắc, cuối cùng vòng chặt lấy vai anh.

Nhiệt độ căn phòng bùng nổ, mồ hôi rơi lã chã.

Anh nắm lấy cổ chân cô, dọc đường tiến lên, chẳng hề có chút dịu dàng.

__

Một tuần sau, Lâm Đông Viễn xuất viện, không về nhà ngay, mà tạm ở nhà họ Chu, chờ vết sẹo nhạt bớt mới dám gặp Lâm Văn Tân.

Dương Dao Dao thì lập tức chạy về Châu Thành, Bạch Hinh Liên bất đắc dĩ phải theo cùng.

Ngày chính thức đóng máy, Lâm Nhuận Cẩm cùng Tiểu Lộ, Tiểu Hạ lãnh phần cơm hộp cuối cùng, ba người ngồi bệt bên lề đường, ăn mà trong lòng nặng trĩu.

Tiểu Lộ thở dài: “Tớ cũng thấy mông lung, chẳng biết tiếp theo nên đi đâu.”

“Nếu có người giới thiệu thì tốt.” Tiểu Hạ chen vào, “Cậu thử nhờ phó đạo diễn xem?”

“Thế thì tớ phải mua hai cây thuốc, hết hơn hai trăm, mà chưa chắc đã thành công.” Tiểu Lộ nghiêng đầu dựa vào vai Lâm Nhuận Cẩm, “Tớ thà mời Tôn Gia ăn cơm, nhờ cô ấy dắt theo còn hơn.”

Tiểu Hạ gật gù: “Cũng hợp lý, nhìn cô ấy đáng tin hơn.”

Tiểu Lộ liền quyết tâm lát nữa sẽ tìm Tôn Gia nói chuyện.

“Còn cậu thì sao, Lâm Nhuận Cẩm? Hình như Mễ Phong không còn làm hóa trang cho đoàn nữa, còn Tống Đào có dẫn cậu theo không?”

Lâm Nhuận Cẩm lắc đầu: “Đoàn mới của Tống Đào đã đủ đội ngũ rồi.”

Tống Đào đưa Trương Vân Đình cùng đi, là phim cổ trang.

Tiểu Lộ: “Thế sao trông cậu chẳng lo lắng gì hết vậy?”

Cô mỉm cười: “Tớ muốn nghỉ ngơi một thời gian, không muốn lại lao ngay vào đoàn mới.”

Phải quay xong quảng cáo dầu gội rồi mới tính chuyện tiếp theo.

__

Những ngày kế tiếp, cô nghiêm cấm Chu Chỉ Nguyên làm bừa. Nếu buổi tối anh về sớm, thì chỉ được từ 9h30 đến 11h30. Quá thời gian đó, bất kể đang thế nào, anh cũng phải tự lo.

Không còn cách nào khác, cô cần ngủ sớm dậy sớm, giữ làn da, dưỡng tóc để quay quảng cáo.

Nhưng, người xưa nay thích làm theo ý mình như anh, sao dễ ngoan ngoãn nghe lời.

Ví như tối nay, đã 11h40 rồi mà anh vẫn còn miệt mài.

“Chu Chỉ Nguyên… em muốn nghỉ rồi… anh để em nghỉ được không?”

Vì phải mở miệng, anh rốt cuộc cũng chịu rời khỏi đó, khẽ c*n l*n c*nh m** đã đỏ mọng của cô: “Em ngủ đi, anh làm việc của anh, không ảnh hưởng nhau.”

“Có chứ!” Cô tức đến đỏ hoe khoé mắt, giơ tay nắm thành nắm đấm đập vào anh, “Anh thế này làm sao em nhắm mắt nổi! Em không muốn phản ứng, mà anh còn cố tình trêu em… ép em phải kêu ra… Anh chỉ biết bắt nạt em… anh… anh xấu xa!”

Chu Chỉ Nguyên bật cười, giữ chặt tay cô: “Em lấy đâu ra lắm tủi thân vậy. Đừng làm như em chẳng thích anh thế này. Đêm qua là ai quá giờ mà còn cong người đòi anh thêm nữa?”

Lời vừa dứt, nước mắt cô lập tức trào ra.

Anh cúi đầu hôn khóe mắt ướt: “Lâm Nhuận Cẩm, em đã biết anh xấu thì đừng chống cự. Nên nghĩ xem làm thế nào mới toàn tâm toàn ý được.”

Cô càng khóc càng nức nở.

Anh áp sát tai cô, giọng khàn khàn: “Hơn nữa, ngay lần đầu tiên anh đã nói rồi, em càng khóc, anh càng muốn. Muốn ép em đến cùng. Em quên rồi, hay là cố tình khóc cho anh thêm hứng?”

Lâm Nhuận Cẩm vội bịt chặt tai, hận không thể đập đầu vào tường.

Trắng đen gì vào tay anh, đều bị xoay ngược.

Ngày hôm sau, cô ăn hai bữa canh bổ và món dưỡng nhan anh cho người mang đến.

Buổi chiều, anh còn gọi điện dặn cô phải uống đủ 2 lít nước.

“Vì sao?”

“Để bù lại phần nước em đã mất đêm qua.”

__

Ngày quay quảng cáo, Chu Chỉ Nguyên lại một thân áo đen, lặng lẽ đi bên cạnh, hộ tống cô vào phim trường.

Bình Luận (0)
Comment